Thẩm Lãnh cúi người nhặt quyển sách mà Sầm Chinh dùng để đập Vương Căn Đống lúc nãy, bất ngờ là hắn không trả lại, mà tự cầm đi ra khỏi quân trướng.
Sau khi ra ngoài Vương Căn Đống rất tò mò đó là cái gì, Thẩm Lãnh đưa qua cho gã nhìn, đó là một quyển huyện chí, huyện chí của chính huyện Ngưỡng Thừa.
"Ngươi lấy thứ này làm gì? Tướng quân cũng không nói ngươi trả lại."
"Vốn chính là thứ muốn cho chúng ta, trả cái gì."
Thẩm Lãnh vừa đi vừa mở huyện chí ra: "Các thôn trấn huyện Ngưỡng Thừa đều có ghi chép tường tận, phân bố nhân khẩu, quan trọng nhất là bên trên có bản đồ giản lược."
Trước đó Vương Căn Đống căn bản là không để ý đến thứ này, không thể không nhìn Thẩm Lãnh bằng con mắt khác xưa.
"Ngươi là nói cái này là tướng quân cố ý cho chúng ta?"
"Là cho ta." Thẩm Lãnh dừng bước: "Giáo úy, chuyện này tạm thời giao cho ta đi làm, ta đoán chừng người của Mậu Tự doanh, quan phủ địa phương đều sẽ tranh nhau đi làm, ai cũng muốn công lao này, giáo úy Hình Thượng Hành ở bên kia cũng đang nhìn chằm chằm, mấy ngày này giáo úy cứ đưa người đi huấn luyện, ta đưa mấy người ra ngoài thăm dò tình hình."
Vương Căn Đống nhíu mày: "Ngươi ngay cả người mình cũng không tin tưởng?"
"Không phải không tin tưởng, mấy ngày trước mắt sẽ không có hành động gì, ta chỉ dẫn người đi tìm hiểu rõ mấy chuyện như địa hình xung quanh, người của Cầu Lập quốc hành động có quy luật gì hay không, nếu chuẩn bị xong rồi, ta sẽ lập tức nói với giáo úy."
Vương Căn Đống thở dài: "Lạnh Tử… rốt cuộc ngươi đã đắc tội với bao nhiêu người?"
Thẩm Lãnh nhún vai: "Thật ra xét đến cùng chỉ có một người."
Vương Căn Đống cười khổ lắc lắc đầu, không có nói gì nữa.
Sau khi trở lại đội ngũ, Thẩm Lãnh gọi mấy người Vương Khoát Hải, Đỗ Uy Danh, Trần Nhiễm đến, lại chọn ra 7 chiến binh có thân thủ tương đối tốt tạm thời tổ thành một đội mười người, rời khỏi doanh địa ngay trong đêm hôm đó.
Chuyến này đi một mạch 5 ngày, 5 ngày sau lúc Thẩm Lãnh đưa người về thì mười một người phơi nắng giống như khỉ đen, Trần Nhiễm coi như là đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình.
Nhưng bọn họ chỉ ở lại trong doanh địa nửa ngày, bổ sung trang bị xong lại rời đi lần nữa. Trong doanh địa có không ít người đang đợi xem trò cười của bọn họ, nhất là đám người Hình Thượng Hành, theo bọn họ thấy trong vòng một tháng dựa vào hơn một trăm người đó mà Thẩm Lãnh lấy được một chiếc chiến thuyền của Cầu Lập quốc, đó là chuyện không thể nào.
Lần này sau khi Thẩm Lãnh dẫn đội mười người đi liền mượn một chiếc thuyền đánh cá đi thẳng ra biển. Thuyền đánh cá lần này khá lớn, dài hơn hai mươi mét, Thẩm Lãnh cho tất cả thủ hạ đều mặc trang phục của lão bách tính, những người còn lại thì ẩn nấp.
"Chúng ta đã mất năm ngày tìm rất nhiều người xung quanh tìm hiểu tin tức, những gì có được trên cơ bản đều không khác nhau, đội thuyền của Cầu Lập quốc sẽ không tùy tiện đổ bộ lên bờ, bọn chúng sợ chiến binh Đại Ninh đến tận xương tủy, trừ khi là nắm chắc tất thắng, nếu không thì ngay cả gần bờ cũng không tùy tiện vào."
"Các ngư dân nói, chiến thuyền của Cầu Lập quốc rất nhiều lúc đều là ba thuyền làm một đội chặn đánh ngư thuyền, thương thuyền ở hải vực xung quanh, bọn chúng không những cướp bóc thương thuyền, ngư thuyền của Đại Ninh, ngay cả thuyền của bổn quốc bọn chúng ta cũng cướp."
"Chúng ta đây hoàn toàn chính là tìm vận may, tuy rằng ngư dân nói khoảng thời gian này chắc hẳn không có hải tấn, chính là lúc những hải tặc của Cầu Lập quốc hoành hành không kiêng nể gì, nhưng biển lớn mênh mông đâu có may mắn để chúng ta gặp được như vậy."
Đỗ Uy Danh căng thẳng liếc nhìn bốn phía: "Chúng ta chỉ có một con thuyền nhỏ với 10 người, nếu thật sự gặp thì chỉ sợ không phải may mắn, mà là bất hạnh."
"Ngư dân nói đi tiếp về phía trước chính là nơi hải tặc Cầu Lập quốc thường lui tới nhất, cũng không biết sao bọn chúng thần thông quảng đại như vậy, chỉ cần có ngư thuyền, thương thuyền đi qua, trên cơ bản là bọn chúng đều sẽ giết ra."
Thẩm Lãnh mở quyển huyện chí đó ra, chỉ chỉ vào một chỗ: "Đảo nhỏ này, cách huyện Ngưỡng Thừa khoảng chừng 100 dặm, trên huyện chí ghi chép đảo nhỏ này ít người lui tới, bởi vì trên đảo nhỏ có một loại dã thú rất kỳ lạ lui tới, không ai nhìn thấy. Vốn dĩ những ngư dân đánh cá xa bờ coi đảo nhỏ đó là nơi nghỉ ngơi, bắt đầu từ 10 năm trước, quái vật trên đảo nhỏ đó đã xuất hiện, phàm là ngư dân lên đảo vào ban đêm đều sẽ bị giết chết, tình trạng chết thê thảm."
Thẩm Lãnh nói: "Nước ngọt và đồ ăn chúng ta mang theo trên cơ bản là không có vấn đề, cứ đến đảo nhỏ đó xem thử tình hình."
Đỗ Uy Danh nói: "Nếu thuyền đến gần hòn đảo nhỏ đều sẽ bị phát hiện, vậy thì khả năng lớn nhất chính là đảo nhỏ này đã bị người của Cầu Lập quốc chiếm, bọn chúng đã dựng tháp quan sát trên đảo, trên biển lớn liếc mắt là có thể nhìn ra rất xa, nếu có thêm thiên lý nhãn, chúng ta còn chưa đến gần đã bị phát hiện rồi."
"Vậy thì chạy."
Thẩm Lãnh: "Ngươi nói không sai, ta cũng nghi ngờ hòn đảo nhỏ đó đã bị người của Cầu Lập quốc chiếm, bất luận chúng ta có thể lên hải đảo hay không, chỉ cần bị phát hiện thì chứng tỏ trên hòn đảo nhỏ đó có vấn đề."
Đang nói, bỗng nhiên Trần Nhiễm ở trên cột buồm huýt sáo một tiếng, giơ tay chỉ về phía trước: "Có thuyền!"
"Mấy chiếc?!"
"Vẫn chưa thấy rõ, không ít hơn 3 chiếc."
"Làm sao đây?"
Đỗ Uy Danh cảm thấy mình căng thẳng hẳn, lần này phải đối diện là người của Cầu Lập quốc, không phải thủy phỉ của bổn quốc. Thủy quân của Cầu Lập quốc vẫn luôn tuyên bố bọn họ vô địch trên biển, bách tính vùng duyên hải hận bọn họ đến xương tủy, cũng sợ đến xương tủy. Theo lời đồn những kẻ đó người nào cũng kinh hoạt như khỉ, giết người như ngóe, hạ thủ cực kỳ hung tàn.
"Chờ một lát."
Thẩm Lãnh hạ lệnh: "Bây giờ điều chuyển đầu thuyền qua, đợi khi có thể nhìn rõ cờ hiệu của những thuyền đó rồi nói."
Mọi người hợp lực quay đầu thuyền, Trần Nhiễm ở trên cột buồm nói lớn: "Chính là chiến thuyền của Cầu Lập quốc, ta thấy rõ cờ hiệu rồi, ba chiếc, tốc độ rất nhanh!"
Thẩm Lãnh lập tức hạ lệnh: "Tốc độ nhanh nhất trở về!"
Các binh sĩ ẩn nấp cũng không dám nấp nữa, tất cả bắt đầu chèo thuyền. Chiếc thuyền đánh cá này tuy không tính là nhỏ lắm, nhưng mà đều dựa vào nhân lực, ngoài Trần Nhiễm ở trên cột buồm quan sát ra, mười người ra sức chèo thuyền.
May là cũng đi ra ngoài không quá xa, mười người về thể lực cũng không có vấn đề gì, cho nên tốc độ trở về rất nhanh.
Nhưng mà, bọn họ lại phát hiện tốc độ áp sát của chiến thuyền Cầu Lập quốc nhanh hơn, nhanh đến mức thái quá!
Những người này đều là tinh nhuệ của thủy sư, cực kỳ hiểu rõ về mấy loại chiến thuyền trong thủy sư, chính bởi vì như vậy mà bọn họ đã xác định một chuyện, chiến thuyền của thủy sư Đại Ninh có tốc độ chậm hơn chiến thuyền của Cầu Lập quốc nhiều. Không phải là kiểu chậm hơn một chút xíu, nói không hề khoa trương chút nào, cùng xuất phát, chiếu theo tốc độ này, không đến thời gian một nén nhang là chiến thuyền của thủy sư đã hoàn toàn bị cắt đuôi.
"Chiến thuyền quy mô nhỏ hơn Hùng Ngưu, lớn hơn Phi Ngư, đoán chừng có thể hơn 40 mét!"
Trần Nhiễm ở trên cao nói: Tốc độ quá nhanh, không cần bao lâu là chúng ta sẽ bị đuổi kịp!"
"Mọi người tăng sức!"
Thẩm Lãnh khàn khàn giọng hô một câu, tất cả mọi người đều chèo thuyền như điên, nhưng khoảng cách vẫn không ngừng rút ngắn lại.
"Còn khoảng 1000 mét!
"Còn khoảng 800 mét!
"Còn khoảng 500 mét!
"Còn khoảng 300 mét!
Giọng của Trần Nhiễm truyền đến từng tiếng từng tiếng, giọng nói bắt đầu run lên.
Bọn họ quay đầu lại nhìn, đã có thể nhìn thấy người Cầu Lập đứng trên chiến thuyền của bọn họ khua loan đao hò hét, còn chưa đánh mà bọn họ đã bày ra tư thái của người thắng lợi rồi.
"Người Ninh, từ bỏ đi, các ngươi chạy không thoát đâu!"
"Mấy tên người Ninh các ngươi ở trên biển chỉ giống như con cua, ngoan ngoãn dừng thuyền còn có thể cho các ngươi chết có thể diện một chút!"
Những người của Cầu Lập quốc kia nói ngôn ngữ giống người Ninh, chỉ là có khẩu âm hơi khác.
Thẩm Lãnh đã xem ghi chép trên huyện chí, nghe đồn hoàng đế của Cầu Lập quốc vốn là giặc cỏ ở vùng Hồ Kiến đạo Tức Đông đạo thời Đại Sở, lúc Đại Sở quốc sắp bị diệt, quân Ninh càn quét hai vùng này, chém giết đám giặc cỏ này quá tàn ác, bọn chúng sợ hãi lái thuyền xuống phía nam, xây dựng Cầu Lập quốc ở ngoài hải vực.
Dân bản xứ không thể chống đỡ được cuộc tấn công của đám giặc cỏ này, đầu mục của giặc cỏ Nguyễn Ngạc là hoàng đế khai quốc của Cầu Lập quốc.
Cho nên lúc Thẩm Lãnh mới xem huyện chí cũng từng mơ màng, tại sao thuyền của Cầu Lập quốc lại khác?
"100 mét!"
Trong tiếng thét của Trần Nhiễm có sự sợ hãi, nỗi sợ hãi khó có thể áp chế. Mà lúc này thuyền của Thẩm Lãnh bọn họ còn cách bờ ít nhất hơn 10 dặm.
"Phát tín hiệu!" Thẩm Lãnh hô to một tiếng.
Vương Khoát Hải sớm đã chuẩn bị sẵn tín hiệu lập tức đốt lửa, đó là một quả pháo hoa rất lớn, sau khi đốt lửa, pháo bắn thẳng lên không trung, pháo hoa nổ ra cho dù là ban ngày cũng có vẻ hết sức bắt mắt, âm thanh cũng rất lớn.
"Cẩn thận!"
Đúng lúc này Trần Nhiễm đột nhiên hô to một tiếng, ngay sau đó đã nhìn thấy một cái mỏ neo cực đại từ trên chiến thuyền của Cầu Lập quốc bắn tới. Trên đầu chiến thuyền Cầu Lập quốc có lắp một thứ giống như nỗ xa, bắn mỏ neo có dây thừng đi, bịch một tiếng đã trực tiếp bắn xuyên qua đuôi thuyền của Thẩm Lãnh bọn họ. Sau khi mỏ neo vào trong thì kẹt ở đó, chiến thuyền của Cầu Lập quốc ở phía sau bất chợt giảm tốc độ.
Ầm một tiếng!
Thuyền của Thẩm Lãnh bọn họ bị kéo chếch lên nửa mét, tất cả người trên thuyền đều ngã ngửa.
"Thuẫn! Tìm thuẫn!"
Thẩm Lãnh bám vào mép thuyền để ổn định, tay túm được một cái thuẫn lớn, đây là bọn họ đã chuẩn bị sẵn từ sớm. Khoảnh khắc thuyền rơi xuống, các binh sĩ nháo nhào túm lấy thuẫn sáp lại với nhau.
"Trần Nhiễm xuống dưới!"
"Biết rồi!"
Trần Nhiễm từ trên cột buồm trượt xuống, túm một cái thuẫn lớn liền ngồi xuống cùng những người khác.
Vừa mới ngồi vững, một trận mưa tên đã rơi xuống. Nếu không phải sớm nghĩ đến khả năng này mà chuẩn bị thuẫn lớn cao gần bằng người, chỉ sợ tất cả mọi người đã bị bắn thành nhím trong nháy mắt rồi.
Tiếng lộp bộp lộp bộp liên miên không dứt, đối phương hiển nhiên cũng bốc hỏa rồi, mũi tên không ngừng bắn sang, chỉ vài phút mà trên thuẫn của Thẩm Lãnh bọn họ đã cắm một lớp lông trắng.
"Lên thuyền của bọn chúng!"
Thẩm Lãnh nghe thấy tiếng hô của người Cầu Lập, hiển nhiên là sau khi mũi tên không có tác dụng, kẻ địch chỉ có lựa chọn này.
Hắn mở thuẫn ra thành một khe hở nhìn ra bên ngoài, người Cầu Lập ở chỗ xa bắt đầu ném dây thừng về phía này. Trên dây thừng có móc câu, móc vào mép thuyền bộp bộp bộp sau đó kéo căng, những người Cầu Lập kia thuận theo dây thừng trượt thẳng xuống, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta chấn động.
Bọn họ miệng ngậm loan đao, xuống đến thuyền còn gào thét kêu la.
"Giết!"
Thẩm Lãnh đột nhiên hét to một tiếng, các binh sĩ ngồi xổm ở đó đồng thời đứng dậy, tay trái giơ cao thuẫn, tay phải cầm hoành đao đồng thời chém ra… Chiếc thuyền này vốn đã không quá lớn, chỗ của người Cầu Lập lại càng không lớn, chỉ có 8-9 người lên mà thôi, bọn họ vốn tưởng là ngư dân của Ninh quốc, đâu ngờ được lại là chiến binh chính quy.
Chỉ một lượt, toàn bộ người Cầu Lập trên thuyền đã bị chém ngã.
Nếu không phải trước đó Thẩm Lãnh đã tăng cường huấn luyện, người của thủy sư ở trên mặt biển chòng chành này có thể cũng không đứng vững. Giờ này khắc này, các binh sĩ mới thật sự cảm nhận được sự huấn luyện có vẻ tàn bạo của Thẩm Lãnh thật sự có ý nghĩa.
"Giết chết bọn chúng!"
"Lóc thịt tất cả bọn chúng!"
"Giết chết bọn chúng!"
Tất cả người Cầu Lập trên ba chiếc chiến thuyền đều bùng nổ, khua loan đoan, giống như một giây sau đã bổ nhào đến toàn bộ vậy.
Lại là một trận mũi tên bay tới, Thẩm Lãnh bọn họ lại ngồi xổm xuống tạo thành thuẫn trận, mũi tên mặc dù hung tàn, nhưng không thể bắn xuyên qua thuẫn trận, người Cầu Lập gần như trong lúc nhất thời cũng không có cách.
"Đâm chìm bọn chúng!"
Không biết là tên khốn khiếp nào gào lên một câu, tim Thẩm Lãnh bọn họ đồng thời trầm xuống.
Cái gì cũng không sợ, chỉ sợ đối phương chơi xấu.
Đúng lúc này, chỗ xa có chiến thuyền của Đại Ninh chạy đến.
"Đâm chìm thuyền nhỏ của bọn chúng, sau đó rút về!"
Người của Cầu Lập quốc dường như đã phát hiện chỗ khác nhau của mấy chiếc chiến thuyền, không dám cứng đối cứng, với lại chỗ này cách bờ cũng không quá xa, bất lợi đối với bọn họ.
"Nhảy!"
Thẩm Lãnh hét to một tiếng, sau đó nhảy xuống đầu tiên.
Mọi người nhảy xuống thuyền, đây cũng là một trong những kết quả mà Thẩm Lãnh đã dự đoán trước đó, cho nên lúc nhảy xuống tất cả mọi người đều không buông cự thuẫn trong tay ra, đây là tác dụng thứ hai của việc mang theo thuẫn.
Một chiếc chiến thuyền của Cầu Lập quốc đâm mạnh đến, rầm một tiếng đã đâm lật thuyền nhỏ của Thẩm Lãnh bọn họ, mà đâu chỉ là đâm lật, suýt nữa đã đâm tan nát rồi.
Thẩm Lãnh bọn họ tất cả đều ở trong nước, người Cầu Lập lại bắn một trận loạn tiễn, sau đó quay đều thuyền bỏ đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT