Theo một đao vừa rồi của Vô Danh vừa mới bổ xuống, các tu sĩ xung quanh lúc này mới từ trong sự say đắm tỉnh lại, lập tức trong mắt mỗi người đều hiện lên sự sợ hãi cùng kinh ngạc, và cũng nhiều hơn một phần kính sợ.
Sau lưng mỗi người đều toát ra mồ hôi lạnh, một đao vừa rồi của Vô Danh bổ ra bông hoa lê trắng vậy mà khiến cho mỗi người đều bị đóa hoa xinh đẹp đó làm cho mê hoặc, ánh mắt không thể rời khỏi bông hoa đó dù chỉ một chút. Ai ai cũng cảm thấy một loại sinh cơ khí tức lôi kéo tâm thần, khiến cho cả người thậm chí có thể theo đóa hoa này lao đi. Một loại mê hoặc tới từ tâm trí.
Lúc Vô Danh bổ ra một đao ấy thậm chí có người không nhịn được mà lao đi, giống như muốn bắt lấy bông hoa ấy, bởi vì cảm thấy được ở trong đó một loại sinh cơ, ai mà không muốn đi tìm sự sống trong cái chết.
Có người thậm chí còn bị mê hoặc chạy theo đóa hoa tới mấy bước, đợi khi một đao kia đã chém xuống mới từ trong sự mê man tỉnh lại. Thế nhưng mà đã muộn, những người này đi ra bên ngoài sự bao bọc của đồng đội, bước tới một khu vực có vết nứt tràn ra sát khí nồng đậm, chẳng mấy chốc liền bị loại sát khí này giết chết. Lúc ấy nhận ra thì cũng đã quá muộn màng rồi.
Ánh mắt của mọi người lập tức trở nên kiêng kị nhìn tới thiếu niên ở phía trước. Một đao đó quả thực là quá kinh diễm, không ai nguyện ý ở lại phía dưới một đao này bổ xuống. Có người còn không nhịn được mà thốt lên:
- Thật quá kinh khủng, ta vừa rồi vậy mà nhìn thấy ở trong mắt một bông hoa trắng tràn đầy sinh cơ, không gian xung quanh cũng chỉ có duy nhất một bông hoa trắng ấy.
- Thiếu niên này quá đáng sợ, đao kỹ của hắn cũng quá mức kinh người, một đao mà có thể khiến cho người ta bị mê hoặc tới không thể khống chế bản thân.
- Đao ý này thật là tuyệt diệu, ta trước đỏ cứ tưởng hắn bị điên mới đi chạm tới vết nứt đó, nhưng không ngờ hắn lại có thể ở trong hoàn cảnh ấy minh ngộ ra đao ý. Ta từng thấy qua không ít kẻ tự gọi mình là thiên tài, nhưng những kẻ tự gọi mình là thiên tài ấy bất quá cũng chỉ có như vậy mà thôi, so sánh với người này cũng không bằng hắn một góc áo.
Lúc này Hồ Thanh Thanh và Vũ Thủy Yên cũng đang đứng ở một chỗ trên núi mà ngây ngốc nhìn Vô Danh. Cả hai đều rõ ràng nhìn thấy một đao vừa rồi của hắn bổ ra, thật sự là quá mức kinh người. Hồ Thanh Thanh cũng không nhịn được thốt lên:
- Thủy Yên, muội như thế nào mà quen được hắn vậy, hắn rốt cục từ cái chỗ nào chui ra a. Thiên tài trong Bát Đại Cổ Tộc ở dưới một đao vừa rồi của hắn cũng muốn bị bổ ra làm hai mất.
Vũ Thủy Yên cũng chỉ có thể lắc đầu mờ mịt nói:
- Muội không biết, muội thoáng nghe cha muội nói là huynh ấy từ một sơn thôn hẻo lánh nơi phàm nhân sinh sống được Hoài Nam Nhị Tinh Học Viện tuyển chọn tới. Không lâu sau đó liền rời đi không rõ tung tích. Sau đó muội gặp huynh ấy ở bên ngoài chiến trường cổ.
Hồ Thanh Thanh nghe Vũ Thủy Yên nói vậy thì cũng là kinh ngạc một phen, nàng cũng không thể ngờ được một người có thực lực mạnh mẽ như vậy lại có thể chui ra từ một cái sơn thôn hẻo lánh nơi phàm nhân sinh sống. Nếu hắn quả thực từ nơi đó chui ra, vậy nàng cùng mấy kẻ gọi là tộc nhân của Bát Đại Cổ Tộc nằm bên trong Cổ Vực ấy chẳng phải là từ bãi rác chui ra một dạng hay sao.
Thế nhưng Hồ Thanh Thanh rất nhanh cũng liền hiểu được, những người như thế thường mang trong mình bí mật không thể để cho người khác biết. Hồ Thanh Thanh nhìn Vũ Thủy Yên rồi nói:
- Chúng ta cũng không vội thu hoạch linh thảo, đi qua một bên cảm ngộ chút ý cảnh trong vết nứt đi, ta cũng cảm thấy vết nứt này không tầm thường.
Hồ Thanh Thanh nói xong liền cùng Vũ Thủy Yên quay sang một bên cảm ngộ ý cảnh trong những vết nứt. Thế nhưng hai người lập tức tròn mắt kinh ngạc nhìn về nơi Vô Danh vừa mới bổ ra một đao, ở đó lập tức xuất hiện một tầng linh thảo cao cấp, toàn bộ không ngờ đều là linh thảo cấp sáu.
Ở xung quanh ánh mắt của toàn bộ các tu sĩ cũng đồng dạng thấy được chỗ của Vô Danh có một tầng linh thảo cấp bậc không hề thấp, sau đó rất nhanh ai nấy cũng đều nhận ra đó chí ít cũng là linh thảo cấp sáu đổ lên. Ngay lập tức mọi ánh mắt ghen tỵ đều đổ dồn lên trên người Vô Danh, có ánh mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Nguyệt Nhi đồng dạng cũng nở một cười cực kỳ xinh đẹp nhìn về phía Vô Danh, ánh mắt hiện lên vô vàn tình ý, thấy hắn như vậy nàng thực sự rất là vui mừng.
Vô Danh lúc này không có thời gian đi quan tâm có bao nhiêu ánh mắt đang quét ở trên người hắn. Hắn chỉ một mực cảm ngộ một đao vừa rồi mà hắn vừa mới bổ ra, đây là đao thứ tư mà hắn ngộ được.
Thời điểm hắn minh ngộ ra được một đao kia, hắn liền nắm bắt được một loại ý chí kiên cường vượt qua hoàn cảnh, từ loại ý chí này hắn thấy được sinh cơ sinh ra từ trong cõi chết. Bông hoa kia ở nơi đất đai hoang vắng nở ra được, để cho hắn thấy được sinh cơ mãnh liệt của nó, thấy được một loại ý chí vượt qua nghịch cảnh.
Vô Danh cũng là minh ngộ ra được một điều, dù là trong hoàn cảnh khắc nghiệt như thế nào thì hoàn cảnh ấy vẫn luôn tồn tại một con đường sống, vẫn tồn tại sinh cơ. Nhưng để có thể nắm bắt được một điểm sinh cơ duy nhất ấy thì phải có một loại ý chí kiên cường. Nếu như không có ý chí kiên cường thì đường đi dù có trải đầy hoa thì đó chẳng qua cũng là con đường dẫn người ta xuống dưới mồ chôn mà thôi.
Lúc trước Vô Danh học tập trận đạo, hắn vẫn luôn thắc mắc rằng tại sao trận pháp không thể bố trí toàn tử môn mà bắt buộc phải bố trí ít nhất một sinh môn. Nếu đã là dùng trận pháp để giết người thì chẳng phải bố trí toàn tử môn thì sẽ dễ dàng thực hiện ý định hay sao. Nhưng mà lúc này hắn cũng đã hiểu ra rồi, cái gì cũng như thế, đều là nên để lại cho mình ít nhất một đường lui, hắn bố trí trận pháp có sinh môn là để lại cho người khác một đường lui và cũng là để cho hắn một đường lui. Trong sinh phải có tử mà trong tử phải có sinh, nếu chỉ tử không sinh thì cũng không có tử, và nếu chỉ có sinh không có tử thì cũng không có sinh. Sinh và tử là tương sinh tương khắc, vạn vật tồn tại đều có trong mình cái lý tương sinh tương khắc ấy.
Một loại minh ngộ xông thẳng tới đầu của Vô Danh, để cho tinh thần cùng thể xác của hắn thăng hoa. Tu vi của hắn lại một lần nữa tiến lên, lập tức tăng lên tới Nguyên Anh tầng ba đỉnh phong, chỉ kém chút nữa liền nhảy tới Nguyên Anh tầng bốn.
- Từ nay gọi một đao này là Cửu Hoa Sinh.
Vô Danh trong miệng lẩm bẩm, hắn quyết định gọi đao thứ tư này là Cửu Hoa Sinh. Sở dĩ hắn gọi là Cửu Hoa Sinh là bởi vì một đao này khi chém ra có thể tạo thành tối đa chín bông hoa lê trắng, chín bông hoa lê trắng này mang theo sinh cơ ý cảnh dẫn dắt mê hoặc đối phương, để cho thời điểm khi đối phương tỉnh ngộ thì đã sớm chết dưới một đao này của hắn, đó gọi là vì sinh mà chết.
Cửu Hoa Sinh để cho đối phương ở dưới hoàn cảnh chết chóc mà tìm thấy sinh cơ, từ tìm thấy sinh cơ mà tự đào cho mình một mồ chôn. Cửu Hoa Sinh là trong không gian chết chóc ấy điểm lên những bông hoa trắng xinh đẹp mê hoặc đối phương tìm tới, tìm tới rồi thì sẽ giống như con thú chỉ còn lại bộ xương chết ở dưới gốc cây lê vậy, lại càng tăng thêm sinh cơ cho cây lê, để nó có thể khai hoa.
Vô Danh đột nhiên nhớ lại cảnh tưởng mà hắn nhìn thấy trong lúc cảm ngộ một đao này, cây lê kia mọc cũng hết sức tinh xảo, lại mọc ở ngay cạnh suối nước, cuối cùng lại nhờ suối nước cùng chút sinh cơ còn sót lại của nó mà dẫn dụ tới một con thú, cuối cùng con thú này lại chết ngay dưới gốc cây lê, lập tức trở thành phân bón cho nó. Đúng là không có gì gọi là “tự nhiên”.
- Cành lê trắng điểm một vài bông hoa.
Vô Danh thì thào một tiếng, một câu này thật sự diễn tả rất chính xác một đao của hắn. Thế nhưng hắn vẫn lại cảm thấy một đao của mình thiếu đi cái gì đó, nhưng mà hắn đột nhiên lắc đầu phản đối, một đao này thế nhưng là rất hoàn mỹ, hắn không thấy có điểm nào không thích hợp a. Chắc là do bây giờ thực lực của hắn chưa đủ nên mới chỉ vẽ ra được một bông hoa lê, chính vì thế mà hắn cảm thấy một đao này như thiếu thiếu cái gì đó đi. Vô Danh gật đầu ừm một tiếng, hắn nghĩ chắc là như vậy rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT