Chẳng lẽ này đó là lực lượng thuộc về cường giả Võ Đế?
Cho dù mình triển khai tất cả phòng ngự, hắn cũng có thể trực tiếp xuyên
qua, không để lối thoát phá hủy thân thể trong phòng ngự?
Cũng may Hạ Sơ Tuyết không sao!
Hạ Sơ Tuyết thân là chủ nhân chân chính của Thượng Cổ Thần Tháp, một ngày
nào đó sẽ uy chấn đại lục, lúc đó, y cũng có thể muốn gió được gió,
l^q'đ muốn mưa được mưa, mà thù một chưởng ngày hôm nay, sau ít hôm nữa
tất nhiên muốn ngàn lần vạn lần trả lại cho hắn!
Không sai! Lục Trầm cứu Hạ Sơ Tuyết, cũng không phải vì thích nàng, mà là vì địa vị về sau của mình mà thôi.
Dù sao y nỗ lực nhiều như vậy, vì cưới nàng ta.
"Kim đại ca, người……. Muốn giết ta?"
Hạ Sơ Tuyết nâng lên khuôn mặt trắng bệch, tuyệt vọng ngóng nhìn nam nhân
lạnh lùng trước mắt này, ở một khắc vừa rồi kia, nàng ta quả thật cảm
nhận được sát khí của nam nhân này! Mà một chưởng kia, cũng là không để
lối thoát!
Nếu không phải Lục Trầm hướng đi lại, nàng ta thật sự sẽ đầu nát tại chỗ, chết thảm như thế!
Nhưng Hạ Sơ Tuyết không rõ, Hạ Nhược Vân chỉ từng từng có mấy lần giao tình
bằng mệnh với hắn mà thôi, mình và hắn lại ở chung thời gian sáu năm, vì sao hắn có thể ở biết được tất cả sai lầm đều là từ Hạ Nhược Vân dựng
lên, còn có thể nhẫn tâm đối với nàng ta như vậy?
"Kim Đế, ngươi
muốn giết nàng?" Cố Nhược Vân nhún vai, ánh mắt khẽ liếc về phía Hạ Sơ
Tuyết: "Nhưng mà ngượng ngùng, mệnh của nữ tử này, trừ bỏ ta ra ai cũng
không thể thu!"
Kim Đế vốn muốn lại ra tay, sau khi nghe thấy lời này của Cố Nhược Vân thì mày kiếm khẽ nhíu lại, rồi sau đó thu tay trở
về, mặt mày lạnh lùng vẫn không có độ ấm như trước, lạnh lùng nhìn Hạ Sơ Tuyết trước mặt.
Trái tim Hạ Sơ Tuyết run lên một cái, không lại nhìn ánh mắt lạnh lùng kia của Kim Đế, nàng ta chậm rãi đứng lên từ
trên đất, đi tới phía Cố Nhược Vân.
"Ngay từ đầu ta đã kỳ quái,
vì sao ngươi phải tiếp cận một hộ vệ bên người ta? Cho tới bây giờ ta
mới hiểu được, ngươi làm tất cả không chỉ vì Hạ Nhược Vân, ngươi luôn
miệng nói là báo thù vì nàng, kỳ thực cũng chỉ bởi vì ta là chủ nhân của Thượng Cổ Thần Tháp mà thôi! Thân là chủ nhân của Thượng Cổ Thần Tháp,
mệnh cách nhất định bất phàm, cho nên ngươi mới muốn giết ta!" Hạ Sơ
Tuyết cười lạnh một tiếng, lqđ tiếp tục nói: "Đáng thương hộ vệ bên
người ta, bị ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay, ngươi giống như Hạ Nhược
Vân tâm cơ quá sâu, tâm ngoan thủ lạt! Nếu ngươi thật sự có chút lương
tri mà nói, thì không nên làm như vậy, Hạ Sơ Tuyết ta chưa từng trêu
chọc các ngươi, vì sao cố tình mỗi lần các ngươi đều phải đến trêu chọc
ta! Trước kia ta rất thiện lương, mới nhiều lần bị khi nhục (bắt nạt +
nhục nhã), hiện giờ, ta sẽ không bao giờ làm cho bất luận kẻ nào bắt nạt đến trên đầu ta nữa!"
Lúc này đây, Bạch Trung Thiên không đợi Cố Nhược Vân nói chuyện, đã ‘phì’ cười một tiếng, trào phúng nói: "Ngươi
không muốn để cho chúng ta bắt nạt ngươi? Vậy ngươi cũng phải có thực
lực! Chẳng lẽ ngươi không biết hiện tại ngươi đã là một phế vật rồi
sao?"
Thiện lương?
Chậc chậc, ở sau khi nghe hai chữ như
thế, trong mắt Bạch Trung Thiên lập tức nổi lên châm chọc, nếu Hạ Sơ
Tuyết này mà thiện lương, trên đời này sẽ không có ác nhân nào.
"Phế vật? Tuyết nhi, ông ta nói vậy là có ý tứ gì, ngươi là phế vật?" Sắc
mặt Lục Trầm thay đổi: "Làm sao ngươi sẽ biến thành phế vật?"
Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người Hạ Sơ Tuyết.
Hạ Sơ Tuyết cười lạnh một tiếng: "Không sai, hiện tại thực lực của ta vẫn
luôn đang rút lui, thì tính sao? Ta là chủ nhân của Thượng Cổ Thần Tháp, chỉ cần có Thượng Cổ Thần Tháp, ta sẽ có thể khôi phục!"
Nghe vậy, Lục Trầm nhẹ nhàng thở ra, ngay tại lúc này, tiếng cười nhạo của Bạch Trung Thiên lại truyền đến.
"Ha ha, chủ nhân của Thượng Cổ Thần Tháp? Hạ Sơ Tuyết, ngươi xác định ngươi là chủ nhân của Thượng Cổ Thần Tháp? Vậy thì Thượng Cổ Thần Tháp ở nơi
nào, ngươi có thể lấy ra để chúng ta thấy một lần hay không?"
Bạch Trung Thiên vui vẻ, đã sớm biết những lời của Hạ Sơ Tuyết này đều là
lời nói dối do quốc sư và Thu Na soạn ra, hiện giờ vậy mà còn có thể lời thề son sắt như vậy, xem ra ông ta thật sự quá coi thường những người
Hạ gia này.
"Đúng rồi, đồ nhi bảo bối, không phải trong ngọc bội
kia của con còn có một đoạn lời nói chưa phát sao? Con phát luôn đoạn
đối thoại kia ra đi?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT