Bắc cương thiết kỵ đại tướng quân Thiết Lưu Lê rời khỏi quân doanh ngay trong đêm, ngoại trừ Quách Lôi Minh ra không có ai biết ông ta đã tới, nhưng nan đề này thì để cho một mình Quách Lôi Minh gánh. Đại tướng quân nói vậy thì dùng biện pháp giải quyết dùng ngoài quân, biện pháp này là biện pháp gì?
Rồi thì tại sao đại tướng quân lại nhắc đến chuyện của Mạnh Trường An ở trong thư viện Nhạn Tháp? Còn có thiếu niên tên là Thẩm Lãnh kia nữa?
Hiện tại trong đầu Quách Lôi Minh chất đầy nghi vấn, chỉ muốn làm rõ mục đích đại tướng quân đến, làm rõ hàm nghĩa trong lời nói của đại tướng quân, làm rõ mình làm sao mới có thể khiến cho tất cả mọi người hài lòng.
Đáp án dĩ nhiên là không có khả năng, không thể nào làm cho bất cứ người nào cũng vừa lòng.
Bùi Khiếu là chất tử ruột của Bùi Đình Sơn, Bùi Đình Sơn không có con, lão ta đối đãi với chất tử này như con trai của mình, lão ta có thể mặt dày dâng liền ba bản tấu chương vì Bùi Khiếu, bản cuối cùng đã lấy quân chức đông cương đại tướng quân ra để đảm bảo Bùi Khiếu sẽ không giả dối.
Đây là đang bức ép bệ hạ, đủ để chứng tỏ Bùi Đình Sơn đã hồ đồ rồi, nghĩ rằng mình công lao lớn là trở nên muốn làm gì thì làm, cũng đủ để chứng tỏ Bùi Đình Sơn quan tâm đến Bùi Khiếu cỡ nào.
Nhưng mà cho dù như vậy, không phải là bệ hạ cũng không làm gì được lão ta sao? Bùi Khiếu vẫn được nhấc lên làm chính tứ phẩm tướng quân, Bùi Đình Sơn vẫn là đông cương đại tướng quân nói một không nói hai.
Đại tướng quân Thiết Lưu Lê trước khi rời đi đã nói một câu mang ý vị sâu xa, ông ta nói Bùi Đình Sơn là huynh đệ chung sống chết với ta.
Quách Lôi Minh ngồi đó trầm tư, tình cảm giữa mấy vị đại tướng quân này và bệ hạ, thật ra không chỉ đơn giản là quân thần, từ một ý nghĩa nào đó mà nói bệ hạ tuy không phải người lớn tuổi nhất chính, nhưng chính là đại ca của mấy người bọn họ, là tình huynh đệ đi ra từ trong núi thây biển máu.
Cho nên bệ hạ mới có thể nhẫn nhịn dung thứ Bùi Đình Sơn lần nữa, cho nên Bùi Khiếu mới có thể càng không biết xấu hổ.
Nghe đồn Bùi Đình Sơn từng nói với bệ hạ, một ngày kia lão ta chết rồi, hi vọng bệ hạ có thể để cho Bùi Khiếu làm đông cương đại tướng quân, tước vị của lão ta cũng truyền cho Bùi Khiếu.
Lúc ấy bệ hạ né tránh mà không đáp, chỉ vỗ vỗ vai Bùi Đình Sơn nói đương nhiên trẫm sẽ không phụ khanh.
Nếu như, Bùi Khiếu chết ở bắc cương, Bùi Đình Sơn sẽ làm ra chuyện gì?
Đại tướng quân Thiết Lưu Lê sẽ phải chịu ảnh hưởng gì?
Bản thân mình thì sao?
Quách Lôi Minh cảm thấy đau đầu từng chặp, tuy rằng trên danh nghĩa y là chủ tướng khu vực phòng thủ này, nhưng Bùi Khiếu căn bản không phục y. Bởi vì biết Bùi Khiếu có bối cảnh lớn, cho nên này trong biên quân mấy vạn người này Quách Lôi Minh cũng không có tuyệt đối quyền chỉ huy đối với một bộ phận không ít.
Vì một Mạnh Trường An, đắc tội với một Bùi Khiếu thậm chí là một vị đại tướng quân, có đáng không?
Nếu Bùi Khiếu không thể động vào, như vậy thì động vào...
Trong lòng Quách Lôi Minh đột nhiên cả kinh, tự nhủ sao bản thân lại nảy sinh ý niệm đáng sợ như thế trong đầu?
Trong quân cần người trẻ tuổi giống như Mạnh Trường An. Nhiều năm đối kháng với biên quân Hắc Vũ quốc làm cho bắc cương biên quân Đại Ninh đã mỏi mệt rồi, dần dần trở nên hờ hững, là Mạnh Trường An đến làm cho những binh sĩ trẻ tuổi kia lại trở nên sục sôi một lần nữa. Hơn nữa ngoại trừ Mạnh Trường An ra, còn ai có thể nhiều lần tiến vào Hắc Vũ quốc thăm dò địa hình vẽ bản đồ như vậy?
Quách Lôi Minh đứng lên đi qua đi lại trong phòng, đúng lúc này bên ngoài bỗng nhiên có người gõ cửa, Quách Lôi Minh nói một tiếng vào đi, sau khi cửa mở ra sắc mặt ông ta lập tức hơi thay đổi... Người đi vào lại là Bùi Khiếu.
Bùi Khiếu là một người nhìn có vẻ vĩnh viễn đều tươi cười, ba mươi mấy tuổi, đang là thời điểm trẻ trung khoẻ mạnh, trên người hắn ta có một vẻ kiêu ngạo khiến người khác chán ghét, cho nên nụ cười kia cũng khiến người ta cảm thấy rất giả dối.
Từ tướng mạo mà nói Bùi Khiếu là một nam nhân rất anh tuấn, thuộc loại hình tuỳ tiện nói vài câu lời ngon tiếng là có thể lừa được nữ hài tử, mà hắn ta cũng không phải một cái bao cỏ, bỏ đi tính cách không nói, người này rất có chút bản lĩnh... Đại Ninh Bộ binh cứ cách bốn năm sẽ tổ chức kỳ thi võ toàn quân một lần, chiến binh các vệ, sương binh địa phương, tứ cương tứ khố đều sẽ chọn lựa người trẻ tuổi ưu tú tham gia tỉ thí.
Kỳ tỉ thí năm đó, Bùi Khiếu xếp thứ hai, đáng tiếc đã bị bại trước Võ Tân Vũ trong trận đối chiến cuối cùng. Võ Tân Vũ hiện giờ cũng ở bắc cương, cũng là chính tứ phẩm tướng quân.
Xếp thứ hai kỳ tỉ thí lớn toàn quân đã đủ để chứng tỏ thực lực rồi.
Bùi Khiếu cười ha hả ngồi xuống đối diện Quách Lôi Minh, đặt cái hộp cầm trong tay lên bàn: "Hai ngày trước thúc phụ phái người đến thăm ta có mang theo chút đặc sản bên đông cương, ta nghĩ sợ là Quách tướng quân còn chưa từng thấy thứ này, vì thế mang qua cho ngươi."
Hắn ta mở hộp ra, bên trong là một cây san hô đỏ rực đích cao hơn một tấc, cực hoàn chỉnh, hình thái cũng tốt, vật phẩm tốt như vậy quả thật không thấy nhiều, ở Đại Ninh không thể nói là vô giá nhưng đủ để được xưng tụng thiên kim không đổi.
"Quá quý trọng rồi, lát nữa Bùi tướng quân vẫn nên mang về đi."
Mắt Quách Lôi Minh lóe sáng một cái, nhưng rất nhanh liền tối đi, y thích thứ này, cũng biết giá trị của thứ này, nhưng thứ này rất bỏng tay.
"Chẳng qua là một món đồ chơi nhỏ, Quách tướng quân thích thì giữ lại, sau này nếu bên đông cương gửi thêm thứ gì hay đến, ta sẽ cầm qua cho ngươi trước, đây cũng không phải là ta tặng cho ngươi, Quách tướng quân cũng đã nói quá quý trọng, tất là nhiên ta không nỡ, chỉ là Quách tướng quân thích nên để trong nhà ngươi thưởng thức mấy ngày mà thôi, ngươi vẫn phải trả lại cho ta."
Quách Lôi Minh ngượng ngùng cười cười: "Cũng được, vậy ta sẽ chơi vài ngày."
Bùi Khiếu cười ha ha: "Quách tướng quân thích là tốt rồi, đúng rồi... Còn có một chuyện, cái đó... có phải là giáo úy Mạnh Trường An đã về rồi không? Lần này lại có thu hoạch chứ, cái tên đó tuy là người dưới trướng ta, nhưng mỗi lần trở về đều trực tiếp tìm Quách tướng quân ngươi mà không phải là báo cáo với ta, ài... Có đôi khi thật muốn bực bội, vừa nghĩ tới ta cùng Quách tướng quân không phân tách với nhau là cơn tức này lại tiêu tan."
Mắt hắn ta như có như không nhìn lên trên bàn, chỗ kia đang để một cuộn da bò, chắc hẳn chính là bản đồ mới nhất được vẽ.
Quách Lôi Minh trong lòng chấn động, nhìn nhìn cây san hô lửa kia rồi lại liếc nhìn cuộn bản đồ kia, sắc mặt biến ảo không ngừng.
"Tôi có thể xem thử không?"
Chú ý tới sắc mặt Quách Lôi Minh, Bùi Khiếu cười hỏi một câu rồi tiếp tục nói: "Bất kể nói thế nào, Mạnh Trường An cũng là thủ hạ của ta, ta liếc mắt xem bản đồ này một cái cũng không tính là yêu cầu quá phận chứ."
Quách Lôi Minh cắn răng một cái: "Có thể xem, đừng lấy ra phòng này."
Bùi Khiếu chắp tay: "Đa tạ Quách tướng quân."
Hắn ta lấy từ trong lòng ngực ra một cuộn ngân phiếu đặt lên trên bàn: "Ta nghe nói trong nhà tướng quân đang tu sửa nhà cũ, đây là một chút tấm lòng của ta, tướng quân đừng khách khí, cứ xem như ta tặng một phần lễ mừng nhà mới của tướng quân."
Quách Lôi Minh không nhìn số ngân phiếu kia, mà đứng dậy đi đến đứng bên cửa sổ, chắp tay sau mông nhìn ra bên ngoài không nói một lời.
Khóe miệng Bùi Khiếu nhếch lên một tia cười lạnh, đặt ngân phiếu xuống, sau đó mở cuốn da bò kia ra, chỉ liếc mắt nhìn một cái sắc mặt đã trở nên khó coi đến cực điểm.
"Đây là cái gì?!"
Hắn ta làm rơi những mảnh giấy da bò kia xuống đất bộp một tiếng, sắc mặt xanh mét.
Quách Lôi Minh quay đầu liếc nhìn: "Làm sao vậy?"
Bùi Khiếu cả giận nói: "Quách tướng quân đừng có nói là ngươi không biết."
Cửa phòng bị đẩy mạnh ra sau đó đóng lại rầm một tiếng, thanh âm lớn đến mức có thể hù chết người.
Quách Lôi Minh quay đầu lại nhìn giấy da bò trên mặt đất, chậm rãi bước đến nhặt lên phủi trên bề mặt, khóe miệng hơi nhếch lên: "Là tự ngươi muốn xem, trách ta?"
Y mở giấy da bò ra, trên tờ thứ nhất chỉ có hai chữ... Ngu ngốc.
Tờ thứ hai cũng là hai chữ... Bại hoại.
Quách Lôi Minh cuộn giấy da bò lại đặt lên trên bàn, nhìn thoáng qua giá bút của mình, trên giá bút có một cây bút lông mực vẫn chưa rửa sạch, một giọt mực nhỏ giọt xuống kêu tạch một tiếng.
Quách Lôi Minh ngồi yên rồi thở dài: "Mạnh Trường An, chữ ngươi viết cũng thật xấu."
Chữ đương nhiên không phải Mạnh Trường An viết, nhưng đương nhiên Quách Lôi Minh cũng sẽ không thừa nhận đó là y viết.
Bùi Khiếu dẫn theo mười mấy thân binh của mình đi thẳng doanh trướng của Mạnh Trường An, hắn ta một cước đá văng cửa, Mạnh Trường An đang nằm nghỉ ngơi trên giường ngay cả mí mắt cũng không mở ra, đây cũng không phải là lần đầu tiên, cũng sẽ không là một lần cuối cùng.
Bùi Khiếu bước vào trong nhìn lướt qua, trong căn phòng rách nát này sơ sài như vậy, ngay cả một thứ giống như đồ trang trí cũngkhông có.
Trong phòng Mạnh Trường An bố trí cực đơn giản, một chiếc giường gỗ cứng, một cái ghế, một cái bàn sách, một cái chậu rửa mặt cái, một cái giá áo, một cái thùng gỗ dùng để tắm rửa, còn có hai cái rương để đựng y phục, trừ những thứ đó ra thì không có vật gì khác, trên bàn ngay cả một vật trang trí cũng không có.
Bùi Khiếu dường như là chê bai ghế quá cũ nát kia, đứng ở cửa liếc nhìn qua Mạnh Trường An nằm trên giường không nhúc nhích: "Bản đồ ngươi mang về đâu?"
Mạnh Trường An quay đầu vào trong, không nói một lời.
Bùi Khiếu đi lên hai bước, đột nhiên một cước đạp đổ cái giá áo: "Mạnh Trường An, ngươi nên biết phân lượng của mình, ta có thể để ngươi sống cũng có thể khiến ngươi chết, càng có thể khiến ngươi sống không bằng chết. Ngươi thân là võ quan thuộc hạ của bổn tướng quân, làm nhiệm vụ trở về không báo cáo với bổn tướng quân, không giao bản đồ ra, bổn tướng quân hoàn toàn có thể xử trí ngươi theo quân luật của Đại Ninh, ai cũng nói không được gì, cho dù là đại tướng quân cũng thế, bởi vì ta hoàn toàn là làm việc công bằng."
Mạnh Trường An ngồi dậy, nhìn Bùi Khiếu nói: "Bản đồ đều ở trong đầu ta, nếu tướng quân muốn, cắt ta đầu đi mà xem có thể nhìn ra cái gì hay không."
"Ngươi hỗn xược!" Bùi Khiếu lạnh lùng nói: "Nếu ngươi cho là bổn tướng quân chỉ đang nói giỡn với ngươi, bổn tướng quân khuyên ngươi một câu, sống vẫn tốt hơn bất cứ cái gì... Vẽ bản đồ cho ta, nếu không ngươi có thể không ngờ được hậu quả sẽ là gì đâu."
Mạnh Trường An đứng lên nhìn thẳng vào mắt Bùi Khiếu: "Ta trước sau sáu lần xâm nhập địch cảnh, bản đồ vẽ ra nếu ghép lại hoàn chỉnh có thể thay đổi thế cục giằng co, thậm chí có thể tạo ra chiến tích huy hoàng chưa từng có từ khi Đại Ninh lập quốc tới nay, ngươi biết ta đã vẽ gần xong, cho nên bất chấp tướng ăn có khó coi hay không."
"Không lấy ra?" Bùi Khiếu một tiếng hét to: "Người đâu, bắt tên cuồng đồ này lại cho ta, lột y phục của hắn để hắn quỳ ngoài trong gió tuyết kiểm điểm, bất kính với thượng quan, không phục quân lệnh, không theo quân pháp, ta xem hôm nay ai có thể bảo vệ được ngươi!"
Mười mấy thân binh như lang như hổ tràn vào trong phòng bổ nhào tới Mạnh Trường An.
Mạnh Trường An khẽ ngước mắt lên: "Kẻ tới trước chết."
Mười mấy thân binh kia lập tức dừng lại bước chân, nhìn nhau, trong ánh mắt đều có ý sợ hãi.
Đúng lúc này bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tràng tiếng vó ngựa dồn dập, ngay sau đó là tiếng hí của chiến mã, một lát sau có người đẩy cửa phòng ra trong tiếng thiết giáp va chạm, một nam nhân trẻ tuổi mặc trọng giáp sải bước từ bên ngoài đi vào.
"Người nào là Mạnh Trường An?"
Mạnh Trường An nhìn gã ta một cái: "Là ta, tướng quân là ai?"
Người nọ mặc giáp trụ tướng quân, phẩm cấp giống Bùi Khiếu.
"Võ Tân Vũ?" Bùi Khiếu lập tức co rụt đồng tử lại.
Võ Tân Vũ đóng quân ở cách nơi này không dưới hai trăm dặm, trong đêm gió tuyết này sao gã ta lại tới?
Người đến dáng người thon gọn nhưng không yếu ớt, cho dù mặc thiết giáp cũng có thể nhìn ra hình thể tam giác ngược, khuôn mặt cương nghị cứng rắn, cặp mắt vô cùng sáng, không thể nói rõ gã ta anh tuấn cỡ nào, so với Bùi Khiếu mà nói, gã ta càng có khí khái nam nhân hơn, mày kiếm nhướn lên chính là lưỡi đao sắc lạnh, mở miệng nói chuyện chính là âm thanh vang dội.
"Ngươi tới làm gì?!" Bùi Khiếu căm tức nhìn Võ tân Vũ.
"Mạnh Trường An, ăn mặc chỉnh tề theo ta rời doanh."
Võ Tân Vũ ném cuộn giấy cứng đang cầm trong tay xuống chân Bùi Khiếu một tiếng bộp: "Ta xin đại tướng quân điều Mạnh Trường An vào trong quân ta làm việc, sau khi dùng xong sẽ đưa người về cho ngươi."
Mắt Bùi Khiếu nhìn chằm chằm vào Võ Tân Vũ: "Ngươi điều hắn làm việc gì?!"
Võ Tân Vũ liếc nhìn hắn ta một cái: "Phẩm cấp của ngươi vẫn chưa cao đến mức bảo ta báo cáo với ngươi."
Gã ta cởi áo khoác của mình ra ném cho Mạnh Trường An: "Khoác lên rồi đi luôn, giáp trụ thì đến quân ta sẽ cho ngươi thêm một bộ, quân vụ cấp bách, không thể chậm trễ!"
Mạnh Trường An khoác áo khoác lên, bên trong chỉ là một cái áo đơn, gã lật cái gối lên lấy ra con dao săn nhỏ kia cầm trong tay, sải bước đi vào gió tuyết bên ngoài cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT