Tá Thượng Thần nhíu
mày, con ngươi như hoa đào kia giống như có ý lại như vô tình đảo qua
trên người Hoàng Phỉ Phỉ, lqđ chỉ là một cái liếc mắt này, khiến cho
Hoàng Phỉ Phỉ cảm nhận được vô tận hàn ý, thân mình nhịn không được rùng mình một cái.
Nhưng mà, lúc nàng ta lại nhìn về phía yêu nghiệt kia, thì thấy yêu
nghiệt vẫn tựa vào phía trên kiệu y như trước, tư thái lười nhác mà
tuyệt diễm.
"Hoàng Phỉ Phỉ!" Lâm Dương giận tím mặt, hắn chẳng thể nghĩ tới mình chỉ không lưu ý một cái, nữ nhân này đã nói ra lời nói như thế, vạn nhất
làm cho Hồng Liên Lĩnh chủ nghe được, toàn bộ Dược Tông đều sẽ bị san
thành bình địa trong nháy mắt!
"Hiện tại ở chỗ này không cần ngươi nữa, về tông môn cho ta đi! Nếu vị
cô nương này là khách nhân của Dược Tông chúng ta, chúng ta đây nhất
định phải có đạo đãi khách!"
Giờ này khắc này, toàn bộ tâm tư của Hoàng Phỉ Phỉ đều rơi ở trên người
yêu nghiệt, còn nguyện ý nghe theo phân phó của Lâm Dương ư?
Huống chi, phụ thân của nàng ta là trưởng lão Dược Tông, mình còn không cần nghe theo mệnh lệnh của một quản sự!
"Lâm quản sự, đừng quên thân phận của ngươi!" Hoàng Phỉ Phỉ cười lạnh
một tiếng, quét mắt nhìn Lâm Dương, bên môi dương lên độ cong khinh
miệt: "Hoàng Phỉ Phỉ ta làm việc, còn không đến lượt ngươi tới thuyết
giáo! Hơn nữa vừa rồi ngươi đã muốn bảo vệ nữ tử này, có phải nàng và
ngươi có quan hệ gì hay không? Chậc chậc, quả nhiên là người không thể
nhìn vẻ ngoài, không nghĩ tới mặt ngoài nữ nhân này thoạt nhìn thanh lệ
như thế, lại ngầm thông đồng quản sự tông môn! Loại hành vi làm người ta căm hận này, ta quyết không cho phép xảy ra ở Dược Tông chúng ta!"
Xôn xao!
Bỗng nhiên, một đạo kiếm quang chém tới từ bên cạnh, con ngươi Hoàng Phỉ Phỉ trầm xuống, l.q.đ vội vàng lắc mình né đi, rồi sau đó cặp con ngươi tràn ngập tức giận và hàn ý kia nhìn về phía thanh niên cụt tay bên
cạnh.
Tay trái Hạ Lâm Ngọc nắm chặt kiếm, gân xanh trên trán nổi lên, vô cùng
vô tận lửa giận tràn ngập ở trong đôi mắt trong suốt kia, trong lòng lại là tràn đầy vô lực.
Nếu không phải tay phải bị chặt đứt, ở dưới tình huống Hoàng Phỉ Phỉ
không có phòng bị, mình tuyệt đối sẽ không không cách nào thương đến
nàng ta!
"Ngọc nhi."
Cảm nhận được nội tâm bi thương của Hạ Lâm Ngọc, Cố Nhược Vân nắm chặt
tay hắn, đột nhiên ánh mắt thanh lãnh kia dừng ở phía trên khuôn mặt
nhiễm lên một tầng hàn sương của Hoàng Phỉ Phỉ.
"Ta vốn chỉ muốn ngươi xin lỗi là có thể xong việc, đáng tiếc.... ......"
Phanh!
Không ai nhìn thấy động tác của Cố Nhược Vân, cũng không có bất luận kẻ
nào nhìn thấy khi nào thì nàng ra tay, ngay tại trong nháy mắt tiếng nói của nàng vang lên, thân mình Hoàng Phỉ Phỉ bay ra ngoài giống như mũi
tên rời cung, hung hăng ngã ở bên trong đám người.
Đám người chung quanh nháy mắt yên tĩnh xuống, trợn mắt há hốc mồm ngóng nhìn bóng hình màu xanh xinh đẹp dưới gió mát kia, trong lúc nhất thời
cũng chưa thể phục hồi tinh thần lại.
Hoàng Phỉ Phỉ thân là nữ nhi của Hoàng trưởng lão, thiên phú bản thân
không kém, hơn nữa các loại trân bảo bồi dưỡng, thực lực sớm đã tới Võ
Tôn trung cấp, nhưng mà nữ tử này lại chỉ dùng một chiêu đã có thể đánh
bại nàng ta trong chớp mắt?
Thế thì rốt cục nàng có bao nhiêu biến thái?
Quan trọng nhất là, nữ tử này thoạt nhìn cũng chỉ hơn hai mươi, tuổi nhỏ hơn Hoàng Phỉ Phỉ mười tuổi, nhưng hôm nay Hoàng Phỉ Phỉ vậy mà cũng
chưa thể có phản ứng đã thua ở trong tay nàng.
Sắc mặt Hoàng Phỉ Phỉ rất là khó coi, nữ nhân bị nàng ta coi là phế vật này vậy mà lại có thể đánh bại nàng ta?
Hơn nữa, nàng ta còn không thể thấy rõ nàng ra tay như thế nào!
"Cố Nhược Vân, ha ha, không thể không nói lá gan của ngươi rất lớn, dám
ra tay với ta ở Dược Tông!" Hoàng Phỉ Phỉ lau vết máu khóe miệng, bò lên từ trên đất, con ngươi như độc xà oán độc nhìn Cố Nhược Vân:
"Tốt, tốt lắm, hiện tại ta đây khiến cho ngươi hiểu rõ kết cục đắc tội
Dược Tông ta!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT