Nguyệt Nhi nhìn thấy kẻ biến thái trước mặt bắt đầu bố trí trận pháp thì đột nhiên hoảng lên, nàng không biết tự nhiên hắn bố trí trận pháp là để làm gĩ nữa, chẳng lẽ hắn muốn…
Nguyệt Nhi càng nghĩ đến càng sợ, cơ thể nàng bây giờ mệt mỏi không chịu được, bởi vì trên người của nàng đã bị tên biến thái kia hạ cấm chế. Chính vì cơ thể của nàng bị hạ cấm chế cho nên nàng chẳng thể làm được gì, đến ngay cả tự sát cũng không có sức nữa. Nếu như bây giờ hắn thật sự muốn làm nhục nàng thì nàng có phản kháng cũng vô ích, nếu thực sự như vậy thì nàng phải làm sao đây. Nguyệt Nhi giọng nói cực kỳ hốt hoảng:
-Này, tên biến thái kia, ngươi bố trí trận pháp để làm gì chứ, mau thả ta ra, mau lên…thả ta ra…
Nguyệt Nhi vừa nói vừa cố gắng vùng vẫy, tuy nhiên nàng có làm gì cũng vô ích.
Vô Danh quả thực nghe mà cảm thấy phiền không chịu được, hắn lập tức bố trí một cái trận pháp cách âm nữa, chẳng tốn mất nhiều thời gian thì trận pháp cách âm cũng đã bố trí xong. Lúc này tuy Vô Danh nhìn thấy miệng cô gái kia nói liên tục nhưng hắn cũng chẳng nghe thấy gì cả. Một lúc sau Vô Danh đã hoàn toàn bố trí xong tất cả những trận pháp cần thiết, lúc này hắn mới quay người rời đi.
-Này, tên biến thái kia, ngươi muốn đi đâu, thả ta ra mau lên, mau thả ta ra…
Nguyệt Nhi thấy tên biến thái kia không có ý làm gì mình thì trong lòng thở phào một hơi nhưng miệng thì vẫn cứ hét lên liên tục, chẳng mấy chốc ngoài phạm vi năm mét xung quanh thì nàng chẳng thể nhìn thấy gì nữa.
Nguyệt Nhi bị nhốt trong trận pháp này thì tức giận nói:
-Đợi khi nào ta gặp lại được Vô Danh ca ca, ta chắc chắn sẽ bảo với huynh ấy đi giết chết ngươi đồ biến thái.
Nguyệt Nhi bây giờ có khổ mà không nói được, chẳng những bị nhốt trong trận pháp mà đến ngay cả chân nguyên hay thần thức cũng không thể sử dụng được. Nhưng vẫn còn may cho nàng là mấy cái cấm chế này theo thời gian thì sẽ biến mất đi nếu không thì có lẽ nàng sẽ bị nhốt ở đây cho tới chết mất.
Nguyệt Nhi lúc này cả người mệt mỏi, thế nhưng vì bị hạ cấm chế cho nên muốn ngủ cũng không thể nào ngủ được, nàng ở trong này chán muốn chết rồi.
Nguyệt Nhi liếc mắt tới mấy chữ được khắc ở phía dưới mặt đất, trong miệng cũng lẩm bẩm theo:
-"Buồn trông cửa bể chiều hôm
Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa
Buồn trông ngọn nước mới sa
Hoa trôi man mác biết là về đâu
Buồn trông nội cỏ rầu rầu
Chân mây mặt đất một màu xanh xanh
Buồn trông gió cuốn mặt duềnh
Ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi."
Nguyệt Nhi hai mắt đột nhiên mở lớn ra, nàng vừa đọc xong một lần bài thơ phía dưới lại có thể cảm nhận được trong đó một loại ý cảnh, loại ý cảnh này vậy mà lại có thể tương đồng với một chiêu kiếm “Bạch Lãng Sầu” của nàng.
Chẳng những cảm nhận được ý cảnh, khi nàng cảm nhận ý cảnh trong đó thì còn có thể làm cho cấm chế trên người bị xóa nhanh hơn một chút.
Nguyệt Nhi trong lòng quả thực rất vui mừng, một chiêu “Bạch Lãng Sầu” mà nàng học được quả thực rất tốt, tuy nhiên nàng lại chẳng thể cảm nhận được sâu hơn về nó, nay có loại ý cảnh ở trong mấy câu thơ này thì nàng làm sao có thể không biết tận dụng cho được.
Thần thức của Nguyệt Nhi từ khi đọc mấy câu thơ được khắc dưới mặt đất kia thì liền được nới lỏng ra, càng lúc càng có thể sử dụng nhiều thần thức hơn lúc trước. Nguyệt Nhi bắt đầu chìm vào trong cảm ngộ kiếm ý ý cảnh.
………….
Vô Danh sau khi quay người rời đi thì liền tìm một chỗ vắng vẻ sau đó tụt quần xuống, lần trước ăn tạp nhiều quá cho nên bây giờ hắn bị đau bụng, không giải quyết gấp thì quả thực liền có thể ra quần mất.
Vô Danh quyết định là sẽ không cho Vũ Thủy Yên dùng thứ đó của bản thân để tấn cấp Trúc Cơ nữa, hắn sẽ để cho nàng tu luyện đến khi nào có thể tấn cấp Trúc Cơ thì thôi, việc dùng đan dược là không thể nào được phép.
Dù sao với thực lực Tụ Khí tầng chín viên mãn của Vũ Thủy Yên bây giờ thì hắn cũng không cần phải quá mức lo lắng. Bởi vì Vũ Thủy Yên chẳng những có công pháp tốt mà còn có được sự trợ giúp từ Hàn Tủy Vạn Niên nữa, mà lúc trước nàng cũng là dùng linh tủy trì của hắn cho nên linh lực cùng với thần thức hết sức cô đọng, hắn nghĩ Vũ Thủy Yên cũng có thể chiến đấu được với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ trở xuống.
-A, thối quá…
Vô Danh vừa hít vào một hơi thì liền trợn tròn mắt, đây chính là hậu quả sau khi ăn tạp thịt yêu thú trong Chiến Trường Cổ đây sao, rõ ràng lúc đó ăn vào còn rất ngon miệng mà, sao bây giờ lại có thể thải ra thứ thối như vậy chứ.
Vô Danh hít vào một hơi liền muốn toàn thân kiệt sức rồi, hắn vội vàng đánh ra một chưởng phong để đẩy lùi đi cái mùi hôi thối này.
-ẦM…
Vô Danh vừa mới đánh ra một chưởng phong thì đột nhiên nghe thấy tiếng thứ gì đó vừa mới rơi xuống đất, hắn vừa mới quay đầu lại thì liền phát hiện có hai con quạ đen gãy cánh nằm ở dưới mặt đất.
-Cái này cũng quá mạnh mẽ đi…
Vô Danh quả thực có chút nghẹn lời, hai con quạ đen này thật sự rất xấu số, hắn vừa mới đánh ra một chưởng phong thì hai con quạ đen này liền bay qua sau đó hít phải cái mùi kia cho nên mới bị rơi xuống đất gãy cánh như vậy.
-Òng ọc…ọc…ọc..ọc…
Vô Danh lại một lần nữa trợn tròn mắt lên, bây giờ mới chính là đoạn cao trào, so với lần trước còn muốn dữ dội hơn gấp mấy lần. Vô Danh lúc này đột nhiên làm ra vài đạo thủ ấn, trong miệng thì đọc lên một đoạn khẩu quyết:
-Trăm mạch cùng chuyển, chân nguyên tụ hậu….Nổ…
Vô Danh vừa đọc xong một đoạn khẩu quyết thì cả người nhô về phía trước, song chưởng đẩy ra, mông hướng về phía sau.
-BÙM!!!
Chưởng lực kinh người phát phóng ra phía sau giống như là cuồng phong bạo nộ, khiến cho cả một mảnh rừng rung lắc không thôi.
Vô Danh chỉ với một tiểu thuật nhỏ nhoi liền giải quyết xong cơn đau bụng dữ dội của mình, hắn tiện tay đánh ra mấy cái khứ trần quyết rồi mới bắt đầu thay một bộ đồ mới.
Vô Danh phát hiện trời cũng sắp sáng tới nơi rồi, bây giờ hắn cần phải trở lại động phủ dưới mặt đất thôi.
Vô Danh vừa mới di chuyển một đoạn thì cánh rừng phía sau bắt đầu đổ ầm ầm, chỉ thấy thân cây toàn thân bị ăn mòn, bốc lên mùi thối cực kỳ khủng khiếp, đến ngay cả một con Độc Giác Hắc Lang cấp ba cũng bị choáng váng một hồi. Toàn bộ phạm vi xung quanh mảnh rừng nhỏ này khoảng hơn hai mươi trượng không có một bóng yêu thú nào dám bén mảng tới.
Vô Danh rất nhanh liền quay trở về chỗ động phủ dưới mặt đất trước khí trời sáng, khi hắn vừa mới tiến vào trong động phủ thì liền tròn mắt kinh ngạc. Vô Danh vậy mà lại nhìn thấy Vũ Thủy Yên ở Trúc Cơ tầng một sơ kỳ, cái này rốt cục là thế nào đây.
Vô Danh quả thực không thể hiểu được, hắn vừa mới đi có một đêm thì cô bé này liền đột phá tới Trúc Cơ, rõ ràng trước đó vẫn còn ở Tụ Khí viên mãn và cách một đoạn dài mới có thể đột phá tới Trúc Cơ, vậy mà sau khi hắn trở về liền nhìn thấy nàng đã là Trúc Cơ tầng một rồi.
Vô Danh vừa vào tới nơi thì Vũ Thủy Yên cũng đã nhìn thấy, nàng ngay lập tức khoe thành quả mới đạt được của mình:
-Vô Danh đại ca, muội mới thành công đột phá tới Trúc Cơ tầng một sơ kỳ rồi.
Vô Danh thần thức đảo qua một vòng quanh người nàng, hắn vậy mà thấy chân nguyên lưu động xung quanh thân thể, chứng tỏ Vũ Thủy Yên cũng đã chuyển hóa được toàn bộ linh lực thành chân nguyên rồi, đây chắc chắn là đã vững chắc ở Trúc Cơ tầng một sơ kỳ.
Vô Danh quả thực rất tò mò, không biết Vũ Thủy Yên làm sao có thể thành công Trúc Cơ trong khi không sử dụng đan dược gì, nàng Trúc Cơ hoàn toàn là dựa vào bản thân cũng không có dấu hiệu sử dụng đan dược gì cả.
Vô Danh có chút sửng sốt nhìn Vũ Thủy Yên hỏi:
-Muội làm sao có thể thành công Trúc Cơ được vậy.
Vũ Thủy Yên nghe vậy thì liền chỉ tay vào Hàn Tủy Vạn Niên Châu rồi cười nói:
-Tất cả cũng là nhờ vào Hàn Tủy Vạn Niên Châu này của huynh, muội cảm nhận được ở trong đó có một tia đạo tắc, sau khi muội tiếp xúc với tia đạo tắc này thì tu vi của muội liền xông thẳng tới Trúc Cơ, vậy là muội liền thăng cấp tới Trúc Cơ rồi.
Vô Danh vừa nghe Vũ Thủy Yên nói xong thì liền hít vào một ngụm khí lạnh, cái này làm sao lại có thể như thế a, hắn hấp thu Hàn Tủy Vạn Niên Châu này suốt gần hai năm trời vậy mà có cảm nhận được tia đạo tắc nào đâu. Thế mà cô bé Vũ Thủy Yên này mới có sử dụng mấy lần liền có thể cảm nhận được trong đó một tia đạo tắc, cái này có phải quá bất công đối với hắn hay không a.
Vô Danh dựng ngón tay cái lên nói:
-Vận khí của muội thật tốt, liền có thể cảm nhận được một tia đạo tắc trong đây. Chúc mừng muội Trúc Cơ thành công a.
Vũ Thủy Yên vẫn khiêm tốn nói:
-Nếu không phải huynh cho muội mượn Hàn Tủy Vạn Niên Châu này thì không biết bao giờ muội mới có thể Trúc Cơ được. Muội có thể thành công Trúc Cơ toàn bộ công lao đều là của huynh.
Vô Danh xua tay nói:
-Được rồi, không nói về việc này nữa, trời cũng đã sáng, muội cũng đã Trúc Cơ rồi, chúng ta cũng không tiếp tục đi tìm yêu thú nữa. Việc quan trọng bây giờ chính là thu thập sĩ binh cổ cùng với tìm kiếm cơ duyên trong Chiến Trường Cổ này.
-Được, Vô Danh đại ca. Muội bây giờ đã Trúc Cơ rồi, cũng có thể giúp huynh được chút việc, bây giờ chúng ta đi luôn sao.
Vũ Thủy Yên gật đầu đáp. Vô Danh nghe vậy thì cũng gật đầu sau đó hai người lập tức rời khỏi động phủ này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT