Dù sao binh lực nắm trong tay những thế lực này dù nhiều, ngang với một đại tướng quân, nhưng sức chiến đấu cùng với vũ khí trang bị chỉ cao hơn quân thủ thành một bậc mà thôi.

Làm sao có thể so được với những quân đội đang chiến đấu ở tiền tuyến được.

Ngũ đại nguyên soái vẫn còn tuân lệnh lão hoàng đế, nên làm cho các thế lực lớn vẫn phải án binh bất động, chỉ khi nào lão hoàng đế nhượng vị cho thái tử thì đó mới là lúc bọn họ cơ hội đến.

Vì đến lúc đó mới hoàng đế hoàn toàn không thể nào chỉ huy được ngũ đại lão nguyên soái được, cho dù là người thừa kế của ngũ đại nguyên soái bọn họ, tân hoàng đế cũng chưa chắc dám ra lệnh sai khiến.

Đây cũng chính là nỗi lo lắng của lão hoàng đế hiện tại, mỗi ngày sức khỏe lão mỗi yếu đi rất nhiều, nhưng lại vẫn không dám nhường ngôi.

Mấy đứa con lão không có đứa nào đủ danh vọng, uy vọng để khống chế ngũ đại quân đoàn, bởi vậy lão trừ lo lắng cho tương lai của đế quốc có thể phải đổi họ khác, nhưng cũng vạn phần hoàn toàn bất lực.

Hiện tại lão chỉ có thể kéo và kéo mà thôi, hoàn toàn không còn cách nào lão hi vọng ông trời cho lão thêm ít thời gia nữa, đã thế các con của lão hiện tại còn đấu tới đấu lui túi bụi.

Làm lão mỗi ngày nhìn thấy tấu chương đều là việc của bọn chúng gây rối tạo nên, mà hết sức phiền lòng cùng đau đầu.

----------------------------

Lúc này khoảng cách Phương Thần được sinh ra đã trôi qua một tháng, mộy tháng này đối với Phương Thần mà nói hết sức cực khổ.

Một linh hồn trưởng thành ở trong một cơ thể sơ sinh, mà điều càng ác liệt nữa là hắn không thể nói được a, chỉ có thể a ê kêu loạn, nhiều lúc hắn muốn đi vệ sinh mà người nhà không ai hiểu.

Bởi vậy chỉ có thể khóc lớn lên, ban đầu mọi người hoàn toàn không hiểu biểu hiện của hắn, nhưng từ từ thì hoàn toàn quen thuộc.

Ngoài việc cảm giác kỳ lạ bọn họ còn khen hắn thông minh nữa, linh hồn hai mươi mấy làm sao không thông minh hơn đứa trẻ mới sinh được.

Chỉ cần mỗi lần Phương Thần khóc lên là lập tức được người ẵm đi vô nhà vệ sinh giải quyết, và cũng điều này làm cho hắn từ từ nổi tiếng trong phủ.

Phải biết trẻ sơ sinh là không thể kiểm soát được hệ bài tiết của bản thân a, khi cần bài tiết là sẽ lập tức bài tiết ra, chứ không như hắn ngoại trừ nhịn được không nói.

Còn biết ra hiệu cho người lớn mình cần đi tiểu, thật làm cho cả nhà họ Phương hô to yêu nghiệt, và Phương Thần cũng từ từ quen thuộc cuộc sống hiện tại.

Từ tuần trước hắn đã hoàn toàn chấp nhận thân phận bây giờ, chấp nhận bản thân xuyên qua dị giới, còn bị teo thành một đứa trẻ mới sinh, dù ban đầu nghe bọn họ nói chuyện còn có chút khó khăn.

Nhiều lúc nhàm chán hết sức muốn nghe bọn họ đang nói gì lại hoàn toàn không hiểu gì cả, nhưng không biết có phải do xuyên việt hay không mà hắn có sức học tập lý giải mọi thứ đều rất nhanh.

Chỉ cần nghe mọi người diễn tả cùng một câu vài lần thì hắn hoàn toàn ghi nhớ, sau đó cũng hiểu được đó là ý gì.

Mà trải qua một tháng cố gắng hắn đã có chút nghe hiểu đại khái mọi người nói gì, mặc dù chỉ hiểu được một ít ý tứ đơn giản thôi.

Còn những câu nói phức tạp hơn thì hắn vẫn chưa đoán được đó là nói về cái gì.

Điều này cũng làm cho Phương Thần hết sức ngạc nhiên cùng mừng rỡ, phải biết cách trở ngôn ngữ là điều hết sức khó chịu, nếu không phải vì vừa mới sinh không lâu.

Cơ thể hắn còn quá yếu nên cả ngày ngủ ít nhất trên mười lăm tiếng, bởi vậy thời gian hắn học tập ngôn ngữ cũng không nhiều.

Mà đa số thời gian hoàn toàn là mẹ hắn nói chuyện với hắn là chính, nhiều lúc bị gia gia cùng nãi nãi ẵm mới thoát khỏi tay của mẫu thân.

Sau một tháng tổng kết hắn biết được thế giới này không còn ở địa cầu nữa, và hắn phát hiện nhà của hắn địa vị có lẽ rất lớn.

Phải biết một tháng này hắn chứng kiến có rất nhiều người quyền quý tới chúc mừng hắn được sinh ra a, nhất là hắn còn nhìn thấy bọn họ tặng lễ rất nhiều bảo vậy quý hiếm, nếu những thứ này xuất hiện trên địa cầu thì hoàn toàn thuộc cấp bậc quốc bảo.

Nhưng ở đây thì hoàn toàn chỉ dùng để tặng người, mặc dù cũng có chút quý giá không đến nỗi là hàng thông thường đi đầy đất, nhưng muốn trở thành quốc bảo của đế quốc thì hoàn toàn kém cực xa.

Cái gì bảo thạch linh dược ngàn năm hắn nhìn thấy rất nhiều, và cũng trong một tháng này biểu hiện của hắn từ từ lan truyền ra cả thành, có lúc còn truyền đến các thành trấn vây quanh kinh thành.

Mọi người đều biết hiện tại thiếu chủ Phương gia đươc sinh ra đã là yêu nghiệt, một tháng đã biết bò, có người từng khẳng định Phương Thần không cần một năm là có thể biết đi rồi.

Nhưng cái này đã là Phương Thần tận lực biểu hiện kém bớt rồi, hiện tại trong lúc vụng trộm hắn đã có thể đơn giản bước đi rồi.

Nhưng vì để không làm cho mọi người cảm thấy mình quá mức yêu nghiệt, cho nên biểu hiện bên ngoài hắn chỉ mới có thể bò tới bò lui mà thôi.

Nếu không phải vì quá nhàm chán vì chỉ có thể nằm một chỗ, thì hắn cũng lười phải giả bộ bò tới bò lui làm gì, cứ chờ đúng tuổi học bò học đi học nói là được, không cần phải biểu hiện khác người để làm cho người khác chú ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play