Vô Danh thấy lời của Lưu Phi nói cũng rất có lý, chiếc bồ đoàn kia không thể dùng thần thức quét vào bên trong đã cho thấy được giá trị của nó rồi, mà nếu như trong đó còn có một vật gì khác thì đó chắc chắn cũng là một món đồ có giá trị không nhỏ.
Mà Vô Danh cũng đã nhìn được bên trong chiếc bồ đoàn đó có một miếng ngọc giản, hắn tin rằng bên trong miếng ngọc giản này sẽ chứa đựng thông tin của một thứ gì đó rất giá trị, chỉ cần hắn đạt được chiếc bồ đoàn này thì hắn sẽ biết được nội dung bên trong miếng ngọc giản.
Vô Danh quyết định rằng hắn phải mua bằng được miếng ngọc giản này. Vô Danh lập tức báo giá.
- Năm trăm ngàn linh thạch….
Vô Danh vừa ra giá đã tăng thêm một trăm ngàn linh thạch so với giá lần trước. Dù sao trong người hắn cũng có chút của cải cho nên ra tay cũng là thoáng một chút.
Mọi người xung quanh thấy đã có người ra giá tới năm trăm ngàn linh thạch rồi thì cũng lưỡng lự, dù sao họ cũng không biết bên trong rốt cục có thứ đồ tốt gì cho nên cũng không muốn mạo hiểm. Mà cho dù họ có mua về được thì cũng không thể nào mở được chiếc bồ đoàn này ra, bởi vì trước đó Lưu Phi cũng đã nói rằng không thể dùng thần thức thăm dò, mà cũng không thể dùng lực để mở ra được.
Phường thị Tây Hải cũng có thực lực mạnh như vậy mà còn không mở được chiếc bồ đoàn này ra thì họ làm sao có thể mở ra được đây…
- Sáu trăm ngàn linh thạch…
Một thanh âm báo giá khác lại tiếp tục vang lên.
Sau khi thanh âm báo giá này vang lên thì xung quanh cũng yên ắng hơn hẳn, đã có người thêm một trăm ngàn linh thạch nữa để mua chiếc bồ đoàn kia.
Lưu Phi thì lại cảm thấy rất bất ngờ khi chiếc bồ đoàn không rõ lai lịch này lại được nhiều người chú ý tới vậy, thanh âm mê hoặc của Lưu Phi lại tiếp tục truyền ra:
- Chiếc bồ đoàn này đã có người ra giá tới sáu trăm ngàn linh thạch, rất có thể người này đã nhận ra được đây là bảo bối gì cho nên mới ra giá cao như vậy. Mặc dù tôi rất muốn người đó nói xem đây rốt cục là thứ gì nhưng tôi cũng biết nó rất là không thực tế. Bây giờ đã có người nhận ra chiếc bồ đoàn này là một bảo bối thì tôi tin rằng tiếp theo sẽ có người thứ hai nhận ra. Giá của chiếc bồ đoàn này hiện tại là sáu trăm ngàn linh thạch, không biết có vị nào ra giá cao hơn không.
Vô Danh nghe xong lời này của Lưu Phi thì thầm chửi, con ả này là đang câu dẫn người khác mua đồ sao, mà lúc này thanh âm của Lưu Phi lại tiếp tục truyền ra:
- Mọi người phải biết rằng bảo bối thì chỉ có một, nếu như mọi người không ra giá thì chiếc bồ đoàn này sẽ bị người khác lấy đi, đến lúc đó thì bảo bối cũng không phải là của bạn nữa. Nếu như trong chiếc bồ đoàn này có một cuốn công pháp hay pháp quyết nào đó lợi hại, vậy chẳng phải mọi người đã bỏ lỡ cơ duyên của mình rồi hay sao. Ta tin mọi người đều giống như ta, đều biết đây là bảo bối rất có giá trị, nếu như không nhanh tay ra giá để sở hữu nó thì bảo bối này chắc chắn sẽ thuộc về người khác.
Vô Danh nghe Lưu Phi liên tục nói ra những lời nói mê hoặc như vậy thì cũng rất không vừa ý, hắn rất muốn nhét một cái tất thối vào mồm của Lưu Phi, nhưng mà điều này cũng rất không thực tế. Dù sao thì người ta cũng là người chủ trì buổi đấu giá, đó cũng là công việc của họ.
- Bảy trăm ngàn linh thạch….
Lưu Phi vừa nói dứt lời thì liền có một thanh âm báo giá khác vang lên. Hiển nhiên đây chính là tác dụng mang lại từ những lời nói mê hoặc kia của Lưu Phi.
- Bảy trăm năm mươi ngàn linh thạch…
Lại tiếp tục có một thanh âm báo giá khác vang lên. Rất nhanh một vòng đấu giá đã qua đi, giá trị của chiếc bồ đoàn kia đã tăng tới một triệu linh thạch trung phẩm rồi.
Vô Danh thấy giá bây giờ lại lên nhanh như vậy thì liền cáu, bọn người này muốn chơi với hắn sao, liệu có cửa không.
Mà lúc này Vô Danh lại tiếp tục nghe thấy Lưu Phi nói:
- Đã có người ra giá một triệu để mua chiếc bồ đoàn này, chứng tỏ nó là một món đồ vật không tệ, đang tiếc tôi lại không biết đó là vật gì. Không biết có vị bằng hữu nào ra giá cao hơn không, nếu như không có ai ra giá cao hơn một triệu thì chiếc bồ đoàn này sẽ không liên quan tới mọi người nữa.
Lưu Phi đối với lời nói mê hoặc của mình thì rất là hài lòng, chiếc bồ đoàn không rõ lai lịch này đã được tăng giá tới một triệu linh thạch rồi. Phải biết rằng chỉ mua về để nghiên cứu mà có giá một triệu linh thạch thì cũng đã rất có giá trị rồi.
Lưu Phi muốn lợi dụng khả năng của mình để chiếc bồ đoàn này có thể bán với giá cao hơn nữa, cô ta cũng rất hồi hộp muốn biết chiếc bồ đoàn không rõ lai lịch này có thể bán với giá cao như thế nào.
Vô Danh càng nghe Lưu Phi nói thì càng cảm thấy đau đầu, hắn rất muốn đè con ả này ra vả cho vỡ mồm. Xàm ngôn từ nãy tới giờ, cái gì mà bảo vật, cái gì mà không biết lai lịch, nếu đã không biết thì ngậm mồm vào không phải tốt hơn sao, càng nói càng khiến người khác phát cáu.
Vô Danh trực tiếp báo giá:
- Một triệu hai trăm ngàn linh thạch…
Mọi người xung quanh vừa mới nghe thấy Vô Danh báo giá thì liền biết Vô Danh cũng có chút tức giận, ai cũng nghe ra được từ bên trong giọng nói đó.
Lưu Phi cũng không hề để ý tới lời nói này của Vô Danh, cô ta lại tiếp tục nói:
- Các vị, vừa rồi có một vị bằng hữu đã ra giá một triệu hai trăm ngàn linh thạch để mua chiếc bồ đoàn này, không biết còn có vị bằng hữu nào muốn ra giá cao hơn không…
Vô Danh khuôn mặt giống như muốn xì khói, hắn không tức vì phải trả thêm tiền để mua chiếc bồ đoàn này, mà hắn tức giận bởi vì giọng nói của con mụ chủ trì thực sự khó nghe.
- Bằng hữu con của mẫu thân ngươi, ta với ngươi là bằng hữu từ khi nào vậy.
Mà cũng đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh truyền ra, sau đó là tiếng báo giá:
- Một triệu năm trăm ngàn linh thạch….
Giọng nói của người vừa ra giá một triệu năm trăm ngàn linh thạch có chút tức giận, người này cũng là người đã ra giá một triệu linh thạch lúc trước. Lần này người đó trực tiếp tăng thêm năm trăm ngàn linh thạch so với giá lần trước đưa ra.
- Một triệu năm trăm mười ngàn linh thạch….
Vô Danh thấy kẻ kia muốn nổ như vậy thì hắn cũng không thể kém cạnh được, nếu ngươi đã muốn tăng nhiều linh thạch như vậy thì ta sẽ bỏ thêm mỗi lần tăng giá là mười ngàn linh thạch để chơi với ngươi.
- Một triệu sáu trăm ngàn linh thạch….
- Một triệu sáu trăm mười ngàn linh thạch…
Toàn trường bỗng trở nên yên tĩnh một cách quỷ dĩ, chỉ vì một chiếc bồ đoàn không rõ lai lịch mà hai tu sĩ hình như đã nổi giận với nhau. Một người thì tăng cả trăm ngàn so với giá trước, còn một người thì mỗi lần lại chỉ tăng mười ngàn.
Lưu Phi thấy hai người kia không ngừng tăng giá như vậy thì cũng là an nhàn ngồi một chỗ, cô ta cũng chẳng cần thêm mắm muối gì để tăng thêm nhiệt độ cả, cô ta chỉ việc ngồi nghe hai người phía dưới tăng giá là được rồi.
Vô Danh thấy người tranh chiếc bồ đoàn với mình liên tục báo giá như vậy thì liền phóng thần thức ra. Sau khi hắn phóng thần thức ra kiểm tra thì liền phát hiện người kia ngồi ở căn phòng một trăm năm mươi ngàn linh thạch. Mà cũng chính vì như vậy cho nên thần thức của hắn không thể quét vào trong.
Mà ngay lúc Vô Danh vừa mới phóng thần thức ra thì cũng phát hiện có rất nhiều luồng thần thức quét tới vị trí phòng của hắn và người kia.
- Hừ, muốn nhìn phòng của ta dễ vậy sao, đến ta còn không nhìn nổi phòng khác, các ngươi cũng xứng để nhìn phòng của ta.
Vô Danh bĩu môi chửi thầm.
- Một triệu tám trăm ngàn linh thạch
Người tu sĩ ở phòng một trăm năm mươi ngàn linh thạch lại hét lên.
- Một triệu tám trăm mười ngàn linh thạch….
Vô Danh cũng là hét to không kém.
- Hai triệu linh thạch, đù má…
Người tu sĩ ở phòng một trăm năm mươi ngàn linh thạch lại gầm lên.
- Hai triệu một trăm mười ngàn linh thạch, gáy tiếp đi em…
Vô Danh giọng nói lần này lại hết sức bình tĩnh.
- Hai triệu năm trăm ngàn linh thạch.
Người kia sau khi nghe xong câu nói đầy khiêu khích của Vô Danh thì liền muốn nổ rồi.
Vô Danh nhấc chén trà trong tay lên nhấp một ngụm cho mát họng rồi lại báo giá:
- Hai triệu năm trăm mười ngàn linh thạch….
Người ngồi ở phòng xa hoa nhất nghe thấy Vô Danh lại tiếp tục báo giá thì liền muốn tức đến nổ phổi rồi:
- Ba triệu linh thạch, con mẫu thân mày nếu còn ra giá nữa, thì Lưu Trạch của Vạn Kiếm Môn sẽ hết sức vui lòng mà nhường lại cho mày.
Vô Danh vừa mới nhấp được ngụm trà thì liền phun hết cả ra, giọng nói của Vô Danh truyền ra ngoài:
- Con Trạch ngươi lại tiếp tục gáy a, ta từ khi sinh ra tới giờ còn chưa biết cái gì là Vạn Kiếm Môn đây. Ba triệu không trăm mười ngàn linh thạch.
Vô Danh phụt ra ngụm trà kia không phải vì sợ mà là vì hắn không nhịn nổi cười, con mẫu thân nó, hắn quả thực không biết Vạn Kiếm Môn là cái thế lực gì luôn. Mà hắn cũng không cần biết rốt cục Vạn Kiếm Môn này mạnh như thế nào, chỉ cần hắn đánh không lại thì hắn liền chạy rồi, hắn lại có thể sợ một cái Vạn Kiếm Môn hay sao, vạn Vạn Kiếm Môn hắn cũng không sợ. Vô Danh biết làm gì có tới vạn cái Vạn Kiếm Môn kia, cho nên hắn gáy cũng không sợ đau họng.
Mọi người xung quanh nghe thấy lời nói kia của Vô Danh thì cũng liền ngã ngửa, bọn họ ai cũng biết Vạn Kiếm Môn là thế lực nào, vậy mà Vô Danh lại có thể nói rằng từ khi sinh ra tới giờ còn chưa có nghe tới Vạn Kiếm Môn.
Vạn Kiếm Môn là một tông môn có thực lực năm sao rất là cường hãn, Vạn Kiếm Môn cũng nằm cách thành Hóa Châu không xa, cho nên muốn tới thành Hóa Châu thì cũng không mất quá nhiều thời gian.
Lưu Trạch vừa nghe thấy Vô Danh chửi thẳng mặt như vậy thì tức giận lắm, nhưng cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói:
- Được, được, được….Lưu Trạch ta nhớ kỹ lời này.
Lưu Trạch hận không thể phát tác được, bởi vì trong hội đấu giá có quy định không được gây rối bên trong hội đấu giá cho nên hắn chỉ có thể nhịn xuống cục tức này.
Mà người được gọi là Trần tiền bối của Tây Hải phường thị kia sau khi nghe xong Vô Danh nói như vậy thì cũng rất là ngạc nhiên, ông ta lập tức quét thần thức tới phòng của Vô Danh để xem người bên trong rốt cục là ai.
Nhưng điều khiến cho ông ta cảm thấy bất ngờ là ông ta lại không thể quét được thần thức vào bên trong căn phòng của người vừa ra giá ba triệu không trăm mười ngàn linh thạch. Mặc dù đó chỉ là một căn phòng bình thường nhưng ông ta cũng không thể quét vào nổi.
Luồng thần thức của Trần tiền bối kia vừa quét tới thì Vô Danh cũng cảm nhận được. Vô Danh cười một tiếng:
- Không biết con gà nào lại dùng thần thức quét tới phòng của ta đây, phòng ta cho dù có là Kim Đan hậu kỳ đi nữa thì cũng không thể nào quét vào bên trong được.
Lưu Phi thấy không có ai tiếp tục ra giá thì chỉ có thể gõ chiếc búa trong tay rồi nói:
Ba triệu không trăm mười ngàn linh thạch lần thứ nhất…Có ai muốn ra giá cao hơn hay không??
Lưu Phi thấy không có ai ra giá nữa thì cũng chỉ có thể tiếp tục gõ búa xuống. Dù sao chiếc bồ đoàn này bán được với giá hơn ba triệu linh thạch cũng đã khiến cho cô ta cảm thấy rất vui rồi.
- Ba triệu không trăm mười ngàn linh thạch lần thứ hai….
- Ba triệu không trăm mười ngàn linh thạch lần thứ ba…
Sau khi đã gõ búa ba lần liên tiếp, Lưu Phi nhìn về phía căn phòng của Vô Danh rồi nói:
- Chúc mừng vị bằng hữu ra giá ba triệu không trăm mười ngàn linh thạch đã mua được chiếc bồ đoàn này. Chúc vị bằng hữu này vận may tốt, có thể tìm được bảo bối bên trong chiếc bồ đoàn này.
Vô Danh thiếu chút nữa là đưa chân lên đạp bay căn phòng này rồi, con ả kia lại muốn thêm mắm thêm muối để gây thêm họa cho hắn hay sao chứ.
Mọi người đi qua nhớ để lại một like ủng hộ tác với nha. Đừng đọc lướt nhé, cầu kim phiếu leo top a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT