Vô Danh lắc lắc đầu, hắn ngay lập tức tỉnh táo lại, hắn liền lấy ra một chậu ngọc, hắn muốn thu lại chỗ nước nhụng nhụng này.
Vô Danh vừa mới thò tay xuống thì lại rụt vào một lần nữa, hắn vừa mới nhớ ra rằng, chỗ nước nhụng nhụng lành lạnh này cũng không chỉ có ở dòng nước nhỏ này, nó còn đang chảy tới một nơi nào đó.
Ánh mắt của Vô Danh len theo dòng nước chảy mà tìm tới điểm dừng chân cuối cùng, sau một lát thì hắn cũng đã tìm ra. Ngay bây giờ, trước mặt của Vô Danh chính là một hồ nước màu xanh lam nhỏ rộng khoảng hơn hai trượng.
Vô Danh bây giờ quả thực có chút ngây ngốc, vừa rồi chỉ nếm một chút trên đầu ngón tay đã khiến cho hắn phê như vậy rồi, thế mà bây giờ còn có cả một hồ nước như thế này, hắn đây là muốn phê tới chết luôn sao.
Vô Danh cũng không lập tức thu lại chỗ nước màu xanh lam này, hắn còn muốn tìm một thứ khác. Vô Danh tin rằng tất cả mọi thứ đều có điểm bắt đầu và điểm kết thúc, lúc nãy hắn xuôi theo dòng nước kia đi tới được chỗ hồ nước này, vậy bây giờ hắn sẽ đi ngược lại dòng nước để tìm kiếm nơi thượng nguồn.
Vô Danh chắc chắn rằng dòng nước màu lam này không thể nào xuất hiện một cách vô lý như vậy được, nó là thứ đồ vật gì cơ chứ, chính là đồ vật để cho tu sĩ sau khi sử dụng liền có thể tăng cường thần thức, chỉ nói tới có thể tăng cường thần thức thôi cũng đủ để cho người khác phải thèm nhỏ dãi rồi.
Nếu như Vô Danh hắn đoán không nhầm thì ở phía thượng nguồn chắc chắn sẽ tìm được nguyên nhân của sự xuất hiện dòng nước màu lam kia, nó sẽ không vô cớ xuất hiện như vậy.
Nếu như suy đoán của hắn đúng, vậy thì thứ có thể tạo ra được dòng nước màu lam này chắc chắn phải lợi hại hơn rất nhiều, và điều quan trọng chính là nó có thể cung cấp thứ nước màu lam này một cách vô hạn hay không.
Vô Danh theo dòng nước đi ngược lên phía thượng nguồn, ngay lập tức hắn liền phát hiện ra dòng nước màu lam này chảy ra từ bên trong một tảng băng lớn màu xanh. Vô Danh hết sức cẩn thận quét thần thức vào bên trong tảng băng lớn màu xanh này. Chỉ sau chốc lát Vô Danh liền nhìn thấy một viên lam châu to bằng quả bóng bàn nằm giữa tảng băng lam lớn này.
Ngay khi Vô Danh nhìn thấy viên lam châu này thì hắn cũng ngay lập tức phát hiện được có những dòng nước màu lam chảy ra từ bên trong viên lam châu đó. Vô Danh liền biết thứ hắn cần tìm rốt cục cũng đã tìm thấy.
Ngay lập tức Vô Danh liền lấy Khai Thiên Dạ Đao ra rồi chém một cái. Tảng băng màu lam kia sau khi bị chém thì liền vỡ ra nhiều mảnh, mà viên lam châu kia cũng đã lộ ra trước tầm mắt của Vô Danh.
Vô Danh ngay lập tức liền lao tới tóm viên lam châu này vào trong tay, để cho hắn cảm thấy kinh ngạc là không ngờ sau khi hắn tóm viên lam châu này vào trong tay rồi thì tay của hắn giống như muốn đóng băng vậy. Vô Danh lập tức liền điều động Kim Đan chân hỏa bao lấy bàn tay của mình, ngay khi Kim Đan chân hỏa vừa mới được phóng ra bao lấy bàn tay Vô Danh và xung quanh hạt lam châu kia thì cảm giác băng hàn liền giảm bớt, Vô Danh đã không còn cảm thấy tay của mình bị đông cứng lại nữa mà cảm giác băng hàn cũng đã biến mất.
Vô Danh đưa mắt nhìm ngắm hạt lam châu này, chỉ một hạt châu bé như vậy mà lại có thể chảy ra cả một hồ nước màu lam ở đằng kia. Ngay khi Vô Danh giữ lại hạt châu này ở trên tay thì những dòng nước màu lam kia vẫn tiếp tục chảy ra, tuy nhiên nó đã bị giữ lại ở bên trong tay của Vô Danh.
Vô Danh thấy hạt lam châu này cứ khoảng ba giây mới chảy ra một giọt nhỏ xíu, vậy nó cần bao nhiêu thời gian thì mới có thể chảy ra được một hồ nước như thế kia.
Vô Danh ngay lập tức liền dùng Hỗn Độn Thiên Mục quét tới hạt châu này, hắn muốn biết xem đây rốt cục là hạt châu gì mà lại lợi hại tới như vậy.
Ngay lập tức Vô Danh liền nhận được thông tin từ Hỗn Độn Thiên Mục, hạt lam châu này không ngờ lại được gọi là Hàn Tủy Vạn Niên Châu, tuy nhiên ngoài năm chữ này, hắn cũng không nhận được bất cứ thông tin nào khác.
Vô Danh có chút nhíu mày, không hiểu sao Hỗn Độn Thiên Mục này lại thất thường như vậy, lúc thì kiếm được thông tin khá đầy đủ mà lúc thì lại chẳng có chút thông tin nào. Vô Danh nghĩ chẳng lẽ việc thế giới hỗn độn của hắn chưa hoàn thiện cũng là do Hỗn Độn Thiên Mục của hắn chưa hoàn thiện hay sao. Nếu như Hỗn Độn Thiên Mục của hắn hoàn thiện thì có phải hay không thế giới hỗn độn cũng hoàn thiện, mà sau khi Hỗn Độn Thiên Mục hoàn hảo rồi thì có lẽ vạn vật trong vũ trụ có lẽ Hỗn Độn Thiên Mục cũng đều có thể nhìn ra tới.
Nhưng cái khiến cho Vô Danh cảm thấy mờ mịt là hắn phải làm gì để có thể hoàn thiện được Hỗn Độn Thiên Mục này đây.
Giống như cảm nhận được câu hỏi của Vô Danh, Hỗn Độn Thiên Mục liền rung nhẹ một cái sau đó một dòng thông tin liền được truyền tới não của Vô Danh.
“Thất bản nguyên châu hoàn thiện thế giới; Thiên Đạo thập trang, Thiên Mục thành”
Vô Danh hơi nhíu mày lại vì đau đầu, ngay sau đó dòng thông tin kia hắn liền đọc được, mà sau dòng thông tin này thì hắn còn nhìn thấy một loạt các hình ảnh.
Một loạt hình ảnh trong đầu của hắn có lẽ chính là “thất bản nguyên châu” cùng với “Thiên Đạo thập trang”, bởi vì hình ảnh của hắn nhìn thấy chính là bảy hạt châu với các màu sắc khác nhau và còn có cả mười trang giấy cũng với màu sắc đồng dạng, tất cả các màu sắc kia chính là biểu tượng cho các loại nguyên tố trong vũ trụ.
Vô Danh sau khi nhìn thấy một loạt hình ảnh này thì liền vui mừng, không ngờ Hỗn Độn Thiên Mục liền truyền tới cho hắn cách làm thế nào để hoàn thiện nó, vậy thì từ này hắn liền có thêm một mục tiêu nữa đó chính là tìm đủ bảy loại bản nguyên châu cùng với Thiên Đạo thập trang để hoàn thành Hỗn Độn Thiên Mục.
Vô Danh vui mừng cầm trong tay Hàn Tủy Vạn Niên Châu, hắn ngay lập tức thu vào bên trong thế giới Hỗn Độn, đồng dạng hắn cũng chạy tới chỗ hồ nước màu lam kia rồi ném ra một cái trận bàn, ngay lập tức cả hồ nước màu lam liền bị hắn di dời vào bên trong thế giới hỗn độn.
Vô Danh bây giờ có thể đơn giản đoán được tác dụng của Hàn Tủy Vạn Niên Châu kia, nó chính là dùng để hấp thu tăng cường thần thức. Mà Hàn Tủy Vạn Niên Châu này có lẽ cũng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể hình thành, sau đó lại mất rất nhiều thời gian nữa mới có thể chảy ra được Hàn Tủy Vạn Niên, rồi lại cần thêm rất nhiều thời gian nữa cũng mới có thể chảy thành một hồ nước như vậy. Thời gian của toàn bộ quá trình này có lẽ cũng phải xấp xỉ ba vạn năm đi.
Vô Danh lắc đầu ngao ngán, là ba vạn năm a, cuối cùng sau ba vạn năm thì lại rơi vào trong tay của hắn.
Vô Danh sau khi thu lại hết tất cả Hàn Tủy Vạn Niên rồi thì cũng liền xóa sạch toàn bộ dấu vết mà hắn từng tới đây, xong hết tất cả hắn mới bắt đầu rời đi chỗ này.
Thời gian từ lúc hắn đi xuống đáy hồ này cùng với việc thu lại Hàn Tủy Vạn Niên Châu có lẽ cũng không tới nửa canh giờ. Vô Danh cũng rất nhanh liền xuất hiện tại bên trên mặt hồ.
Ngay khi Vô Danh vừa mới lên tới phía trên thì hắn liền nhìn thấy Thanh Kiều đang nhìn hắn mà cười, quả nhiên là anh hùng cũng khó thoát khỏi được nụ cười của mỹ nhân. Vô Danh thấy vậy thì cũng mỉm cười đáp lại.
Cũng chẳng cần Vô Danh chạy tới thì Thanh Kiều cũng đã chủ động đi tới phía trước mặt của hắn.
Vô Danh nhìn Thanh Kiều nói:
- Nàng chờ ta lâu chưa??
Thanh Kiều nghe vậy thì cũng chỉ lắc đầu cười, bước chân cũng là tiến sát tới chỗ Vô Danh.
Vô Danh lúc này lấy ra một chiếc bình ngọc, ở trong đó chẳng có gì ngoài hai viên Hàn Anh Quả. Vô Danh cầm chiếc bình ngọc này đưa tới trước mặt của Thanh Kiều rồi nói:
- Khi nãy bên dưới đáy hồ ta có thu được bốn viên Hàn Anh Quả, hai viên này cho nàng.
Nói xong Vô Danh cũng đã đặt chiếc bình ngọc vào trong tay của Thanh Kiều. Thanh Kiều thấy vậy thì cũng mỉm cười nói:
- Cảm ơn huynh.
Thanh Kiều vừa nói vừa thu bình ngọc vào bên trong nhẫn trữ vật của mình. Mà cũng nhờ vậy Vô Danh mới để ý rằng hình như chân nguyên cùng thần thức của Thanh Kiều đã có thể khôi phục lại được rồi, nàng bây giờ có lẽ cũng đã có thể hoạt động bình thường.
Thanh Kiều lúc này chợt tiến tới sát người của Vô Danh, người của nàng cùng với Vô Danh giống như dính sát lại với nhau, cả hai đều có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của đối phương.
Hành động này của Thanh Kiều cũng khiến cho Vô Danh có chút bất ngờ, hắn còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Thanh Kiều ngước khuôn mặt đỏ hồng lên nhìn hắn, ánh mặt ướt át kia cực kỳ câu hồn:
- Vô Danh....
Thanh Kiều nói xong thì ngay lập tức liền ôm lấy Vô Danh, dán đôi môi đỏ hồng căng mọng vào trên môi của hắn, nàng cực kỳ chủ động.
Vô Danh bây giờ quả thực không đỡ nổi sự chủ động này của Thanh Kiều, rồi giọng nói kia nữa, nó hoàn toàn khơi dậy dục vọng bên trong cơ thể của hắn. Vô Danh đầu óc hoàn toàn trống rỗng, hắn ngay lập tức đáp trả hành động khiêu khích của Thanh Kiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT