Lúc này, trong phòng khách Dược Tông, nam nhân lười nhác dựa thân mình
vào phía trên lưng ghế dựa, lqd trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.
Thật lâu sau, một chút tươi cười yêu nghiệt hiện lên trên khuôn mặt
tuyệt thế của hắn, ở trong mắt hoa đào chứa ý cười mê người.
Nghe được câu hỏi của nam tử yêu nghiệt, thị nữ cầm kiếm kia cung kính
củng củng nắm tay: "Bẩm báo thiếu chủ, theo như lời Phong Tiêu Tiêu kia
nói, nàng ta tới nơi này là vì tìm người."
"Tìm người?" Tá Thượng Thần khẽ nhíu mày, một tia sáng khác thường chợt
lóe lên từ đáy mắt: "Có biết người nàng ta muốn tìm là người phương
nào?"
"Này thuộc hạ cũng không biết."
Thị nữ tuyệt sắc cúi đầu, giọng nói cung kính hồi đáp.
"Nếu Phong Tiêu Tiêu đến đây, ta đây tạm thời không xuất hiện, nếu không mà nói, nàng ta khẳng định sẽ nói toạc ra thân phận của bổn hoàng tử,
chuyện này tạm thời còn không thể để cho Tiểu Vân Nhi biết: "Trong mắt
Tá Thượng Thần lóe ra ánh sáng kỳ lạ, không biết suy nghĩ cái gì, không
biết qua bao lâu, hắn mới tiếp tục dùng âm thanh lười nhác kia phân phó
nói: "Mặt khác, ngươi tìm vài người coi chừng Phong Tiêu Tiêu, lqđ nếu
nàng ta trợ giúp phụ tử Hoàng gia khó xử Tiểu Vân Nhi, thì đại tiểu thư
Phong Cốc này nàng ta cũng không cần làm nữa! Nhưng mà ta nghĩ, Phong
Tiêu Tiêu có thể hỗn phong sinh thủy khởi ở Đệ Nhất thành, hẳn là sẽ
không ngu xuẩn như người bình thường như vậy."
Cho dù Phong Tiêu Tiêu chỉ là hạng nữ lưu, lại có thể vượt qua huynh
trưởng của nàng ta trở thành người thừa kế Phong Cốc, nếu không có chút
thủ đoạn lại như thế nào trở thành thiếu Cốc chủ? Bởi vậy, hắn nhưng là
tin tưởng Phong Tiêu Tiêu này sẽ không ra mặt vì một Hoàng trưởng lão.
Dù sao đối với Phong Cốc mà nói, Hoàng trưởng lão cũng là tồn tại có cũng được mà không có cũng không sao.
"Thuộc hạ tuân mệnh."
Thị nữ tuyệt sắc củng củng nắm tay, lĩnh mệnh lui ra ngoài, rất nhanh đã biến mất ở bên trong đôi mắt hoa đào đẹp kia của Tá Thượng Thần.
Nhìn bóng lưng thị nữ rời đi, tươi cười trên mặt yêu nghiệt Tá Thượng
Thần chậm rãi biến mất, thay vào đó là vẻ xơ xác tiêu điều.
"Phong Tiêu Tiêu, hi vọng ngươi đừng làm ra chuyện gì xúc phạm tới nàng, nếu không, toàn bộ Phong Cốc đều sẽ biến mất khỏi Đệ Nhất thành."
... ........
Trong viện trưởng lão, bên trong một gian phòng ngủ xa hoa tinh xảo, vẻ
mặt Hoàng trưởng lão hèn mọn khom thân thể, tư thái kia giống như là
thấp đến trong bụi bặm, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Phong đại tiểu thư, Phong
trưởng lão, rốt cục các người cũng đến đây? Ta đã ở chỗ này chờ các
người thật lâu."
Phong Tiêu Tiêu ngồi ở ghế trên cao, nhẹ nhàng bưng lên nước trà trước
mặt nhấp một ngụm nhỏ, sau đó mới buông cái chén trong tay xuống, con
ngươi thanh thiển đảo qua trên khuôn mặt nịnh nọt của Hoàng trưởng lão
kia, hơi hơi nhăn lại mày đẹp.
"Những hành vi trong khoảng thời gian gần đây của ngươi ta cũng có nghe
thấy, nhưng mà không thể không nói, ngươi thật sự rất ngu xuẩn! Vu hãm
người, hơn nữa còn là vu hãm người ở dưới tình huống chỉ có người làm
chứng, loại chuyện này ngươi cũng có thể làm được? Hơn nữa thua cuộc còn không phục, lại còn thẹn quá thành giận muốn giết người, Hoàng trưởng
lão, ngươi sống nhiều năm như vậy, vì sao đầu óc vẫn là ngu dốt như
thế?"
Lời nói này nói Hoàng trưởng lão vô cùng xấu hổ, không dám biểu hiện một chút thái độ bất mãn nào ra ngoài, chỉ có thể bày ra vẻ mặt ủy khuất
nói: "Phong đại tiểu thư, cho dù ta có nhiều không đúng cỡ nào, nhưng tốt xấu gì ta cũng là cấp dưới của Phong Cốc các người, ta khắp
nơi đều suy nghĩ vì Phong Cốc, cho nên sau khi Dược Tông có được một tấm đan phương ta đã lập tức thông báo với Phong Cốc các người, mà ta thật
không ngờ, có người sẽ ở dưới tình huống biết được ta là người Phong Cốc còn ra tay với ta, này căn bản chính là không để Phong Cốc các người
vào mắt."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT