Yên lặng, không khí xung quanh bây giờ đều là một mảnh tĩnh lặng. Không còn tiếng ồn ào của các tu sĩ gào thét nhau công kích hộ trận, không còn tiếng chân nguyên nổ tung khi va vào hộ trận, không còn tiếng xào xạc của cây cỏ. Thứ còn lại ở đây duy nhất chỉ có sự lạnh giá và giọt nước mắt của thiếu niên. Sáu năm rồi, vậy mà cảnh tượng đó lại quay trở lại. Vô Danh đeo Khai Thiên Dạ Đao ra sau lưng, hắn bước sang một bên rồi chậm rãi di chuyển, trong miệng hắn như thì thào cái gì đó:
- Đợi khi nào ta đi ra khỏi đây, nhất định sẽ tìm đường quay về địa cầu. Giám thuê người giết ta, các ngươi phải trả giá đắt.
Đám người còn đang công kích hộ trận nhìn thấy bóng lưng thiếu niên rời đi thì mới thở phào nhẹ nhõm sau đó lại tiếp tục công kích hộ trận. Nam tử mặc tử y trước đó nói Vô Danh muốn ngư ông đắc lợi cũng âm thầm nuốt nước bọt, trước đó hắn không nhìn thấy tu vi của Vô Danh cũng đã đoán rằng tu vi người này chắc chắn là phải cao hơn mình. Qủa nhiên sau đó thiếu niên kia vừa mới chém ra một đao đã giết chết một cái Nguyên Anh tầng một trung kỳ. Nam tử mặc tử y âm thầm kêu may mắn khi chính mình đã không khinh suất, chỉ có cái kia Vạn Kim Tiền của Vạn Kiếm Tông là ngu ngốc, tưởng rằng thiếu niên kia dễ bắt nạt, ai dè bị người ta chém cho không còn mảnh vụn.
- Mọi người tiếp tục công kích hộ trận, tất cả toàn lực xuất thủ, ai còn giữ lại thực lực của mình đừng trách ta không nói đạo lý.
Lại một cái Nguyên Anh kỳ tu sĩ hét lên, mọi người nghe vậy cũng cật lực xuất ra toàn bộ lực lượng công kích vào hộ trận của Liên Đao tông, đánh suốt hai tháng trời mà hộ trận này vẫn chưa sứt mẻ chút nào. Nam tử mặc tử y cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa mà liên tục xuất ra pháp bảo công kích vào bên trên hộ trận.
Vũ Thủy Yên cũng lặng lẽ cúi đầu đi theo phía sau lưng của Vô Danh, cả hai người cùng rơi vào trầm mặc. Tròng lòng Vũ Thủy Yên bây giờ cũng đồng dạng cảm thấy khó chịu, nếu thật như lời tên kia nói, vậy thì chẳng phải…Nghĩ tới đây Vũ Thủy Yên nắm chặt lấy tay của mình, trong lòng tự nhủ phải mau chóng tăng lên thực lực, chỉ có như vậy thì mới có thể bảo vệ được những người xung quanh, mới có thể trả thù, quả thực đúng như kẻ kia nói, đây là một cái thế giới cá lớn nuốt cá bé, thực lực vi tôn.
Vô Danh sau khi đi được vài bước thì liền dừng lại, hắn ngửa mặt lên nhìn phía trước, ở đó có một dãy bậc thang.
- Bịch…
Vũ Thủy Yên đang cúi đầu di chuyển, vừa đi vừa suy nghĩ, lúc này Vô Danh bất chợt dừng lại khiến cho nàng va đầu vào lưng của hắn kêu bịch một tiếng, vừa vặn đập trúng Khai Thiên Dạ Đao ở phía sau. Vũ Thủy Yên lập tức kêu lên một tiếng “ui da” rồi xoa xoa đầu của mình. Lúc này nàng cũng mới nhìn theo hướng Vô Danh, Vũ Thủy Yên nhìn Vô Danh rồi hỏi:
- Vô Danh đại ca, phía trước là…
- Là lối đi vào Liên Đao Tông.
Vô Danh từ từ nói, hai hàng lông mày của hắn hơi nhíu lại, dường như là đang suy nghĩ điều gì đó. Vũ Thủy Yên cũng bị câu nói này của Vô Danh làm cho chẳng hiểu gì hết, nếu như đây là lối đi vào Liên Đao Tông, vậy đám người ở phía bên kia còn công kích hộ trận làm cái gì chứ, đó chẳng phải là ngu ngốc sao.
Vũ Thủy Yên nghe Vô Danh nói đây chính là cửa đi vào Liên Đao Tông thì lập tức bước lên cái bậc thang kia.
- Đứng lại. Không được bước lên đó.
Vũ Thủy Yên đang định đặt chân lên trên bậc thang thì liền bị Vô Danh đưa tay ra kéo lại về phía sau. Vũ Thủy Yên nhìn Vô Danh khó hiểu nói:
- Sao huynh lại kéo muội lại, chẳng phải huynh nói đây chính là cửa đi vào Liên Đao Tông sao, chúng ta vào thôi.
- Muội thật là ngốc, nếu có thể đi vào thì ta đã đi vào trước tiên rồi. Dãy bậc thang này thoạt nhìn thì trông hết sức bình thường, nhưng rất có thể nó lại là cạm bẫy lớn nhất cướp lấy sinh mệnh đó.
Vô Danh gõ trán của Vũ Thủy Yên một cái sau đó từ từ giải thích. Mấy người đang công kích hộ trận ở phía bên kia thấy hai người đứng ở phía trước bậc thang đó thì cũng âm thầm lắc đầu, trước đó bọn hắn đều đã thử đi qua dãy bậc thang này nhưng cuối cùng cũng không thể đi được.
- Ai da, cái bậc thang đó nếu có thể đi qua thì lão tử cũng đã sớm đi rồi.
- Đúng vậy, vừa mới leo lên đó thôi thì sát khí kinh khủng đã ập thẳng xuống đầu rồi, nếu không phải lúc đó ta chạy nhanh thì có lẽ đã hồn bay phách lạc rồi.
- Bậc thang đao ý đó, nếu không phải là người lĩnh ngộ được ý cảnh thì vừa bước lên trên chính là bị quét xuống ngay lập tức a. Cho dù là người đã lĩnh ngộ được ý cảnh thì cũng phải đi tới bậc thang thứ sáu mươi mốt mới có thể nhận được lệnh bài mà tiến vào trong Liên Đao Tông.
- Ta nghe mấy vị tiền bối Nguyên Anh kia nói, nếu muốn đi tới bậc thang thứ sáu mươi mốt thì ít nhất cũng phải đạt tới tiểu thành ý cảnh, nếu không thì cũng đừng nghĩ tới chuyện đi qua a.
Vô Danh sau khi nghe những tu sĩ ở đằng kia nói chuyện thì hai mắt cũng liền sáng lên, bây giờ thì hắn đã hiểu rốt cục bậc thang phía trước là gì rồi. Thì ra đây là một dãy bậc thang đao ý, dãy bậc thang đao ý này gồm có một trăm lẻ tám bậc, mà rất có thể một trăm lẻ tám bậc này chính là tượng trưng cho các cấp bậc ý cảnh tương ứng. Nếu muốn đi vào bên trong Liên Đao Tông thì phải nhận được lệnh bài mới có thể đi vào, muốn lấy được lệnh bài thì phải đi tới bậc thang thứ sáu mươi mốt.
Vô Danh suy nghĩ một chút rồi quyết định sẽ đi lên bậc thang này, đây chính là một cái cơ hội tốt để cho hắn tiếp tục rèn luyện trình độ đao ý của mình, hắn vốn đã đạt tới cảnh giới “tiểu thành” từ lâu, muốn nhận được lệnh bài đi vào Liên Đao Tông thì cũng không có việc gì khó khăn cả.
Vô Danh quay lại nhìn Vũ Thủy Yên rồi nói:
- Muội ở dưới này chờ ta, tuyệt đối không được đi lung tung, ta lên đó xem thử một chút.
- Được, huynh yên tâm, muội sẽ không đi đâu đâu.
Vũ Thủy Yên gật đầu đáp. Vô Danh nghe vậy thì cũng gật đầu, sau đó hắn lại nhìn về phía trước, một trăm lẻ tám bậc thang này bây giờ nhìn thật sự rất bình thường, có lẽ nó chỉ đang đợi hắn tiến lên rồi bất ngờ đánh úp. Vô Danh nhìn lên ba chữ Liên Đao Tông lơ lửng trên không trung, từ ba chữ này hắn cảm nhận được một loại khí tức đao đạo uy nghiêm bất khuất, loại này khí tức khác hẳn với đao đạo của hắn
Vô Danh hít vào một hơi sau đó đặt chân đi lên phía trên bậc thang này, một bước….hai bước…cuối cùng hắn cũng đã đặt chân vào bậc thang đầu tiên. Ngay khi Vô Danh vừa mới đặt chân lên tới bậc thang đầu tiên thì xung quanh liền thở ra những tiếng than nhẹ:
- Cuối cùng vẫn là bước lên a, nơi đó cũng đâu phải là dễ đi chứ, ta đi tới bậc thứ ba mươi tư thì đã bị quét xuống không chút thương tiếc…
- Vẫn là tuổi trẻ, ta ngày xưa cũng giống như hắn vậy, nhưng sống tới bây giờ rồi mới biết, không phải cứ bản thân muốn liền có thể làm được a.
- Ta thì không nghĩ như vậy, ta thấy ở ánh mắt của hắn có một loại kiên định không lay chuyển, ta nghĩ bậc thang thứ sáu mươi mốt chắc sẽ không làm khó được hắn.
- Ngươi nói đúng, còn nhớ một đao vừa rồi của hắn không. Một đao đó quả thực là khiến cho thiên địa biến sắc a, ta nghĩ tiểu thành cảnh giới hắn đã chạm tới lâu rồi, bậc thang thứ sáu mươi mốt chưa chắc đã chặn được bước tiến của hắn, ta nghĩ hắn sẽ có thể đi xa hơn a.
Mấy tu sĩ Nguyên Anh ở bên ngoài công kích hộ trận cũng bắt đầu thì thầm to nhỏ, bọn họ thật muốn xem xem cái gọi là tuổi trẻ khí thịnh kia có thể leo tới bậc thang thứ bao nhiêu a.