- Nàng ta chắc là thiên hạ đệ nhất ngu xuẩn đúng không? Nàng ta thích đùa giỡn mọi người trong lòng bàn tay, khí phách của cường giả? Chậc chậc,
không để tính mạng của người khác vào mắt là phong độ của một cường giả
sao?
Vinh Nguyệt cười lạnh:
- Trong mắt của cường giả, kẻ yếu chỉ là sâu kiến không đáng quan tâm, sống hay chết thì có gì khác nhau?
- Đại ca!
Thấy sắc mặt đại trưởng lão ngày càng khó coi, Cửu trưởng lão nhíu mày nói:
- Quỷ Y đại nhân là đệ mời đến, còn có, Cố cô nương là ân nhân cứu mạng
đệ, nàng đã chữa trị hết thương thế trên người đệ, bây giờ ta đã đột phá đến Võ Tôn!
Quỷ Y?
Đại trưởng lão ngẩn ra, nữ nhân yêu
mị này chính là Quỷ Y danh tiếng lừng lẫy trên đại lục? Trong mắt hắn,
đây rõ ràng chỉ là một y sư chưa biết sự đời mà thôi, không thể nào so
sánh được với y thuật cao siêu của Y Môn.
Nhưng mà.
Cô nương áo xanh kia có thể chữa hết bệnh cho cửu đệ?
Suối ba ngày này, đại trưởng lão vẫn luôn bận rộn vì việc chủ phủ đại nhân
trúng độc, lúc cửu trưởng lão đột phá, hắn cũng không có mặt ở đây. Cho
dù ngày đó, hắn đang ở ngoài Tử Minh phủ, cảm nhận được có người đột phá tới Võ Tôn, hắn cũng không thể nghĩ tới người này chính là cửu đệ bị
tắc nghẽn kinh mạch của mình.
Bây giờ nghe được điều này, đại
trưởng lão lập tức dò xét thực lực của cửu trưởng lão, tới khi biết được cấp bậc của đối phương, hắn liền không nhịn được mà khiếp sợ.
Võ Tôn!
Không sai! Cửu đệ của hắn thật sự đã đột phá!
Phải biết rằng, đối với cửu đệ mà nói, Võ Hoàng cao cấp đã là giới hạn cao
nhất, khi đó có vô số thần y tới kiểm tra thân thể của hắn, đều nói rằng hắn không còn khả năng đột phá nữa! Hơn nữa, môn chủ đời trước của Y
Môn cũng tới, nhưng chỉ đưa ra kết luận giống vậy như những người khác.
Nhưng hôm nay, đệ ấy có thể đột phá lên Võ Tôn rồi?
Đại trưởng lão hít sâu một hơi, mắt không chớp một cái nhìn chằm chằm Cố
Nhược Vân, vị cô nương này có thể trị khỏi cho cửu đệ, không chừng có
thể....
- Đừng nhìn ta như thế.
Cố Nhược Vân nhún vai:
- Ta không chữa khỏi cho chủ phủ đại nhân được, khắp thiên hạ này, chỉ có Qủy Y Vệ Y Y mới có thể giúp ngài ấy mà thôi.
Vệ Y Y cảm kích nhìn Cố Nhược Vân, nàng biết Cố Nhược Vân là đang cho nàng mặt mũi, bởi vì Chiểu Trạch Chi Độc với Cố Nhược Vân mà nói đều không
tính là gì, nhưng nàng ấy lại tự hạ thấp bản thân vì nàng.
Đôi
mắt của vị thiếu niên thanh tú liền sáng lên, hắn chạy vội đến bên cạnh
Vệ Y Y, giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, đau khổ cầu xin nói:
- Vị cô nương này, cầu xin ngài cứu cha ta, chỉ cần cứu được ông ấy, ngài yêu cầu ta làm gì ta cũng nguyện ý.
Vệ Y Y cười cười:
- Chiểu Trạch Chi Độc mà thôi, ta có thể chữa khỏi.
- Ha hả.
Nghe được lời này, Vinh Hân lập tức cười lạnh hai tiếng, khuôn mặt lạnh lùng tỏ vẻ châm chọc:
- Đại trưởng lão, nếu ngài thật sự tin tưởng nàng, vậy ta đây cũng không
có lời gì để nói! Nhưng mà, ta phải nhắc nhở ngài một chút, Chiểu Trạch
Chi Độc rất lợi hại, hơn nữa bây giờ độc đã phát tán toàn thân chủ phủ
đại nhân, nếu còn kéo dài, cho dù có thể chuyển bệnh độc qua người khác, cũng sẽ không có cách nào trị khỏi cho ngài ấy! Hơn nữa... Vệ Y Y làm
nhiều việc ác, ai cũng dám giết, ngài lại tin tưởng nàng ta? Ngài không
sợ nàng ta sẽ ra tay với chủ phủ đại nhân sao?
- Vinh Hân tiểu sư muội, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta và chủ phủ đại nhân không có thù oán, sao lại phải hại hắn?
Vệ Y Y cười tủm tỉm nói:
- Hơn nữa, ngươi cho rằng nếu ta ra tay với chủ phủ đại nhân xong còn có
thể đi ra khỏi Tử Minh phủ này sao? Có phải càng sống thì đầu óc của
ngươi càng trở nên ngu ngốc không? Muốn đổ tội cho người khác thì cũng
nên lấy lý do nào đó phù hợp một chút.
Trong nháy mắt, sắc mặt
Vinh Hân đại biến, nàng nắm chặt tay, móng tay dài cắm sâu vào trong da
thịt, máu tươi theo móng tay chảy ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT