Tại một không gian ấm cúng, hai người ngồi đối diện nhau, tự nhiên như những người bạn. Lịch sự đưa trả menu cho nhân viên, Đào Nguyệt mở lời trước: " Hiểu Lam này, tôi có thể hỏi cô một số chuyện được không?" Hiểu Lam không nói, chỉ ngước mắt lên nhìn, đồng thời gật đầu thay cho câu đồng ý. Thấy vậy, Đào Nguyệt mới cẩn thận nói:" Quãng thời gian này cô sống có ổn không?" Hiểu Lam nhẹ nhàng đáp:" Với tôi, mọi thứ rất ổn. Vì trước đây đã từng gắn bó với nơi này một thời gian rồi, nên lần này với tôi cũng như về nhà, tôi rất vui" Nói vậy nhưng ánh mắt Hiểu Lam lại buồn bã cụp xuống, làm lộ tâm trạng của cô.
Đào Nguyệt cũng cảm thấy chủ đề này khó mà tiếp tục, liền chuyển sang chuyện khác:" Như vậy là tốt lắm rồi, cuộc sống nước ngoài cũng không dễ dàng gì. Mà bây giờ cô đang làm gì vậy?"
" Tôi viết tạp chí. Vốn dĩ đây là ngành học trước đây của tôi mà. Công việc này tôi rất yêu thích, rất ổn định."
" Thế thì hay quá, mà Hiểu Lam này.... Cô còn nhớ Triệu Quốc chứ?"
Nhắc đến Triệu Quốc, Hiểu Lam thoáng giật mình. Lâu lắm rồi cô không liên lạc với Triệu Quốc. Từ khi sang đây, hai người duy nhất cô liên lạc là cha mẹ.:" Tất nhiên rồi, mà sao cô lại muốn nhắc đến cậu ấy ?"
Hai má Đào Nguyệt bỗng đỏ lên lạ thường, cô cười mỉm, cố gắng giấu đi cảm xúc. Đồ ăn đúng lúc được mang lên, giảm bớt phần nào sự ngượng ngùng của Đào Nguyệt:" Thực ra, tôi rất thích Triệu Quốc..."
Biểu cảm sau của Hiểu Lam khi nghe câu thổ lộ cũng thật ấn tượng, cốc nước đưa lên miệng đặt mạnh xuống bàn, mắt mở lớn hết cỡ. vội vàng hỏi lại:" cái gì cơ? Cô thích Triệu Quốc á?" Vì bất ngờ nên âm lượng càng tỏ, khiến mọi người trong nhà hàng dồn hết ánh mắt tò mò về hai cô gái.
Thấy vậy, Đào Nguyệt vội để tay lên miệng " suỵt" một tiếng:" Hiểu Lam, cô cần gì phải phản ứng thái quá đến vậy, tin tức này chấn động đến vậy sao?" Không khó để nhận ra mặt Đào Nguyệt đã đỏ ửng như quả cà chua. Hiểu Lam biết điều vội vặn nhỏ âm lượng:" Nhưng... thật à?" Đào Nguyệt hết nói nổi, bèn khẳng định chắc nịch:" Thật, tôi đùa cô làm gì?"
" Vậy, bây gờ, chị muốn em làm " bà mối" cho hai người sao?"
( Hiểu Lam ít hơn Đào Nguyệt 1 tuổi nên mình chuyển thành chị-em nhé)
" Nghe " bà mối " nặng nề quá, gọi là giúp, giúp đỡ được không"
Sau đó, chủ đề bàn luận của hai cô gái chuyển thành tư vấn tình cảm, mai mối tình yêu. Thực ra Đào Nguyệt muốn hỏi han rất nhiều, kể những gì mà Lâm Phong đã phải đối mặt. Nhưng khi thấy ánh mặt thoáng buồn của Hiểu Lam, cô lại không đành lòng. Vậy nên đành lôi chuyện riêng của mình ra, coi như giải tỏa không khí, cũng như giải quyết cho chuyện tình cảm của cô.
Ăn cơm xong cũng đã là đầu giờ chiều, máu shopping của Đào Nguyệt lại nổi lên, cô lôi kéo Hiểu Lam đi càn quét cùng cho bằng được. Rất nhanh, Hiểu Lam bị lôi vào cuộc, bởi vốn dĩ, cô cũng nghiện mua sắm...
Thế là từ những thương hiệu xa xỉ đến những cửa hiệu bình dân, ở đâu hai người cũng thu được chiến lợi phẩm. Đào Nguyệt thì khỏi phải bàn, túi lớn túi nhỏ xách không xuể, Hiểu Lam cũng không kém, quẹt đến nóng cả thẻ. Tuy tiếc tiền nhưng tâm trạng lại rất thoải mái. Từ trước đến nay, Hiểu Lam là một người sống vô cùng thực tế. Cô hiểu rằng, trong xã hội ngày nay, không có tiền thì làm việc gì cũng khó, cuộc sống mà phải lo lắng từng miếng cơm manh áo thực sự rất mệt mỏi. Vậy nên từ những ngày đầu qua Canada, cô đã điên cuồng đi phỏng vấn xin việc, cuối cùng cũng xin vào làm tại một tạp chí có tiếng. Càng ngày, sự cố gắng cả cô càng được ghi nhận. Vậy nên tiền bạc cũng có chút dư dả.
Càng nói chuyện với đối phương, cả hai lại càng hiểu nhau hơn. Cuối cùng, Đào Nguyệt đã mở lời trước:" Hiểu Lam này, chị thấy chúng ta thật sự rất giống nhau, hy vọng rằng chúng ta sẽ trở thành chị em tốt " Nhận thấy thành ý trong câu nói đó, Hiểu Lam nhanh chóng đồng ý. Và thế là, trong ánh hoàng hôn mùa thu, bên cạnh những túi giấy đến từ hàng loạt thương hiệu, hai người họ chính thức bắt đầu một mối quan hệ thân thiết mà có lẽ chẳng ai có thể ngờ tới.
--------------------------------
Thời gian làm việc tại Canada ngày càng ít, thoắt cái đã đến ngày Đào Nguyệt phải trở về nước. Hiểu Lam còn đến tận sân bay tiễn cô:" Nhanh quá, mấy ngày vừa rồi tiêu không ít tiền, chị cũng phải quay về thôi, em chưa muốn sạt nghiệp " Hiểu Lam nói bằng giọng rất thân mật, có thể thấy mấy ngày qua hai người thực sự rất vui, có lẽ là do quá nhiều điểm tương đồng. Lúc này Đào Nguyệt mới thấy nỗi buồn đang đến:" Chị không muốn về tý nào, không biết khi nào mới có dịp để sang gặp em đây. Mà Hiểu Lam này, khi nào em định về nước?"
Nhắc đến về nước, Hiểu Lam có chút ngập ngừng:" Chắc sớm thôi, lâu lắm rồi em không về thăm cha mẹ, chắc họ nhớ em lắm. Khi nào có thời gian em nhất định sẽ về, đến lúc đó, em sẽ tìm chị trước tiên nhé?"
Đào Nguyệt bỗng sụt sùi, cô ôm thật chặt lấy Hiểu Lam:"Chắc chắn rồi, Hiểu Lam, hãy nhớ suy nghĩ thật kỹ những gì chị đã nói mấy ngày qua nhé. Chị hy vọng em sẽ có được hạnh phúc" Cố kìm sự xúc động, Đào Nguyệt chỉnh lại tóc tai, đeo lên một cặp kính râm to bản, cô vẫy tay tạm biệt Hiểu Lam, rồi nhanh chóng quay đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT