Dành nguyên hai ngày trời bế quan, Vân Hoàng đã vững chắc bước vào Ngũ mạch cảnh giới.
Mở Ngũ mạch về sau, tốc độ hấp thu linh khí của Vân Hoàng càng kinh nhân, nhục thể của hắn tuy vẫn dừng lại ở đại thành hỏa hầu nhưng vẫn chậm rãi mạnh lên, hồn hải trở nên thâm hậu hơn.
“Dược lực của Ngưng chân thảo cũng còn tới bảy phần, tiếp tục!”
Oanh! Oanh! Oanh!
Vân Hoàng liên tục tích súc lực lượng, một tuần sau hắn mới triệt để hấp thu lấy mười phần Ngưng chân dược dịch, tu vi đã bước tới Lục mạch viên mãn.
“Thất mạch, còn thiếu chút linh khí nữa”
Vân Hoàng thở dài, nhưng mà đạt đến một bước này hắn đã phi thường hài lòng.
Vân Hoàng tuy còn ba gốc Ngưng chân thảo nữa nhưng hắn cũng không tiếp tục bế quan, dù sao đây cũng là bí cảnh, bế quan có thể để sau.
Với Khai mạch tu sĩ bình thường, luyện hoá Nhị cấp linh dược không mất hai tháng thì cũng phải gần một tháng, hơn nữa đó mới chỉ là luyện hoá ba, bốn phần. Nhưng tố chất thân thể của Vân Hoàng sau khi tu thành bốn bước cộng với đại thành hoả hầu nhục thể đã mang lại cho hắn khả năng hấp thu cực tốt.
Vân Hoàng sử dụng một môn độn pháp gọi là Hoán Ảnh độn thuật, nhằm toà hắc tháp mà tới.
Trên đường đi, hắn cũng thu thêm gần mười gốc Nhị cấp đê giai cùng ba gốc Nhị cấp trung giai linh dược.
Toàn lực phi độn ba canh giờ, Vân Hoàng ngồi xuống nghỉ ngơi.
Trong Lam Anh bí cảnh không có ngày và đêm nên Vân Hoàng cũng khó xác định thời gian chính xác.
Vân Hoàng ngồi dựa vào một gốc đại thụ nghỉ ngơi.
“Hử, cái gì đây?”
Vân Hoàng cảm thấy hắn vừa đặt tay lên một thứ gì đó ươn ướt, hắn xem lòng bàn tay của mình thì thấy máu.
Vân Hoàng trình mắt đột ngột co rút lại, nhanh như cắt lăn ra khỏi gốc đại thụ.
Vết máu này vẫn chưa Hoàng toàn khô, thời gian thì chắc là ngày hôm qua.
Vân Hoàng không dám chắc thực lực của kẻ hay thứ gì đó gây nên vết máu này, nhưng cẩn thận thì không bao giờ thừa.
Hắn quan sát kĩ thì thấy một cái ngón tay thò ra từ bên trong vỏ cây đại thụ, hắn cũng hiểu lí do tại sao hắn lại chọn gốc đại thụ này làm nơi nghỉ chân.
”Nguyên lai là một gốc thụ yêu”
Thụ yêu có rất nhiều chủng loài, nhưng chủng lời trước mắt hắn chỉ là một gốc thụ yêu hạ đẳng nhất, một gốc cây vì sống lâu nên sản sinh ra yêu lực, biến thành thụ yêu.
Hắn sở dĩ chọn gốc đại thụ này làm nơi nghỉ ngơi cũng vì nơi đây linh khí nồng đậm nhất, cũng là do gốc thụ yêu kia tồn tại. Tên xấu số bị thu yêu quấn chết kia chắc cũng giống như hắn.
Vân Hoàng thở phào, nếu mà hắn bị cuốn lấy thì cũng phải tốn công phu mới thoát ra được.
Vân Hoàng cũng không dùng lại nữa, một đường lại tiếp tục phi hành. Nhưng mà vừa chỉ đi được một nén hương sau, trước mặt hắn xuất hiện một người bị thương vô cùng thê thảm, trên người máu me vô số, cánh tay trái bị cắt rời ra. Y nhìn thấy Vân Hoàng thì như chết đuối vớ được cọc.
”Đạo hữu…”
Nhưng ngay khoảnh khắc y chưa nói hết câu thì phần đầu của y đã bị một bóng đen ngoạn tới nhai nát thành từng mảnh, thân thể không đầu của y đổ rạp xuống đất, máy tươi tràn ra nhuộm đỏ vùng đất hai trượng xung quanh.
Vân Hoàng thân thể có chút co giật, bóng đen này cũng hiện hình, đó là một có yêu thú tên là Hoả Sư, tu vi Nhất cấp đỉnh giai. Nhưng đó không phải là tất cả, từ trên người Hoả Sư kia, Vân Hoàng nhìn thấy được trong cơ thể nó có tồn tại một đoàn năng lượng khác lạ, giống y hệt Băng lang ngày đó, chỉ là yếu hơn nhiều thôi.
Hoả Sư con ngươi trống rỗng với hồn, hai hàm răng nhe ra nhỏ xuống máy tươi, bộ lông màu cam sắc đã bị biến thành màu đỏ một mảng lớn.
Hỏa Sư nhìn về phía Vân Hoàng, còn hắn đã rút Bích lôi chuỳ ra.
”Xem ra, lần giao chiến này không thể tránh được rồi”
Hắn giờ đang cách Hoả Sư quá gần, mà sinh vật bị đoàn năng lượng này chiếm đoạt sức bền bỉ đến mức nào hắn biết rất rõ ràng. Nếu chạy đi vẫn có thể bị đuổi kịp, đến lúc đó thì vạn kiếp bất phục.
“Quang lăng hư bộc!”
Trong nháy mắt tốc độ của Vân Hoàng bạo phát, Bích lôi chuỳ vung lên, lưỡng nguyên tụ đỉnh vào trong Bích lôi chuỳ, thân hình của hắn liệng sang trái, một chuỳ bổ xuống sườn trái Hoả Sư.
Chát!
Tiếng thiết kim va vào nha chát chúa, với chân trái phía trước gần như bị bẻ ngoặt về đằng sau đỡ lấy Bích lôi chuỳ, lực phản lại khiến cánh tay hắn có chút tê tái. Phần thân trên của Hoả Sư vặn xoắn như không có xương sống, Vân Hoàng đứng bên trái, chân trước còn lại của nó ở phía bên phải, nhưng trong chốc lát đã theo cả thân trên vặn ngược một trăm tám mươi độ, một trảo chụp xuống.
Vân Hoàng không dám cứng đối cứng, hắn lách qua một bên, nhưng trảo của Hoả Sư quá nhanh, vẫn để lại trên ngực áo Vân Hoàng ba đạo vết rách. Hắn không do dự thả ra Bích lôi chuỳ đang bị móng vuốt của Hoả Sư giữ chặt, cương nguyên trong phút chốc gia cường thân thể đến cực hạn.
Trong một sát na khi thức hồn và nhục thể của Vân Hoàng đạt tới cực hạn, cả thế giới xung quanh như chậm lại, hắn lúc này như nhưng thấu tất cả huyền cơ. Tay phải quyền hạ, tay trái quyền xuất.
”Thiên Hoang Táng Thần, Tứ Phương Trấn Sát”
”Toái giáp kích, Long đại cực hạn lực lượng”
Bạo bạo bạo bạo bạo bạo
Hoả Sư ngừng lại động thái trong giây lát, một quyền mang theo sắc bén phá hư ý cảnh đánh thẳng lên não của nó. Hỏa Sư điên cuồng gầm rửa dù phần đầu đã bị chuyện thủng, một trảo xé rách cương nguyên phòng hộ của Vân Hoàng, đánh hãy xương sườn của hắn.
Phốc!
Vân Hoàng phun ra một ngụm máu lớn, như thế công không đình chỉ, tiếp tục nện quyền xuống, tránh né trảo phong của Hoả Sư.
Một quyền!
Hai quyền!
Ba quyền!
Nhận được ngần đấy sát thương, nhưng Hoả Sư vẫn còn ương ngạnh đến quái dị, tốc độ trong nháy mắt bộc phá, muốn xé tan đầu Vân Hoàng thành hai nửa. Nhưng hắn trong thời khắc đó đã cúi gập người xuống, hai cánh tay vòng ra ôm lấy phần bụng của Hoả Sư, nhìn cây Bích lôi chuỳ đang cắm thẳng đứng trên mặt đất, vật Hoả Sư xuống.
Thân hình to lớn của Hoả Sư bị Vân Hoàng đập xuống đúng chỗ Bích lôi chuỳ đang cắm thẳng. Mọt tiếng gào thét kinh thiên phát ra từ miệng Hoả Sư, cán của Bích lôi chuỳ xuyên qua yết hầu của nó, mặt đất xung quanh nứt ra một lòng trảo sâu ba tấc, cây cối xung quanh bị quật gãy, phá bỏ, nhìn giống như một chiến trường vậy.
Sau ngần đấy vết thương, Hoả Sư tuy vẫn có thể đứng dậy nhưng cái đầu của nó đang long ra, treo lơ lửng trên phần cổ, Vân Hoàng lại lần nữa tiến tới.
Vân Hoàng dùng Bích lôi chuỳ cắm vào phần cổ đang bị cắt đứt kia, cuồng bạo cương nguyên cùng linh lực quán tụ thành một vòng xoáy xung quanh thân chuỳ, khí tức hủy diệt cuồng bạo xoay tròn, máu và thịt Hoả Sư hoá thành từng mảng nhỏ bay tứ tung ra ngoài. Đoàn năng lượng ẩn chứa bên trong Hoả Sư cũng bị một đòn này nghiền nát thành bã vụn.
Vân Hoàng ngồi bệt xuống, khí tức của hắn hỗn loạn, cương nguyên cùng linh lực đã tiêu hao bảy thành. Vân Hoàng điều tức cơ thể của mình, lấy ra một gốc Ngưng chân thảo, bắt đầu phục dụng hồi phục.
Ngưng chân thảo không hổ danh là Nhị cấp linh thảo, chỉ gần chục hơi thở sau đã làm thương thế của hắn khôi phục gần phân nửa, mà tu vi của hắn, dĩ nhiên đột phá đến Thất mạch.
Trong lúc Vân Hoàng đang nhắm mắt điều tức, một chấm nhỏ màu đen bay ra từ trên thân Hoả Sư, Vân Hoàng luôn luôn cảnh giác nó, bất quá nó không có tấn công mà rời đi.
”Khống hồn quỷ trùng”
Không hồn quỷ trùng, Nhị cấp yêu thú, tuy khả năng chiến đấu gần như bằng không nhưng lại sở hữu thiên phú điều khiển linh hồn của yêu thú yếu hơn mình.
Trong lúc chiến đấu với Hoả Sư, Vân Hoàng cảm thấy một số thao tác của nó như bị phá quấy, hiển nhiên là do con Khống hồn quỷ trùng kia quấy nhiễu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT