Một cơn lốc quét đến, thân mình Hạ Sơ Tuyết chợt bị cuốn bay ra ngoài, ngã
sấp xuống ngoài cửa, nàng ta cắn chặt môi, bò lên từ trên đất, rũ mi mắt xuống che đậy một tầng lạnh lẽo trong đó.
"Cố Nhược Vân, sư phụ Y thánh của ngươi giết hại tỷ tỷ của ta, mà ngươi, cũng muốn giết người
Hạ gia chúng ta! Hạ Sơ Tuyết ta ở nơi này thề, một ngày nào đó, ta sẽ
giết những đồ vô sỉ các ngươi, báo thù rửa hận vì tỷ tỷ đáng thương kia
của ta!"
Nhìn mọi người đến quay chung quanh, khóe miệng Hạ Sơ
Tuyết nâng lên một nụ cười lạnh, lại nhanh chóng lướt qua, trên khuôn
mặt tái nhợt tràn đầy bi phẫn (đau buồn + tức giận), llêqquýđđôn thật
giống như người trong gian phòng này thật sự giết hại tỷ tỷ của nàng ta, mà nàng ta, là một muội muội tốt vì báo thù cho tỷ tỷ mà không để ý hậu quả!
"Cái gì? Cô nương ở tại phòng này là đồ đệ của Y thánh? Mà
nàng ta thật đáng giận, giết tỷ tỷ người ta còn chưa đủ, ngay cả muội
muội cũng không buông tha!"
"Hạ Sơ Tuyết này nhưng là trọng tình
trọng nghĩa, người ta là đồ đệ của Y thánh, phỏng chừng Y thánh đã ở chỗ không xa, nàng mới vọt tới như vậy, thật hiển nhiên đối với nàng mà nói báo thù cho Hạ Nhược Vân mới là quan trọng nhất, an toàn sinh mệnh đều ở phía sau."
"Nếu ta có một muội muội như vậy thì thật tốt? Loại bạch nhãn lang như Hạ Nhược Vân kia, vì sao lại có phúc khí như này?"
Thấy âm mưu đạt được, trong lòng Hạ Sơ Tuyết cười lạnh càng sâu, trên mặt lại không biểu lộ chút nào.
"Cố Nhược Vân, ta không thích nam nhân kia của ngươi, hắn coi trọng ta, có
quan hệ gì với ta đâu? Sai không ở ta, vì sao ngươi lại ra tay đánh ta
bị thương? Ta biết ngươi và tỷ tỷ đã từng là bằng hữu, ta cũng không
trách ngươi lúc trước vì bái Y thánh làm sư mà hại tỷ tỷ ta, dù sao
ngươi đã từng là người tỷ tỷ ta liều mạng muốn bảo vệ! Nể tình tỷ tỷ, ta sẽ nói Kim Đế tha thứ cho ngươi, chỉ là ngươi đừng động đến trên đầu Hạ gia ta, cho tới bây giờ Hạ gia ta đều là người không phạm ta ta không
phạm người, nếu ngươi thật sự quá phận, cũng đừng trách Hạ Sơ Tuyết ta
vô lễ! Vì bảo vệ người nhà, cái gì ta cũng làm được!"
Vẻ mặt Hạ Sơ Tuyết chính nghĩa lẫm nhiên, đau đớn mắng người bên trong phòng.
Nhưng mà, nghe được lời của nàng ta, người chung quanh lập tức biết rốt cục
đã xảy ra chuyện gì, ‘ào ào’ dùng ánh mắt hèn mọn xuyên thấu qua cửa
phòng nhìn về phía ngồi nữ tử áo xanh ở ghế tựa.
"Ta đã thấy vô
sỉ, chưa thấy qua không biết xấu hổ đến loại trình độ này! Nam nhân nàng thích yêu đại tiểu thư Hạ gia, kia là chuyện giữa bọn họ, đại tiểu thư
Hạ gia lại không thích hắn, vì sao phải liên luỵ một người vô tội?"
"Hơn nữa, hình như thực lực của nữ nhân này rất kém, ta không cảm nhận lực
lượng trong cơ thể nàng, khó trách Y thánh sẽ thu người như vậy làm đồ
đệ, thì ra là nàng lợi dụng Hạ Nhược Vân! Vì bái Y thánh làm sư, loại
chuyện hãm hại bằng hữu này cũng làm ra! Người như thế chính là tội đáng chết vạn lần!"
"Hạ Nhược Vân xảy ra chuyện là ở sáu năm trước,
khi đó nữ nhân này cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, tuổi nhỏ như vậy đã
dung tục như vậy, lee~lqđ hơn nữa tâm cơ thâm sâu như thế, quả nhiên là
đáng sợ! Nàng không phải nên còn sống, Hạ đại tiểu thư nhân từ, nể tình
tỷ tỷ của mình không muốn so đo với nàng, nàng vẫn còn không biết tốt
xấu như vậy!"
Ầm!
Đúng lúc này, một luồng lực lượng lại
dừng ở trên người Hạ Sơ Tuyết, thân mình Hạ Sơ Tuyết bay về phía sau,
trực tiếp ngã xuống từ trên lầu, miệng phun máu tươi, không ngừng chảy
ra! Ánh mắt nàng mang theo tức giận, nhìn chằm chằm hồng y nam tử trong
ghế lô trên lầu.
"Hạ Sơ Tuyết, trở về nói cho Hạ Minh, ở trong mấy ngày này, bản đế sẽ cho y một kinh hỉ (ngạc nhiên + vui mừng)."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT