Đông Hải, hải vụ cuộn trào, ở bên kia lãnh thổ Hoa Hạ phía sau song tộc phong ấn thình lình xuất hiện một dòng xoáy linh lực, dòng xoáy linh lực này cuồn cuộn như thủy triều kéo dài như một dòng sông vắt ngang bầu trời, ở đó vặn vẹo, xoắn nát hư vô.
Biên cảnh Đại Việt, một tốp tu sĩ đang hoành thiên mà đứng, chiến thuyền, chiến kỳ ngập trời, khí thế như kình ngư thôn thiên, có lẽ là cao tầng thuộc tông môn thượng lưu, ai nấy trên thân lan tràn mãnh liệt uy áp, bọn họ đồng thời trầm ngâm nhìn hướng xa xa phương bắc, nơi vòng xoáy linh lực ngày càng biến lớn.
Vũ Thiên Long ngồi tại phòng riêng thần sắc cực kỳ ngưng trọng, thủy chung trầm mặc suốt hơn hai canh giờ, chỉ khi màn đêm bao trùm xuống, lúc này tiểu hài cao gầy tên gọi Trần An Sương lén lút mở cửa đi vào Vũ Thiên Long mới chợt bừng tỉnh.
” Lạc Thiên! Mười ngày rồi ngươi cũng chưa ra khỏi phòng a! Đại Bảo sư huynh có ghé đến một lần, bởi thấy ngươi đang hăng say tu luyện nên huynh ấy mới rời đi, thế nào? Có đói không? Ca đem chút Linh Thực đến cho ngươi đây! ” An Sương tay cầm ngọn đèn dầu, chằm chằm nhìn Vũ Thiên Long.
” Cũng hơi đói! Đa tạ Trần huynh! ” Vẻ mặt biết ơn, Vũ Thiên Long mỉm cười, nhẹ nhàng đáp, ngưng một chút hắn mới đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn Trần An Sương.
” Trần huynh, Mập lên a! Mới mười ngày không gặp mà huynh đã mập lên không ít “.
” Đúng! Mông to thêm hai vòng! Cũng nhờ nước Linh Thực kia của ngươi, Hắc Hắc, không những vậy, tu vị bọn người chúng ta đều ít nhiều có thăng tiến! ” Trần An Sương toác miệng cười, còn quay tròn một vòng, cố ý khoe cái mông nhỏ.
Trò chuyện một hồi thì Trần An Sương rời đi, Vũ Thiên Long muốn dành quãng thời gian còn lại để củng cố thật vững chắc tu vị, mười ngày vừa rồi quả thực vô cùng mệt mỏi, khiến cho tinh thần lực của hắn cũng sớm chịu hao kiệt.
Đang lim dim ngưng thần tĩnh tọa thì thình lình Vũ Thiên Long nghe được một tiếng khóc nỉ non từ đâu đó bên ngoài vọng lại, thanh âm này thi thoảng lại ngắt quãng từng đoạn, đôi lúc lại bay bỗng, khi thì trầm đặc, tựa như một tiểu hài sơ sinh giật mình thức giấc trong đêm, bất quá, tiếng khóc quấn vào trong gió, phảng phất lúc xa lúc gần, kết hợp cùng với khung cảnh dưới bóng đêm liêu trai càng dễ khiến người ta nảy sinh tâm lý hoang mang.
Vũ Thiên Long mở mắt, một khắc này đầu óc bỗng nhiên trống rỗng, có một cỗ lực lượng vô hình đang cố tình lôi kéo hắn, ánh mắt mông lung nhìn ra bóng đêm đen đặc bên ngoài cửa sổ, thân hình không tự chủ được mà đứng phắt dậy, đạp cửa bước ra.
Đêm nay mặc dù không phải ngày rằm thế như hạo nguyệt lại cực kỳ sáng tỏ, bên cạnh hàn đàm đứng im một gốc Ngô Đồng đại thụ, cây Ngô Đồng này rể lớn cắm sâu vào bên trong long cốt đại địa, tán cây càng là xum xuê, bao trùm khuôn viên mười trượng, hạo nguyệt bàng bạc từ trên rọi xuống, lọt qua tầng lá, in hằn lên đại địa vô số những hình thù quái dị.
Tựa hành thi tẩu nhục, Vũ Thiên Long nặng nề bước từng bước một, giống như kẻ tịch du, lại giống người say được ánh trăng dẫn dắt, lúc này tiếng hài tử khóc càng lúc nghe càng rõ ràng, bất quá, không phải khóc thông thường mà là gào thét, thanh âm càng lúc càng thê lương, nghe muốn tê tâm liệt phế.
Cách hàn đàm tầm năm dặm đường về phía tây là một cánh rừng trúc, có lẽ bởi vì sinh trưởng bên trên long cốt, trải qua tuế nguyệt lâu dài hấp thu long khí cho nên những cây trúc này hình dáng khác hẳn với đồng loại, thân cây không phải màu xanh như thông thường mà là một màu vàng kim, hơn nữa tại những đốt trúc phân biệt, được chồng chất, thay thế bằng một lớp vảy óng ánh.
Bên trong rừng trúc, tán lá dày đặc lại tầng tầng lớp lớp xen kẽ lấy nhau, hạo nguyệt không cách nào có thể xuyên thấu khiến cho khung cảnh càng trở nên vô cùng u ám.
Một khắc này tiếng khóc triệt để im bặt, Vũ Thiên Long bừng tỉnh, bất quá chưa để hắn có thời gian đi ổn định tâm thần, bỗng nhiên một cái bóng tựa u linh nhanh chóng lướt qua trước mặt.
Theo phản xạ tự nhiên, thân thể Vũ Thiên Long lập tức lùi lại phía sau mấy bước, tay phải bắt quyết, lấy khí hóa lực nặng nề đánh ra một chưởng, Toái Tâm Chưởng lúc này được Trúc Cơ tu vị gia trì, uy lực tuyệt đối mạnh mẽ vượt xa quá khứ, thình lình một cái hoàng kim thủ ấn mang theo quang mang rực rỡ nhằm hướng u linh kia áp tới, không khí xung quanh trở nên xao động.
Chỉ nghe được một tiếng hừ lạnh vang lên, u linh kia không biết dùng đến biện pháp gì, sát na chỉ thấy thủ ấn ngừng tại bên trên hư vô, sau đó tự hành tiêu tán, dưới quang minh chiếu rọi, Vũ Thiên Long có thể nhìn rõ diện mục đối phương.
” Đại Bảo! Là huynh? ” Vũ Thiên Long kinh nghi nói.
Lạc Thiên! Đệ đến đây làm gì? ” Đại Bảo cũng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, thân hình to tròn thoáng lắc lư, nheo lại đôi mắt, chằm chằm nhìn Vũ Thiên Long.
” Ta không biết, vừa rồi ta nghe được tiếng khóc nỉ non từ địa phương này phát ra, mở mắt đã thấy mình đi đến đây rồi! ” Tuần tự sắp xếp lại từng mảnh ký ức, Vũ Thiên Long thành thật đáp.
” Hóa ra không chỉ một mình ta..! ” Thần sắc biến đổi, Đại Bảo trầm mặc nói.
” Là chuyện gì? ” Vũ Thiên Long nghi hoặc hỏi.
” Mấy ngày rồi, đêm nào ta cũng nghe được tiếng khóc hài nhi phát ra từ rừng trúc này, bất quá khi đuổi đến, tiếng khóc kia lại biến mất, tựa hồ chưa từng tồn tại vậy! Ta cứ tưởng mình lãng tai, nhiều lần cố tình kiểm chứng nhưng đều không thu được kết quả, đêm nay cũng vậy, không ngờ lại gặp đệ ở đây, chứng tỏ trước sau ta không có nghe nhầm! ” Đại Bảo chậm rãi nói, vẻ mặt bất ổn.
Dự cảm dường như có chuyện không lành sắp xảy đến, Vũ Thiên Long thoáng rùng mình, đúng lúc này tiếng khóc kia lại một lần nữa vang lên không báo trước, như con dao sắc lẹm chém xuống xé tan bầu không khí tịch mịch, cơ hồ tiếng sét giữa ngày đông, bởi vậy mà Vũ Thiên Long cùng Đại Bảo đều riêng phần mình hấp vào một hơi hàn khí, cảm giác mát lạnh chạy dọc sống lưng.
” Oa! Oa! Oa! ” Từng tràng, từng tràng thanh âm dồn dập, lần này không còn đứt quãng nữa, mà nghe lanh lảnh như tiếng chuông bạc.
Đại Bảo cùng Vũ Thiên Long thân thể vô ý sáp lại, trước mặt bọn họ, khoảng cách tầm trăm trượng, lúc này đang trôi nổi bảy cái hỏa cầu, hỏa cầu kia không phải do hỏa diểm đốt cháy mà là tự mình phát sáng trong đêm, ánh sáng dìu dịu mang theo ma lực khiếp người.
Đồng thời hàn phong từ bốn phương tám hướng quần quật, điên cuồng quét tới khiến cho cánh rừng trúc cũng vì vậy mà mãnh liệt lắc lư, thân cây cọ xát vào nhau phát ra thanh âm ” Khằng khặc! Khằng khặc! ” Tựa tiếng cười mà không phải là cười, tựa gào thét không phải gào thét, lại cùng thanh âm hài nhi kêu khóc kia một chỗ dung hòa, nghe như tách biệt cùng với vạn âm, cơ hồ là động tĩnh vọng về từ cõi U Minh sâu thẳm.
” Cẩn thận! ” Đại Bảo la thất thanh, khuôn mặt trở nên tái nhợt, thình lình chộp lấy bàn tay của Vũ Thiên Long, hung hăng kéo thân thể hắn lùi về phía sau một đoạn, lại nhanh chóng móc từ bên trong túi trữ vật ra một tấm linh phù, miệng lẩm nhẩm mấy câu chú ngữ tối nghĩa, lập tức linh phù kia tự động bốc cháy.
Sát na, ngàn vạn đạo ngân văn chói mắt phô trương khuếch tán, lại dung hợp với nhau tạo thành một bức bình phong ánh sáng vừa vặn chắn lấy trước mặt hai người, cũng đúng lúc này bảy cái hỏa cầu kia cách không lao tới.
” Ầm! Ầm! Ầm! ” Thanh âm va chạm kịch liệt vang lên, đại địa chấn động dữ dội, lực lượng trùng kích mang theo phong bạo thuận lợi xé mở ra một khoảng không gian bị lá trúc dày đặc bao phủ, phong bế phía trên.
Khi hạo nguyệt đứng thẳng đỉnh đầu, dưới ánh sáng bàng bạc chiếu rọi, Vũ Thiên Long hãi hùng khi nhìn thấy hư ảnh một nữ quỷ hồn, quỷ hồn này khí tức cực kỳ âm hàn, bên trên càng tản mát ra tầng tầng ánh sáng huỳnh quang nhàn nhạt, thân hình lơ lửng cách mặt đất mấy gang tay.
Nữ quỷ tóc dài quá lưng, dáng vóc mảnh khảnh, lay lắt, phiêu diêu trong gió, khuôn mặt nàng mặc dù đầy đủ ngũ quan, bất quá, vô thần vô sắc, khi ánh mắt nữ quỷ cùng ánh mắt của Vũ Thiên Long một chỗ giao nhau, đại não hắn bỗng nhiên nổ bùng bùng, tựa hồ nhãn thần kia ẩn chứa lực lượng công kích mạnh mẽ, Vũ Thiên Long thoáng thất thần, hai tay ôm lấy ngực, hung hăng phun ra một ngụm máu tươi.
” Đền mạng cho ta! Trả con cho ta! ” Nữ quỷ thần sắc tàn độc, quỷ khí trên thân một khắc này ầm vang bộc phát, khóe môi run rẩy, chật vật gằn ra từng câu từng chữ, nàng há miệng, máu tươi cùng nhới nhãi cũng theo đó trào ra, diện mục một khắc này thình lình phát sinh biến hóa dữ dội, tầng tầng da thịt trên mặt tự hành bong tróc rồi nhanh chóng mục nát thi nhau rơi xuống, ngũ quan mất đi thay vào đó là một cái đầu lâu trắng hếu, trong cái hốc mắt đen ngòm tựa hồ có thể dung nạp vạn vật kia chứa đựng thê lương thống khổ cùng kinh thiên oán niệm.
”Đền mạng cho ta! Trả con cho ta! ” Vẫn là thanh âm đó, tràng cảnh trước mắt quá mức kinh tâm động phách khiến cho Đại Bảo á khẩu chết đứng, Vũ Thiên Long tròng mắt co rút lại, đại não oanh minh, nhịp tim không ngừng gia tốc, hô hấp càng trở nên cực kỳ thô trọng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT