Sau khi Vũ Thủy Yên đã thu dọn xong đồ dùng cần thiết thì cả hai liền rời đi. Lần này hai người không còn dùng phi thuyền để di chuyển nữa, tốc độ của nó bây giờ so ra còn muốn kém Vô Danh sử dụng thuấn di, cho nên Vô Danh quyết định dùng thuấn di để đi tới vị trí gần nhất trên bản đồ.
Bởi vì Vô Danh có Vô Cực Quyết liên tục vận chuyển, cho nên chân nguyên tiêu hao cũng được hắn không ngừng bù đắp trong suốt thời gian sử dụng thuấn di. Vô Cực Quyết là một công pháp hết sức bá đạo, khi Vô Danh tu luyện tới Nguyên Anh kỳ, nó đã tự thiết lập một cơ sở để tự động vận chuyển liên tục, như vậy nó có thể không ngừng hấp thu linh khí xung quanh với tốc độ tối đa. Tuy nhiên người khác nếu như dùng mắt thường hay thậm chí là dùng thần thức dò xét thì cũng không thể dò xét được, bởi vì quá trình này diễn ra tại một không gian hết sức thâm sâu, vượt xa khỏi không gian mà các tu sĩ bình thường có thể nhìn thấy được. Chính vì như vậy cho nên không ai có thể thấy được Vô Danh đang liên tục tu luyện không ngừng nghỉ.
Vô Danh cứ như vậy liện tục sử dụng thuấn di suốt một tháng thời gian, hắn ước chừng khoảng cách tới nơi cần đến sẽ không còn quá xa nữa, có lẽ chỉ cần mất thêm nửa ngày là có thể đi tới nơi.
Vô Danh vừa nhìn thấy ba chữ “Liên Đao Tông” lơ lửng ở trên không trung này thì liền biết nó được hình thành từ một cái trận pháp, với trình độ về trận pháp của hắn bây giờ thì có thể đoán được xung quanh tông môn này còn có rất nhiều trận pháp bảo vệ, mỗi một cái trận pháp theo hắn thấy đều là đỉnh cấp trận pháp, tất cả trận pháp ở đây đều vượt qua khả năng của hắn, có lẽ phải mất rất nhiều năm thời gian hắn mới có thể bố trí được những trận pháp có cấp độ cao giống như vậy. Nếu như Vô Danh đoán không nhầm thì có lẽ mỗi một trận pháp ở đây đều là trận pháp cấp chín, là đỉnh cấp trận pháp ở tu chân giới.
Nhìn lướt qua xung quanh một vòng, Vô Danh thấy ở đây có khoảng hai trăm người, trong đó cũng có cả tu sĩ tu vi Nguyên Anh kỳ giống như hắn. Tu sĩ Nguyên Anh thì có khoảng hơn mười người, toàn bộ đều rơi vào Nguyên Anh sơ kỳ, đám người này Vô Danh cũng không để vào trong mắt, mỗi tên tùy tiện một đao đều có thể giải quyết. Còn lại đa phần là tu sĩ Kim Đan và Trúc Cơ, tu sĩ Tụ Khí cũng là có rất nhiều. Toàn bộ gần hai trăm người này đang liên tục công kích vào bên trên hộ trận của Liên Đao Tông.
Vũ Thủy Yên sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng không nén nổi sự kích động trong lòng mà thốt lên:
- Thật là lớn, đây là lần đầu tiên muội nhìn thấy một môn phái lớn như vậy đó.
Vô Danh nghe vậy cũng không nói gì, hắn vẫn đang một mực quan sát toàn bộ nơi này. Một lúc sau Vô Danh nhìn Vũ Thủy Yên rồi dặn dò nàng một tiếng:
- Muội tốt nhất là đi đằng sau ta, ở đây quá hỗn loạn, không cẩn thận liền gặp rắc rối.
- Muội nhớ rồi Vô Danh đại ca.
Vũ Thủy Yên gật đầu đáp. Mà đúng lúc này một giọng nói lớn liền từ trong đám người đang công kích trận pháp bảo vệ phía ngoài của Liên Đao Tông truyền ra:
- Không biết danh tính của vị bằng hữu mới tới kia là gì?? Đã đến rồi sao không cùng mọi người hợp sức phá trận mà lại ở phía ngoài chờ đợi. Chẳng lẽ ngươi muốn làm ngư ông đắc lợi, không cần phá trận pháp mà cũng muốn hưởng chỗ tốt hay sao.
Vô Danh sau khi nghe thấy câu nói vừa rồi thì liền đưa mắt về phía âm thanh phát ra. Người vừa lớn tiếng truyền ra là một cái nam tử nhìn khoảng gần bốn mươi tuổi, mặc một bộ y phục màu tím, mày rậm mắt to, đang cầm một thanh trường kiếm tấn công vào phía bên ngoài hộ trận. Vô Danh gương mặt không chút biểu cảm gì, nam tử mặc tử y kia nói cũng không sai, hắn cũng không muốn phản bác. Vô Danh thấy hộ trận phía bên ngoài Liên Đao Tông ít nhất cũng phải là trận pháp cấp chín, chỉ với hai trăm người kia thì cho dù có đánh thêm hai tháng nữa cũng chưa thể phá được hộ trận bên ngoài, hắn việc gì phải đi làm cái việc tốn sức như vậy. Cho nên Vô Danh coi như không có nghe thấy lời tử y nam tử vừa nói mà tiếp tục quan sát xung quanh. Đúng lúc Vô Danh đang định di chuyển sang bên cạnh thì liền có một cái âm thanh truyền ra sau đó một cái nam tử trẻ tuổi liền đứng chặn lại ở phía trước người hắn.
- Cần gì phải hỏi hắn tên là gì, chỉ là một tên tiểu tử tu vi Kim Đan kỳ bị Vạn Kiếm Tông ta ban lệnh truy sát mà thôi, không cần phải để ý đến hắn.
Người vừa nói là một cái nam tử trông chỉ mới ba mươi tuổi, nhưng kỳ thực hắn đã quá năm mươi tuổi rồi, người này mặc một bộ y phục giống hệt với Lưu Trạch, phía trên ngực có phù hiệu của Vạn Kiếm Tông. Từ giọng điệu của hắn Vô Danh đoán kẻ này có lẽ cũng là một cái người của Vạn Kiếm Tông, tu vi đang ở Nguyên Anh tầng một trung kỳ.
Tử y nam tử sau khi nghe xong câu nói kia thì cũng chỉ hơi nhíu mày một chút sau đó lại tiếp tục tấn công hộ trận bên ngoài Liên Đao Tông, hắn không muốn quản chuyện của người khác.
Vô Danh nhìn nam tử trước mắt, ánh mắt của hắn hơi lóe lên. Hắn nghe Mộc Thanh Kiều nói hắn đang bị Vạn Kiếm Tông truy sát, không những thế còn treo thưởng kẻ nào bắt được hắn. Mà từ giọng điệu vừa nãy của tên nam tử trước mắt kia thì có lẽ quả đúng là như vậy. Vô Danh thấy thật vừa đúng lúc, ngay khi hắn vừa mới đột phá tới Nguyên Anh thì lại gặp người của Vạn Kiếm Tông. Lần này hắn nhất định phải cho Vạn Kiếm Tông kia biết Vô Danh hắn không phải là người có thể tùy tiện ban lệnh truy sát. Chỉ cần hắn trở ra khỏi chiến trường cổ, việc đầu tiên mà hắn làm chính là huyết nhuộm Vạn Kiếm Tông.
Nam tử mặc y phục của Vạn Kiếm Tông hai tay chắp phía sau lưng liếc mắt nhìn Vô Danh rồi lạnh lùng nói.
- Không sai, ta chính là Vô Danh.
Vô Danh nhàn nhạt đáp.
- Hừ, nhóc con. Tìm ngươi thật không dễ, Vạn Kiếm Tông ta huy động bao nhiêu nhân lực vậy mà vẫn không tìm thấy ngươi. Nhưng ông trời quả nhiên có mắt, để cho Vạn Kim Tiền ta hôm nay tìm thấy ngươi ở đây, thay Vạn Kiếm Tông rửa mối nhục này.