"Tiểu tử thối, nữ nhi của ta nhìn trúng ngươi là phúc khí của ngươi, ngươi
còn không biết tốt xấu! Ngươi cho rằng ngươi là thiếu gia Đệ Nhất thành
hay sao? Nếu ngươi thật sự cự tuyệt, ta dám cam đoan, ngày sau ngươi
nhất định hối hận!"
Phỏng chừng tiểu tử thối này chính là vì lão
chỉ là trưởng lão Dược Tông, cũng không phải là Tông chủ Dược Tông mới
cự tuyệt lão! Cho nên, chờ ngày nào đó mình trở thành Tông chủ, hắn tất
nhiên sẽ khóc cầu lão gả nữ nhi cho hắn!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hoàng trưởng lão càng âm u, trên mặt mang theo ý lạnh.
"Cút!"
Một chữ này rõ ràng ngữ điệu rất nhẹ, nhưng không biết vì sao lại giống như một cây búa tạ gõ ở trong lòng Hoàng trưởng lão.
Lão hít vào một hơi thật sâu, hung hăng phất tay áo xoay người rời đi.
"Thiếu chủ, chúng ta cứ thả lão đi như vậy sao?" Thị nữ tuyệt sắc có chút
không cam lòng, dù sao lão gia hỏa này vũ nhục thiếu chủ như thế, vì sao phải thả lão rời đi?
Tá Thượng Thần quét mắt nhìn thị nữ tuyệt
sắc, cho dù không nói gì, nhưng trong cặp mắt hoa đào kia ẩn chứa ý lạnh vẫn làm cho lòng của nàng run lên, ‘bịch’ một tiếng quỳ rạp xuống đất,
cái trán ứa ra mồ hôi lạnh: "Thiếu chủ thứ tội, là thuộc hạ vượt quá."
"Nhớ kỹ, về sau chuyện không nên quản cũng đừng quản."
Tá Thượng Thần khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía bầu trời cách đó không
xa, thần thái không còn lười nhác như lúc ban đầu, cả người giống như
một lưỡi dao sắc bén, trong rét lạnh mang theo hơi thở sắc bén.
Hoàng trưởng lão dám nói với hắn lời nói như thế, hắn sẽ thật sự cứ như vậy buông tha cho lão?
Không!
Khi nào thì Tá Thượng Thần hắn lại thiện lương như vậy? Thông thường người đắc tội hắn, kết cục đều sẽ thật thảm!
"Xem diễn đủ chưa?"
Không bao lâu, hơi thở sắc bén quanh thân Tá Thượng Thần kia chậm rãi biến
mất, lại khôi phục tư thái lười nhác phía trước kia, lqđ mắt hoa đào mỉm cười nhìn về phía bầu trời không xa, giọng nói vô cùng yêu nghiệt.
Thị nữ tuyệt sắc sửng sốt một chút, ngay tại lúc nàng ngây ngốc sững sờ,
lại thấy một bóng dáng hạ xuống từ trong hư không, đứng ở trước mặt Tá
Thượng Thần.
"Có mỹ nữ ngã vào lòng, Tứ hoàng tử phong lưu vậy mà cũng có thể cự tuyệt?" Cố Nhược Vân giật giật khóe môi, tựa tiếu phi
tiếu nhìn nam tử mê người như yêu nghiệt trước mắt này.
Sắc mặt Tá Thượng Thần đen xuống.
Phong lưu?
Khi nào thì hắn phong lưu? Đến nay, hắn còn chưa bao giờ chạm qua nữ nhân! Từ đâu có phong lưu?
Kỳ thực, Tá Thượng Thần không biết, mỗi lần bên người của hắn đều đi theo
một đám thị nữ tuyệt sắc, này rất khó làm cho người ta không nghĩ đến
một cái phương diện khác.
"Mỹ nữ?" Tá Thượng Thần cười nhạo một
tiếng, đáy mắt xẹt qua vẻ khinh miệt: "Nàng ta còn không tính, nhưng mà
nếu là Tiểu Vân Nhi ngươi muốn ngã vào lòng, thì bổn hoàng tử tất nhiên
tiếp nhận."
Cố Nhược Vân nhún vai, tựa tiếu phi tiếu liếc về phía Tá Thượng Thần: "Thật có lỗi, ta không có hứng thú gì đối với một thụ
(L: thụ trong đam mỹ nhé), chắc hẳn ngươi cũng không có hưng trí gì đối
với ta."
Tuy rằng Tá Thượng Thần thường xuyên đùa giỡn nàng,
nhưng mà Cố Nhược Vân lại nhìn ra được, hắn hoàn toàn là nể mặt Cố Sanh
Tiêu mới chiếu cố nàng, không có quan hệ với tình cảm khác.
Khuôn mặt Tá Thượng Thần càng đen, đột nhiên, hắn nhẹ nở nụ cười.
Nụ cười này, giống như mười dặm hoa đào, đẹp không sao tả xiết.
"Nam nữ ta đều ăn, có thể công có thể thụ."
Nam nữ đều ăn?
Cố Nhược Vân nghe bốn chữ như thế, lập tức lạnh run một cái, nhưng mà nàng cũng nhìn ra người này đang đùa mà thôi, dù sao mình nhìn trong mắt hắn trừ bỏ trêu tức ra, thì không có thứ khác.
"Tá Thượng Thần," Cố Nhược Vân nhíu mày, ánh mắt nghiêm cẩn đánh giá Tá Thượng Thần: "Rốt cục ngươi là loại người nào?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT