Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 652: Địa Ngục Chi Liên (Bốn)


...

trướctiếp

Nói xong lời này, Dạ Lan lập tức cất bước đi ra ngoài cửa, Dạ Hành Thiên theo sát ở phía sau, hai người đi đến mật thất.

Két!

Cửa đá mật thất bị chậm rãi đẩy mở ra, Dạ Lan đi vào bên trong mật thất trước tiên, ông vừa đi vừa nói: "Đúng rồi, Hành Thiên, đến lúc đó ngươi tìm người vẽ Địa Ngục Chi Liên, lại phân phối cho tất cả người Dạ gia, nếu ai có chút tin tức về Địa Ngục Chi Liên, thì có thể được trọng thưởng."

Đang nói, tươi cười của Dạ Lan bỗng nhiên biến mất, thân mình của ông chợt lóe nhanh chóng chạy tới phía trên bãi đá, hô hấp đều dồn dập lên, vẻ mặt sốt ruột: "Địa Ngục Chi Liên của ta đâu?"

"Phụ thân, người nói cái gì?" Dạ Hành Thiên cũng vô cùng sợ hãi, bước nhanh đi lên phía trước: "Địa Ngục Chi Liên không còn? Không có khả năng! Cái mật thất này là nơi phụ thân ngài tu luyện, lee~l.q.d không ai có thể tiến vào, làm sao Địa Ngục Chi Liên có thể biến mất?"

Phút chốc, hình như hai người đều nhớ tới cái gì, liếc mắt nhìn nhau một cái.

"Dạ Nặc, tiểu tử thối này, tiểu phản đồ!"

Không sai!

Trừ bỏ Dạ Lan ra, chỗ này chỉ có một người có thể đến.

Chính là Dạ Nặc!

"Tiểu tử kia khẳng định ở chỗ của Cố nha đầu, đi, chúng ta đi bắt tiểu tử thối kia, quả thực vô pháp vô thiên, ngay cả Địa Ngục Chi Liên cũng dám trộm!" Dạ Lan tức đến mức cả người bốc hỏa, nhưng trong lòng càng nhiều hơn chính là từng đợt ghen tuông.

Ông quả thật là ghen tị!

Tiểu tử thối kia, thật đúng là trọng sắc khinh hữu! Vì theo đuổi nữ nhân ngay cả đồ nhà mình cũng trộm! Rất cả gan làm loạn!

"Tiểu tử thối, nếu hôm nay lão tử không dạy dỗ ngươi, lão tử mẹ nó sẽ cùng họ với ngươi!" Khuôn mặt già nua của Dạ Lan xanh mét, hận không thể hung hăng đánh tiểu phản đồ kia một trận.

Nhìn khuôn mặt già nua tức giận kia của lão gia tử, Dạ Hành Thiên không nói gì sờ sờ mũi.

Hắn rất muốn nói một câu, cha à, không phải Dạ Nặc cùng họ với người sao? Vậy thì khác nhau ở chỗ nào?

Nhưng mà, sau khi biết được là Dạ Nặc cầm đi Địa Ngục Chi Liên, Dạ Hành Thiên không tự chủ được nhẹ nhàng thở ra.

Còn may bọn họ phát hiện kịp thời, còn có thể đoạt về, nếu bị người khác trộm, chỉ sợ sẽ không cách nào vãn hồi nữa.... ...... ....

... .....

Trong sân.

Một bóng dáng nho nhỏ ôm một cái bọc vải nhanh chóng vọt tiến vào, trực tiếp đẩy ra cửa một gian phòng trong đó, sau khi đi vào bên trong mới dè dặt cẩn trọng đóng cửa phòng, vẻ mặt hưng phấn đi tới bên cạnh nữ tử khoanh chân ngồi ở trên giường kia.

"Cố bảo tiêu, ngươi đoán ta mang đến đây cho ngươi cái gì?"

Cố Nhược Vân chậm rãi mở đôi mắt, có chút nghi hoặc nhìn Dạ Nặc, hỏi: "Cái gì?"

"Là thứ ngươi cần."

Dạ Nặc dè dặt cẩn trọng mở ra bao vải trong ngực, lập tức, một gốc hoa sen tản ra ánh sáng màu đỏ xuất hiện ở trong mắt Cố Nhược Vân.

Ánh sáng đỏ có chút chói mắt, làm cho người ta theo bản năng đưa tay chắn trước mắt.

Thật lâu sau, chờ sau khi thích ứng, mới mở hai mắt, Cố Nhược Vân kinh ngạc nhìn về phía đóa hoa sen đỏ như máu trong bao vải kia.

"Đây là………. Địa Ngục Chi Liên, ngươi là từ chỗ nào lấy đến?"

Trái tim của Cố Nhược Vân bị chấn động mạnh mẽ, chỉ là ở bên cạnh Địa Ngục Chi Liên, nàng có thể cảm giác được trong hoa này tản mát ra huyết khí.

Truyền thuyết, một đóa Địa Ngục Chi Liên sinh trưởng trừ bỏ nhân tố địa lý và khí hậu ra, còn cần nhiễm lên máu của mấy vạn người!

Mà muốn bao nhiêu năm, mới có thể trùng hợp có nhiều người hiến máu trên Địa Ngục Chi Liên như vậy?

Chính là bởi vì những điều kiện hà khắc đó, mới tạo nên sự hi hữu và trân quý của Địa Ngục Chi Liên.

"Cố bảo tiêu, ngươi thật sự là ngốc," Dạ Nặc liếc mắt xem thường nhìn Cố Nhược Vân, kiêu ngạo nói: "Đương nhiên là trộm!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp