Thương khí phô thiên cái địa sau khi đã quét đi hơn hai mươi sinh mệnh và làm hơn mười người mất đi khả năng chiến đấu thì cũng đã suy yếu nhiều.
"Thương khí đã xuy yếu rất nhiều, mọi người cùng nhau tấn công.”
Tiếng một tên tu sĩ Kim Đan tầng một vang lên kêu gọi mọi người, sau đó liền thấy rất nhiều pháp bảo tấn công vào trong vùng khói bụi mờ mịt kia. Qua hai đợt pháp bảo qua đi thì mọi người mới bắt đầu dừng tấn công mà nhìn về phía trước.
“Không biết tiểu tử kia đã chết chưa, ta thế nhưng cũng không cảm nhận được khí tức của hắn.”
“Nhiều pháp bảo như vậy đánh vào, ta nghĩ tiểu tử này cũng không thể sống tiếp được nữa rồi. ”
“Hắn còn sống được mới là lạ đó, cho dù hắn có mấy cái mạng chẳng lẽ còn có thể chống đỡ được mấy chục món pháp bảo như vậy đánh tới hay sao.”
“Tiểu tử này thật không đơn giản, thực lực một người mà lại có thể giết chết được nhiều người như vậy.”
“Không đơn giản thì có thể thế nào, ta nghĩ bây giờ ngay cả xác của hắn cũng không còn a.”
Nhiều tu sĩ nhìn vào trong cũng lắc đầu tiếc nuối, mặc dù nói bọn chúng và thiếu niên kia là kẻ địch thế nhưng có ai là không ngưỡng mộ anh hùng, thiếu niên kia mới có bao nhiêu tuổi a, vẫn là còn quá trẻ.
“Đáng tiếc, còn trẻ như vậy mà đã có tài năng bậc này, nếu hắn còn có thể sống tiếp thì ngày sau chắc chắn là bậc thánh vương đứng trên vạn người, chỉ là hắn quá ngông cuồng nên mới phải chết sớm như vậy.”
“Đúng là thiên tài thì thường hay chết yểu a…”
Trong lúc mọi người còn đang bàn tán bình luận về cái chết của Hồng Mông thì đột nhiên ở trong vùng xương khói mờ mịt kia đột nhiên truyền ra một tiếng hét tức giận:
- Khốn kiếp!
Vốn sau khi mọi người điều khiển pháp bảo của mình tấn công như mưa vào vị trí của Hồng Mông thì tưởng rằng hắn đã chết rồi, ai cũng đang vui vẻ bàn luận xem chia đồ như thế nào. Thế nhưng giọng hét giận giữ kia lại khiến cho tất cả đều phải sửng sốt kinh ngạc.
“Hắn vậy mà không có chết..”
“Tiểu tử này quá ngưu, nhiều pháp bảo tấn công như vậy mà vẫn còn sống được”
“Kẻ này quả thực là không đơn giản, hắn đúng là không có dễ dàng chết đi như vậy”
“Dù hắn còn sống thì thế nào, ta chắc chắn tiểu tử này cũng sẽ bị thương nặng khiến cho thực lực suy yếu, chẳng mấy chốc cũng sẽ bị giết chết mà thôi.”
Ai cũng tưởng rằng sau khi Hồng Mông chịu nhiều pháp bảo tấn công như vậy không chết thì cũng sẽ bị thương nặng, nhưng rất nhanh tất cả đều biết rằng mình đã nghĩ sai rồi, bởi vì bọn chúng đều nhìn thấy một thân ảnh rực lửa lao ra từ trong bóng tối, bóng người rực lửa này vậy mà một chút tổn thương cũng không có.
Hồng Mông vừa mới lao ra từ trong khói bụi thì Hỏa Long trường thương lại một lần nữa cuốn lên, ngay lập tức liền hóa thành những luồng sóng thương khí quyết tuyệt liều mạng đánh tới vị trí của tên Kim Đan tầng tám sơ kỳ.
- Răng rắc! Răng rắc!
Khi Hồng Mông vừa mới đánh ra một thương này thì đột nhiên Hỏa Long chiến giáp trên người của hắn liền vang lên một tiếng răng rắc rồi vỡ vụn rơi xuống, ngay cả những tấm khiên vai cùng chân cũng đều vỡ vụn rơi xuống đất. Hiển nhiên sau một đợt công kích của nhiều món pháp bảo như vậy thì Hỏa Long chiến giáp cũng không thể nào chống đỡ được, chẳng qua nó không lập tức hỏng đi mà thôi, đến bây giờ nó mới thực sự không thể chống đỡ tiếp nữa.
Thế nhưng lúc này Hồng Mông không hề quan tâm điều đó, trong đầu của hắn bây giờ hoàn toàn bỏ qua mọi thứ xung quanh, hắn bây giờ chỉ có một ý niệm mà thôi.
Loại sóng thương khí quyết tuyệt liều mạng này một khi đã đánh ra thì nhất định sẽ không lùi lại, một thương liều mạng sống chết với kẻ địch, dù cho kẻ địch có chạy đi đâu thì cũng không thể thoát khỏi loại sóng thương khí này. Ngay cả người thi triển ra một thương này cũng đều có cảm giác điên cuồng liều mạng như vậy, hoàn toàn không quan tâm mọi thứ xung quanh, trong đầu chỉ có một loại ý chí kiên cường muốn liều mạng giết chết kẻ địch, không sợ hãi không lùi bước. Nếu trong lúc thi triển ra một thương này mà người sử dụng chỉ cần có một ý niệm sợ hãi trong đầu thì sẽ hoàn toàn thất bại.
Kim Đan tầng tám sơ kỳ nhìn thấy một thương này đánh tới vị trí của mình thì giật mình bất ngờ rồi rất nhanh sau đó liền biến thành kinh hãi. Từ trên khí thế của một thương kia hắn liền biết được cho dù hắn có chạy đi đâu thì một thương đó vẫn sẽ luôn theo sát hắn không lùi bước, nhất định phải giết chết hắn thì mới chịu dừng lại.
Mặc dù có chút sợ hãi thế nhưng song đao trong tay của Kim Đan tầng tám sơ kỳ cũng đã nâng lên chém ra một bức màn đao khí cuồng bạo trực tiếp ngạnh kháng với loại sóng thương khí quyết tuyệt liều mạng kia.
- Ầm! Ầm! Oanh! Oanh!
Sóng thương khí quyết tuyệt liều mạng vừa va chạm với tấm màn đao cuồng bạo thì liền vang lên tiếng chân nguyên nổ tung, chân nguyên cuồng bạo hóa thành từng làn sóng xung kích ra xung quanh, hai bên đang không ngừng triệt tiêu lẫn nhau.
Mặc dù bức màn đao cuồng bạo kia của Kim Đan tầng tám sơ kỳ khá lợi hại nhưng so ra vẫn muốn kém loại điên cuồng liều mạng kia của sóng thương khí liên miên. Bức màn đao cuồng bạo chém ra từ cặp song đao kia đang không ngừng bị thương khí quyết tuyệt liều mạng đẩy lùi, thậm chí sóng thương khí kia còn trực tiếp xuyên qua bức màn đao khí cuồng bạo.
- Phốc!
Cuối cùng bức màn đao khí cuồng bạo kia vẫn không thể chống đỡ được sức mạnh của sóng thương khí liều mạng kia, tên Kim Đan tầng tám sơ kỳ cả người nhộn nhạo không chịu được mà phun ra một búng máu. Loại sóng thương khí quyết tuyệt liều mạng kia vẫn còn tiếp tục đánh về phía hắn.
Kim Đan tầng tám sơ kỳ hộc máu lùi lại mấy bước, trong mắt hắn hiện lên vẻ tuyệt vọng, đáng lẽ ra hắn không lên tham gia cuộc chiến này, tiểu tử phía trước quá kinh khủng.
- Bành!
Đúng lúc này thì sống thương khí liều mạng kia cũng đã xuyên qua cơ thể của Kim Đan tầng tám sơ kỳ sau đó biến cơ thể của hắn thành một màn huyết vụ.
Sau khi giết chết tên Kim Đan tầng tám sơ kỳ này thì sự điên cuồng liều mạng trong mắt Hồng Mông mới tan biến đi.
- Phốc! Phốc!
Cái loại ý chí điên cuồng liều mạng kia của Hồng Mông vừa mới biết mất thì ngay lập tức cơ thể của hắn liền bắn ra vài đạo huyết tiễn. Sau khi không còn Hỏa Long chiến giáp che chắn nữa thì cơ thể của hắn không còn được bảo hộ, các tu sĩ xung quanh đánh tới đều rơi hết vào trên người hắn.
- Răng rắc!
Chân trái của Hồng Mông còn chưa kịp lành lại thì lại tiếp tục bị một đạo thương ảnh đánh xuyên qua đùi của hắn, lập tức xương đùi lại tiếp tục vỡ ra, có thể nhìn rõ một lỗ thủng máu trên đùi của hắn.
Đùi trái vừa mới bị đánh gãy thì hai bên sườn của hắn cũng lập tức bị xé ra hai đạo vết thương sâu tới một ngón tay, sau đó hai bên xương sườn cũng vang lên tiếng tan vỡ.
Hồng Mông cả người khuỵu xuống phun ra một ngụm máu, hắn cảm nhận được cơ thể của hắn đang yếu đi từng chút một, chân nguyên cũng không còn bao nhiêu nữa, hắn rất khó chống đỡ tiếp.
Hồng Mông sau khi chịu đựng được hai đợt pháp bảo tấn công như mưa sau đó nguyên vẹn trở ra cũng đã khiến cho nhiều kẻ ở bên ngoài chứng kiến hết sức chấn kinh. Xong rồi sau đó hắn lại tiếp tục một thương trực tiếp giết chết một tên Kim Đan tầng tám sơ kỳ lại càng khiến nhiều kẻ tâm tình nguội lạnh. Tất cả đều có chút đờ đẫn mà đứng nhìn thân ảnh thiếu niên trước mặt, bởi vì thực lực của hắn biểu hiện ra quả thực quá kinh khủng.
Trong khi nhiều người có ý định lùi bước thì đột nhiên bên tai lại vang lên một tiếng hét khiến tấn cả mọi người bừng tỉnh:
- Hắn đã bị thương rồi, còn đứng đực ra đó làm gì, mau giết chết hắn.
Người vừa mới nói chính là Hoàng Văn Trác, giọng nói của hắn cũng có chút tức giận, tiểu tử kia quả thực khó giết khiến cho hắn tốn rất nhiều sức lực. Trước đó tấm hộ giáp của tiểu tử kia cũng chính là nhờ hắn đánh ra một kiếm cực kỳ mạnh mẽ kết hợp với rất nhiều pháp bảo xung quanh mới có thể đánh vỡ được, nếu không nhờ hắn thì tấm giáp kia có lẽ bây giờ vẫn còn nguyên vẹn và tiểu tử trước mặt kia cũng không có bị thương nhiều như vậy. Trong đó vết thương ở sườn của Hồng Mông cũng chính là Hoàng Văn Trác hắn đánh ra
Mọi người xung quanh sau khi thấy sức mạnh kinh khủng của Hồng Mông thì rất bất ngờ, nhưng sau đó lại được Hoàng Văn Trác hét cho tỉnh ra, ai ai cũng thấy rõ ràng tiểu tử trước mặt kia đang bị thương khá nặng, có lẽ thực lực cũng đã giảm đi nhiều rồi.
“ Hắn cuối cùng cũng đã bị thương rồi, mọi người cùng xông lên giết chết hắn.”
“Tiểu tử này khẳng định không chống đỡ được bao lâu, mọi người cùng xông lên đối phó tiểu tử này.”
Mấy người xung quanh chém gió cũng rất mạnh, ai cũng khích lệ lẫn nhau xông lên giết chết Hồng Mông, lại một đợt pháp bảo nữa tấn công về phía hắn, lần này cũng chẳng kém lần trước là mấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT