Một nhóm người đã tiếp cận chỗ Nguyệt Nha trước khi nàng kịp chạy. Bọn họ hầu hết đều đã bị thương, mà đằng sau Nguyệt Nha còn nghe thấy tiếng đuổi theo.

Trong những người bị chạy trốn, Một trung niên tứ tuần mặc khôi giáp hướng về phía những tên đuổi theo.

”Lũ cẩu tặc, đây là nhị Hoàng tử Nguyên Ngạn của Nguyên Hạo Quốc, các ngươi không sợ bị xử tử sao?”

Tất cả bọn đuổi theo đều che giấu chân diện và danh tính, không biết là của ai, một gióng nói mỉa mai từ đám người đó phát ra.

”Quy Thống Lĩnh, ngươi dù sao cũng là một cái Thông Linh cảnh tứ cấp, sao nói nhiều như đàn bà con gái vậy?”

Vị trung niên được gọi là Quy Thống Lĩnh này trong lòng như lửa đốt, thân phận của nhị Hoàng tử cũng không dọa được lũ này, chứng tỏ kết đằng sau lai lịch chắc chắn không nhỏ mới có can đảm không sợ hãi Hoàng tộc.

Đứng đằng sau Quy Thống Lĩnh là một cái tuấn tú nam tử, mặc hoàng sắc trường bào, trên tay cầm trường kiếm dính máu, cả người tựa hồ bị thương rất nặng. Tu vi cũng đã là Thông Linh cảnh nhị cấp.

Quy Thống Lĩnh cảm thấy hổ thẹn, nếu y không mất cảnh giác rằng nơi đây là Vương Đô thì có lẽ sự việc đã không tệ như thế này rồi.

”Điện hạ, thần có lỗi.”

Tuấn tú nam tử quẹt đi trên khoé miệng mình vết máu.

”Lần này là liên lụy tới Quy Thống Lĩnh.”

Trung niên nam tử lắc đầu cười khổ, bây giờ đã bị bao vây rồi, có trách sĩ cũng không làm nên truyện, những binh lính còn xót lại xung quanh cũng đã mệt lử, linh lực cơ hồ cạn kiệt. Nhưng bên kia thì tất cả đều như thường, mỗi một cái sát thủ tu vi thấp nhất cũng đều là Hư Linh cảnh đỉnh phong, tên sát thủ đứng đầu càng là Thông Linh cảnh tứ cấp ngang hàng với Quy Thống Lĩnh.

Đột nhiên, từ trong đám binh lính có người là lên.

”Thống Lĩnh, ở đây... có trẻ con!”

Quy Thống Lĩnh, nhị Hoàng tử cùng những người khác đều nhất loạt quay đầu, quả thật thấy được thân ảnh nhỏ bé của Nguyệt Nha, cũng bị vây ở đây giống như bọn họ. Nguyệt Nha trong lòng lộp bộp không ổn, nàng kĩ năng ẩn dấu được Vân Hoàng truyền thụ nên không tầm thường, nhưng tu vi của nàng dù sao cũng quá thấp một điểm, chỉ là Luyện Khí cảnh nhị cấp đỉnh phong. Bị phát hiện cũng là điều dễ hiểu.

Cử động của bọn họ, tất nhiên không qua nổi mắt lũ sát thủ.

Một tên truyền âm cho trên đứng đầu.

”Chỉ là một nữ hài đồng, hay là...”

Tên sát thủ Thông Linh cảnh tứ cấp hừ lạnh.

”Mặc kệ là ai, chứng kiến việc này đều phải xoá bỏ, đừng coi thường Hoàng tộc. Chỉ cần một tia tin tức ở đây lọt ra ngoài, bất cứ ai ở đây đều không giữ nổi mạng!”

Những sát thủ khác cũng không hỏi thêm, ánh mắt cũng phát lạnh.

”Dây dưa thế là đủ rồi, mau giết!” - Một sát thủ truyền âm, gần hai mươi người đều nhất loạt tấn công.

Chiến đấu một lần nữa thảm thiết.

Lũ sát thủ này chọn địa điểm cũng thập phần khôn ngoan, nơi này không quá sâu nên không lo sợ sẽ có cường đại yêu thú công kích, không những thế nơi này cũng là cách Vương Đô xa nhất, dù là cao cấp hơn Thông Linh cảnh cường giả giao thủ cũng Hoàng toàn không gây nổi động tĩnh. Bất quá, giấy không gói được lửa, chỉ cần có thời gian là hoàn toàn có thể truy tung ra. Vì vậy, các sát thủ ra tay mỗi chiêu đều tàn nhẫn vô cùng.

...

Vương Đô, Hoàng cung.

Một nam tử có khuôn mặt đang biểu hiện hung ác nhìn lên trời, giọng nói không giấu nổi vẻ đắc ý.

”Diệt một, còn một.”

Nếu Vân Hoàng và Nguyệt Nha ở đây, hiển nhiên sẽ nhận ra đây chính là tam Hoàng tử của Hoàng tộc Nguyên gia, Nguyên Khải.

Chỉ vài năm nữa thôi, tranh đoạt ngôi vị Thái tử sẽ đến, trong thời gian này, y đã bố trí rất nhiều bẫy rập, đưa lần lượt những huynh đệ của mình vào một là chỗ chết, hai là vạn kiếp bất phục.

Tất nhiên với sức của một mình y thì không đủ để loại bỏ hết những hoàng tộc mang dòng máu chính gốc, nhưng mà thế lực ủng hộ đằng sau y lại là Vân gia.

Nếu Càn gia nắm giữ sáu thành binh lực cùng lực lượng quân sự của Nguyên Hạo Quốc, thì Vân gia nắm giữ sáu thành của cải và huyết mạch kinh tế. Có đại thế lực như vậy ủng hộ, dù là đích thân Hoàng đế muốn động cũng phải phỏng tay.

Mà đối thủ của y, giống như Nguyên Khải được Vân gia ủng hộ, đại Hoàng tử Nguyên Thạch Hầu được Càn gia ủng hộ. Mà bản thân Nguyên Thạch Hầu tu vi cũng không tầm thường, đã là Thông Linh cảnh cửu cấp. Rất được Càn gia các vị võ tướng yêu thích. Hơn nữa quanh năm chiến đấu ở vùng biên ải, rất khó có cơ hội hành động.

Nguyên Thạch Hầu có một cái đệ đệ sinh đôi, đó là nhị Hoàng tử Nguyên Ngạn, tuy tu vi so với ca ca của mình thấp rất nhiều nhưng bù lại tư chất thông minh, cũng là một cái đại địch.

Nguyên Khải nắm chặt tay hung ác, hai huynh đệ này từ nhỏ tới lớn đã là y ghen tị, là cái gai trong mắt.

“Không biết sắc mặt của Nguyên Thạch Hầu khi nhưng thấy xác đệ đệ yêu quý của mình nhỉ?”

Từ bên ngoài bước vào một đàn thị nữ, Nguyên Khải thần sắc hung ác thu lại, trở về bên trong.

...

Vân Hoàng đang ngồi tu luyện, đột nhiên thức hồn của hắn gặp một trấn động nho nhỏ.

Hắn sắc mặt đại biến, điều này biểu thị cho Nguyệt Nha đã bị tấn công, thậm chí phá vỡ hắn để lại hồn lực chi khải.

Vân Hoàng thân hình lay động, hoá thành một đạo tàn ảnh hướng về phía sau trong khu rừng.

Khác với vụ cái hang động lần trước, lần này hồn lực của hắn để lại vết tích cực kì rõ ràng, hắn dự đoán chỉ trong ít phút nữa là sẽ tới.

Đột ngột, một đám hắc y nhân chặn đường Vân Hoàng, mỗi tên khí tức đều không yếu, đều đã là Thông Linh cảnh nhị cấp, thậm chí còn có tới ba gã Thông Linh cảnh tam cấp.

Vân Hoàng trầm giọng, ngữ khí cực kì không kiên nhẫn.

”Mỗi còn có việc, xin các vị lui đường.”

Một tên hắc y nhân hừ lạnh, giọng nói không hề giấu đi ưu việt.

”Một cái nho nhỏ tu sĩ mà cũng muốn bọn ta lui đường? Khẩu khí thật lớn!”

Vân Hoàng đôi mắt dần trở nên lãnh khốc.

”Vậy câu trả lời là không?”

Tên tu sĩ kia nhìn thấy khí tức của Vân Hoàng cũng không mạnh cho lắm, khịt mũi coi thường.

“Cút!”

Vân Hoàng thân ảnh lao vụt lên, tốc độ của hắn cực nhanh, chỉ trong phút chốc tiếp cận hắc y nhân trận địa. Sắc mặt bọn chúng đại biến, tên trước mắt này lại che giấu thực lực!

Ba tên Thông Linh cảnh tam cấp là những kẻ đầu tiên phản ứng, linh lực xung quanh người chúng lấy động, ba đạo công kích rơi trên người Vân Hoàng. Hắn cũng không coi thường đối phương đến mức mặc lệ cho nó đánh vào trực diện cơ thể. Các ngón tay khẽ cử động, một chỉ điểm ra. Kiếm chỉ như lưu tinh, nhanh đến tận cùng xuyên qua xông kích.

Trước làn sóng công kích to lớn, kiếm chỉ của hắn không thể ngờ là liền lộ ra vẻ nhỏ yếu, nhưng kiếm chỉ của Vân Hoàng lại xảo diệu vô cùng, chọc đúng chỗ thiếu hụt và yếu hại trong công kích.

“Làm sao có thể?”

Một số hắc y nhân kinh hãi không thôi, nếu mà Vân Hoàng chọc thủng đúng chỗ yếu hại công kích của tu sĩ Hư Linh cảnh trở xuống thì ủng không quá ngạc nhiên, nhưng Thông Linh cảnh về sau, mỗi một chiêu thức đánh ra đều hoà hợp cùng thiên địa, căn bản là khó phát hiện. Vậy mà Vân Hoàng một chỉ đều đánh trúng bọn họ công kích chỗ yếu, kinh thế hãi tục bực nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play