Trong viện trưởng lão, một lão giả mặc áo bào màu vàng đang ngồi nhắm mắt
khoanh chân tu luyện, lại vào lúc này, lão cảm nhận được hơi thở quen
thuộc ngoài cửa kia, bất giác mở đôi mắt đục ngầu, nhìn về phía hoàng y
nữ tử đẩy cửa mà vào.
Lúc này vẻ mặt Hoàng Phỉ Phỉ tràn đầy ủy
khuất và tức giận, giống như phải chịu khi nhục thật lớn, vừa thấy hoàng bào lão giả thì đột nhiên xông đến, lớn tiếng khóc rống lên.
"Phụ thân, người báo thù rửa hận cho nữ nhi, bọn họ quả thực là khinh người quá đáng!"
Trái tim Hoàng bào trưởng lão ‘lộp bộp’ một cái, cau chặt mày, có chút đau
lòng nói: "Phỉ nhi, xảy ra chuyện gì ? Là ai làm con bị ủy khuất? Nói
cho phụ thân, phụ thân đi báo thù cho con!"
Hoàng Phỉ Phỉ này
kiêu căng tùy hứng như thế, cũng không phải không có quan hệ với việc
hoàng bào trưởng lão cưng chiều nàng ta, năm đó chỉ bởi vì Hoàng Phỉ Phỉ coi trọng một gã nam tử, kết quả nam tử kia đã có vị hôn thê nên cự
tuyệt nàng ta, nàng ta lập tức mang theo người Dược Tông đi diệt cả nhà
vị hôn thê của nam tử kia, mạnh mẽ bắt nam nhân kia về Dược Tông.
Vào lúc đó việc này huyên náo rất lớn, rất nhiều người tỏ vẻ tức giận đối
với hành vi của Hoàng Phỉ Phỉ, ngay cả Tông chủ Dược Tông cũng đòi trục
xuất nàng ta khỏi tông môn, lại không biết Hoàng trưởng lão dùng cái gì
uy hiếp Tông chủ Dược Tông, mới làm chuyện này không giải quyết được gì.
"Cha," Hoàng Phỉ Phỉ lau nước mắt trong mắt, trong con ngươi xẹt qua vẻ oán
hận: "Trong khoảng thời gian này bởi vì đại hội Dược Tông, lee~lqđ rất
nhiều người tiến đến Dược Tông, ta vội vàng tiếp đãi những người này còn không kịp, lại cố tình có một kẻ đến quấy rối, nữ nhân quấy rối kia còn dõng dạc nói muốn làm Dược Tông chúng ta chữa trị cụt tay vì đệ đệ của
nàng! Hơn nữa còn uy hiếp ta, nếu Dược Tông chúng ta không chữa trị giúp nàng, nàng sẽ diệt Dược Tông!"
"Cái gì?"
Hoàng trưởng lão giận tím mặt, vỗ mạnh bàn dựng lên, sắc mặt xanh mét nói: "Là người
phương nào kiêu ngạo như thế? Chẳng lẽ Dược Tông ta bắt buộc phải chữa
trị giúp đệ đệ của nàng hay sao? Nếu không chữa trị thì muốn diệt Dược
Tông chúng ta? Ha ha, vậy thì nàng cũng quá coi thường Dược Tông ta! Phỉ nhi, con có biết nữ nhân kia có lai lịch gì hay không?"
"Có lai
lịch gì?" Hoàng Phỉ Phỉ cười lạnh một tiếng: "Thực lực của nữ nhân kia
không tệ, hơn nữa còn có thể đả thương ta, nhưng mà nàng cũng không phải người Đệ Nhất thành, Đệ Nhất thành có vô số người tài ba, nếu nàng là
người bên kia sẽ không cần đến Dược Tông ta cầu y, hơn nữa nàng cũng
không thể là nữ nhi của Hồng Liên Lĩnh chủ, nghe nói cho tới bây giờ
Hồng Liên Lĩnh chủ kia vẫn là một người độc thân, cũng không có gia
quyến thân thuộc, cho nên trừ bỏ người hai nơi này ra, bất luận nàng là
ai, Dược Tông ta cũng không cần kiêng kị nàng."
Hoàng Phỉ Phỉ nói cũng là sự thật.
Ở trên đại lục, trừ bỏ Đệ Nhất thành và Hồng Liên Lĩnh chủ ra, thì không có ai có thể làm cho Dược Tông sinh ra kiêng kị.
Sắc mặt của Hoàng trưởng lão càng thêm âm trầm, lão thật không ngờ ở trên
địa bàn của Dược Tông, còn có người dám đụng nữ nhi bảo bối của lão?
Hung hăng hít một hơi, Hoàng trưởng lão ngăn chặn lửa giận trong lòng, chỉ
là trong đôi con ngươi đục ngầu kia tràn đầy vẻ độc ác.
"Vì sao con không làm cho người Dược Tông ra tay bắt nữ nhân kia?"
Hoàng trưởng lão có chút kinh ngạc, tuy rằng bình thường quan hệ của hắn và
Lâm Dương không tốt, nhưng việc này lại có quan hệ gì với Lâm Dương?
"Cha, Lâm Dương có quan hệ với nữ nhân kia!" Hoàng Phỉ Phỉ chuyển động con
ngươi vài vòng, cắn chặt răng, nói: "Ta nhìn ra được, llêquyýđônn nữ
nhân kia đã thông đồng với Lâm Dương, bọn họ sớm đã ám độ trần thương,
người không biết lúc đó Lâm Dương đối đãi với ta thế nào! Hắn vì nữ nhân kia không tiếc mở miệng mắng ta, còn lấy lệnh bài của Tông chủ ra, hắn
còn nói…….. Còn nói nếu ta dám đụng nữ nhân kia, hắn tuyệt đối sẽ giết
ta!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT