Trong đêm tối, Vân Hoàng cả người như hoá thành một mảnh tinh không, Nguyệt Quang cùng Tinh Quang tỏa sáng rực rỡ trong màn đêm đen đặc.

Từ khi lập nên Vĩnh Cửu kinh mạch cùng Hắc Động hồn hải về sau, cái cảm giác khó chịu luôn đeo bám hắn mỗi khi tu luyện thức hồn đã biến mất. Vân Hoàng trạng thái lúc này cực kì thăng hoa, buông bỏ đi hết thảy phòng ngự, nhưng kì lạ là cả người hắn có cảm giác như sáp nhập vào tinh không đồng dạng.

Mỗi khi hắn tu luyện kiểu này, trạng thái kì diệu đó luôn xuất hiện, đầu óc hắn vô cùng thanh thản, tựa như được khơi thông hết tất cả mọi thứ đồng dạng.

Sau lưng Vân Hoàng xuất hiện một cái mờ nhạt hắc động, mờ ảo hắc động như một cái lăng kính đem tất cắt tinh quang cùng nguyệt quanh đem hút vào.

Bất quá, trạng thái này cũng chỉ diễn ra trong mấy hơi thở thời gia. Vân Hoàng ngay lập tức trở về bình thường. Bất quá gắn cũng không có dừng lại, hắn xếp bằng ngồi giữa không trung, bên trên Vân Hoàng quang mang chói lộ, bên dưới linh lực xung quanh bị hấp thu ầm ầm như vực bão.

Linh lực ở dưới mặt đất so ra thì không tinh thuần bằng linh lực phía trên không trung, bởi vì bên dưới khá nhiều tu sĩ khác tu luyện, vì thế mà hầu hết tu sĩ đều tu luyện trong những nơi đặc biệt hoặc tu luyện bằng linh thạch. Chứ nếu phụ thuộc vào thiên địa linh lực hấp thu thì thành tựu tương lai vô cùng hữu hạn.

Đến khi linh lực hấp thu đã củng cố hoàn tất, Vân Hoàng mới mở mắt ra. Lúc này, mặt trời dần xuất hiện.

”Cũng đã đến lúc trở về rồi!”

Vân Hoàng sau đó trở về Vân Quán.

Từ lúc bắt đầu thổ nạp tinh quang cùng nguyệt quang, hắn ngày nào cũng đi ngắm trời đêm. Cũng vì thế mà Vân Hoàng phát hiện ra vào cứ mười ngày một lần, tinh quang cùng nguyệt quang lại mạnh hơn thường ngày, còn nếu mạnh hơn bao nhiêu thì Vân Hoàng không có thước đo rõ ràng.

Tất cả tu sĩ nhìn thấy Vân Quán mở cửa thì thở phào nhẹ nhõm, mấy hôm nay bọn hắn luôn tâm thần bất định, sợ rằng Vân Quán sẽ biến mất. Tất cả đều vô cùng rõ ràng Lộc Chi Các tàn ác thủ đoạn, cướp đi sinh ý làm ăn của chúng thì tương đương với kết thù.

Mà Vân Quán danh tiếng thì càng là mở rộng, không chút còn là các tán tu hay các đoàn dong binh nữa, thậm chí một số gia tộc tu chân ở đây còn đến làm khách hàng, không ít người muốn mời Vân Đại Sư đến làm khách khanh trưởng lão nhưng không được chấp thuận thôi.

Bọn hắn nhìn thấy Nguyệt Nha đi ra thì nhao nhao đến tặng lễ vật, khuôn mặt vô cùng niềm nở.

”Nguyệt tiểu thư, đây là một chút quà mọn...”

”Nguyệt tiểu thư, đây là thành ý của tại hạ dành cho Vân Đại Sư, tiểu thư có thể...”

”Nguyệt tiểu thư, tại hạ là Ngô gia, đây là một chút lễ vật, tiểu thư có thể chuyển lời cho Vân Đại Sư...”

Nếu đổi lại là một thông thường hài đồng khác, trước nhiều như vậy tài phú cùng dụ hoặc sợ rằng đã chảy dãi ra thèm thuồng, nhưng Nguyệt Nha biểu cảm vẫn vô cùng bình tĩnh một dạng, tựa như không coi những thứ trên tay ra gì. Tất cả mọi người thấy thế cũng cảm thấy thâm sâu khó dò.

Ban đầu, binh họ chỉ tưởng rằng Nguyệt Nha chỉ là một nha đầu được thuê đến trông quán mà thôi, cùng lắm thân phận cũng chỉ là một cái dược đồng. Nhưng vài ngày tinh tế quan sát, bọn hắn đều nhận ra quan hệ của Nguyệt Nha với Vân Đại Sư không giống như bình thường, giống như là đệ tử và sư tôn, thậm chí là... phụ tử quan hệ!

Con gái của Luyện Đan Sư đó nha, tất cả nịnh nọt còn không kịp, từ đó cứ thuận miệng gọi một tiếng “Nguyệt tiểu thư”.

Vân Hoàng từ bên trong quan sát tình huống, xem xem cách Nguyệt Nha phản ứng ra sao, và có vẻ đồ nhi ngoan của hắn không có làm cho hắn thất vọng. Đồng thời Vân Hoàng cũng cảm khái.

”Luyện Đan Sư chức nghiệp được xưng là cao quý nhất, quả nhiên không sai.”

Một tu sĩ cuộc đời hơn bốn phần tài phú đều đổ vào Đan dược, Đan dược không chỉ giúp chữa trị thương thế, tăng lên thọ nguyên mà còn là báu vật cho những tu sĩ tư chất không tốt, quanh năm không thể đột phá. Thử hỏi tại sao Luyện Đan Sư trong lòng mọi người liệu có bao nhiêu lớn?

...

Đã gần hai tuần từ khi Vân Quán mở cửa.

Bên trong tổng bộ của Lộc Chi Các, mười mấy nhân ảnh đang ngồi quanh một cái bàn gỗ dài, những nhân ảnh này cũng là Lộc Chi Các cao nhất quyền lực, đều là các trưởng lão tồn tại.

“Chỉ trong hai tuần, hai tuần! Lộc Chi Các lợi nhuận đã bị một cái mới mở quán nhỏ ăn mất đi ba thành! Các ngươi liệu mà xử lý cho phải phép!”

Lộc Chi Các các chủ Tần Dương hừ lạnh, con ngươi toát lên sự lạnh kẽo khiến các vị trưởng lão không rét mà run. Gần đây y bế quan trùng kích Nhập đạo lục phẩm thất bại, tâm tình một mực không tốt. lại thêm truyện này nên không kiềm chế nổi trên thân sát ý.

Một trưởng lão run rẩy, ngữ khí nơm nớp lo sợ.

”Các Chủ, hay là chúng ta... cho người đi giết hắn ta, sau đó giả mạo là một vụ luyện Đan thời điểm bị nổ Đan Lô mà chết!”

Các trưởng lão còn lại cũng tranh luận một hồi, cuối cùng cũng đồng ý cho cách làm kia.

Tần Dương cũng lộ ra hài lòng về cách giải quyết này, chỉ cần đem giết đi thì sao có thể mà gây nổi sóng gió. Dù bị nghi ngờ thì sao? Ai dám có can đảm tra hỏi bọn hắn Lộc Chi Các?

Tần Dương chỉ về phía trưởng lão vừa nãy, giọng nói tràn đầy ác ý.

“Vậy thì ngươi sẽ làm đi!”

”Tuân lệnh!”

Gã trưởng lão kia là người lúc trước đã phái hắc y nhân đi điều tra Vân Quán. Hắc đã đoán chắc Vân Hoàng chỉ mới là một cái chưa đến Luyện Khí trung kì, thù tiện ra tay là xong.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play