Sở Thiên đi tới, cũng học theo bộ dạng của Toàn Hiểu Vũ, ngồi xổm trước mặt Lí Nam.
“Tiểu Nam, có đôi khi, chết lại là một cách giải thoát. Có người, sống quá đau khổ, mỗi một ngày tỉnh táo, đều như địa ngục vậy. Có thể an tâm ra đi, mới là hạnh phúc lớn nhất của bọn họ.” Giọng nói của Sở Thiên dịu dàng ôn hòa, từng chút từng chút xoa dịu cảm xúc của Lí Nam.
“Em hãy vì chị ấy suy nghĩ một chút, chúng ta có thể giúp chị ấy cái gì? Giúp chị ấy biến thành người? Không nói đến có làm được hay không, cho dù có thể, vậy em muốn chị ấy đối mặt với quá khứ như thế nào? Làm thế nào đối mặt với đoạn ký ức tối tăm ngột ngạt kia? Làm thế nào đối mặt với chuyện chị ấy đã từng ăn thịt rất nhiều người?”
“Một loại biện pháp khác, chính là giúp nàng biến thành tang thi cao cấp có trí tuệ? Này trái lại có lẽ làm được. Nhưng mà em còn nhớ rõ lời anh Hiểu Vũ từng nói không? Tang thi thăng cấp ngoại trừ chịu ảnh hưởng của dị tượng, còn lại đều phải —— không ngừng ăn thịt người, thậm chí ăn đồng loại của chị ấy. Tự em nghĩ xem, chị ấy có muốn làm như vậy không?”
Sự thật tàn khốc, Sở Thiên rủ rỉ nói, ngữ khí dịu dàng ôn hòa giờ phút này lại không thể xoa đi nỗi đau khổ trong lòng Lí Nam.
Lí Nam giống như sụp đổ vậy ngồi xổm xuống, che mặt khóc rống. Rất mệt mỏi, cái gì cũng làm không được, cái gì cũng làm không được.......
Toàn Hiểu Vũ lập tức ôm lấy nó, cái gì cũng không nói, trong ánh mắt tràn đầy bi thương.
Tuy rằng không ai nói rõ chân tướng, nhưng mà mọi người lại thông qua đoạn đối thoại của ba người bọn họ, mơ hồ hiểu được một phần sự thật.
Không ai nói chuyện đã không còn vấn đề, không khí bi thương mà ngưng trọng. Mà loại bi thương và đồng cảm này, là do nhân loại suýt chút nữa chết dành cho tang thi thiếu chút nữa giết chết bọn họ.
Lúc này, ở nơi xa xa bóng đen nhảy mấy cái, rất nhanh lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Ngữ Ngưng cưỡi Đại Hoa đã trở về. Nàng lảo đảo từ trên lưng Đại Hoa leo xuống, chậm rãi đi tới trước mặt mọi người.
Lúc này đây, không ai sợ hãi, không ai lùi về sau. Mọi người dùng ánh mắt tràn ngập đồng tình và không đành lòng nhìn cô gái trước mắt.
Sau khi Ngữ Ngưng leo xuống, Đại Hoa lại đột nhiên chạy đi. Chỉ là, lực chú ý của mọi người tại giờ phút này đều tập trung trên người Ngữ Ngưng, không ai đuổi theo nó.
“Đã đến lúc, cho chị ấy sự giải thoát.” Sở Thiên nhẹ nhàng nói, hắn đưa tay khẽ vuốt tấm lưng của Toàn Hiểu Vũ.
Toàn Hiểu Vũ buông Lí Nam ra, đứng dậy.
“Chờ một chút.” Lí Nam mang theo giọng nghẹn ngào nói: “Em muốn nói lời từ biệt với chị Ngữ Ngưng.......” Vừa nói, nước mắt lại như không ngừng được dốc sức tuôn rơi.
Toàn Hiểu Vũ yên lặng lui về sau một bước, nhặt thanh kiếm trên mặt đất lên, sau đó đứng ở một bên.
Lí Nam đi tới, thoáng cái ôm chầm lấy Ngữ Ngưng, đầu của nó chỉ tới phần bụng của Ngữ Ngưng, lúc này đang ôm chặt chân của nàng, đem mặt chôn ở bụng nàng nức nở.
Mọi người nhìn thấy hình ảnh chia tay này, hốc mắt đều là lên men.
Một lát sau, Lí Nam chủ động thối lui, chỉ là vẫn đang tiếp tục nhìn chằm chằm Ngữ Ngưng, khóc rất lợi hại.
Sở Thiên đi qua, lôi Lí Nam đi, đem nó ôm chặt vào trong ngực, sau đó, gật gật đầu với Toàn Hiểu Vũ.
Toàn Hiểu Vũ đi tới trước mặt Ngữ Ngưng, cậu nhẹ giọng nói: “Nếu cô cũng có kiếp sau, hy vọng cô sẽ hạnh phúc, vĩnh viễn không phải chịu tổn thương!”
Khi câu nói kết thúc, cậu giơ tay chém xuống, đầu Ngữ Ngưng lăn qua một bên. Thân thể ngã ngữa về phía sau, một lớp bụi bậm bay lên.
Cùng lúc đó trong đầu Toàn Hiểu Vũ và Lí Nam, đồng loạt xuất hiện hình ảnh cuối cùng của Ngữ Ngững, nàng vẫn tốt đẹp như vậy mà mỉm cười: “Cám ơn hai người! Tiểu Nam ——” Nàng chỉ vào đầu của mình: “Những thứ kia tặng cho em.”
Câu nói cuối cùng của nàng, theo gió bay đi.
Lí Nam không hề có phản ứng, bởi vì nó đã ngất đi ngực Sở Thiên. Thân thể nho nhỏ rốt cuộc cũng không chịu nổi loại đau xót này, Lí Nam lâm vào hôn mê.
Không đợi Toàn Hiểu Vũ khẩn trương, Tiêu Tử Nhiên liền mở miệng nói: “Không có việc gì bi thương quá độ dẫn đến ngất xỉu. Nó rất mệt mỏi, để nó nghỉ ngơi đi!”
Lúc này, Đại Hoa vừa chạy đi mất lại đã trở lại. Khi tới và đi đều im lặng và thần tốc.
Thời điểm nó xuất hiện một lần nữa, trong miệng lại nhiều ra một thứ.
Nó chạy tới trước mặt Sở Thiên, nhẹ nhàng đặt thứ trong miệng ở bên chân Sở Thiên ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Lí Nam đang hôn mê.
“Cho thằng bé?” Sở Thiên nhìn Đại Hoa hỏi một câu, sau đó còn nói: “Ta đã biết.”
Đại Hoa gật đầu, lui về sau vài bước.
Đoàn người lúc này mới thấy rõ, thứ Đại Hoa cho Lí Nam, cư nhiên là hai mèo con biến dị. Chưa mở mắt nhưng hết sức khỏe mạnh, giờ phút đang bất an “meo meo ” kêu, thanh âm không quá giống mèo con bình thường.
Tầm mắt Đại Hoa rơi trên người chúng nó, có vẻ lưu luyến không muốn rời xa.
Sở Thiên là người đầu tiên cảm nhận được cảm xúc của nó, hắn đoán được, nó muốn làm cái gì.
“Yên tâm đi, ta cam đoan, sẽ chăm sóc tốt cho chúng nó.” Sở Thiên nói.
Đại Hoa lại một lần nữa gật đầu, đột nhiên nhảy lấy đà một cái, thời điểm tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, thân thể bắn về phía không trung, nó nhảy rất cao, cao hơn mọi người tưởng tượng, nó dùng hết sức lực toàn thân, sau đó ——
Nặng nề rơi xuống, đầu hướng phía mặt đất, dừng ở bên cạnh Ngữ Ngưng.
“Băng! ” Thanh âm xương sọ vỡ vụn.
Đại Hoa cũng nhắm hai mắt lại.
Hai con mèo con hình như đã nhận ra được cái gì đó, “meo meo” thanh âm trở nên thê lương.
Hai nữ nhân rốt cục chịu không nổi loại cảnh tượng này, bắt đầu nức nở khóc.
Toàn Hiểu Vũ gật đầu, đi tới chỗ Ngữ Ngưng, ở trong lòng nói một câu thật xin lỗi, sau đó dùng kiếm lấy tinh hạch trong đầu nàng ra.
Thất thải vờn quanh, giống như bảo thạch hiếm thấy vậy. Toàn Hiểu Vũ đem nó lau chùi sạch sẽ, gắt gao nắm trong lòng bàn tay, đây là lễ vật cuối cùng mà Ngữ Ngưng tặng cho Lí Nam.
Suy nghĩ một chút, lại lấy thú hạch trong đầu Đại Hoa ra, đem chúng nó đặt cạnh nhau. Chờ Tiểu Nam tỉnh lại, sẽ giao cho em ấy.
Sau đó, Toàn Hiểu Vũ khom lưng, một tay một xác, đem một người một thú ôm lấy, đi tới chỗ xa xa.
Sở Thiên đem Lí Nam và hai mèo con giao cho Bạch Minh Hi, sau đó nói với tên bác sĩ: “Để mọi người đi lấy tinh hạch đi, cách thức tôi đã dạy anh rồi.”
Chiến trường chém giết vẫn còn, nơi đó chất đầy xác tang thi.
“Đã biết.” Tiêu Tử Nhiên gật đầu.
Sở Thiên nói xong liền đuổi theo Toàn Hiểu Vũ.
Hai người lựa chọn một chỗ bí mật, đem một người một thú chôn cùng nhau. Cả quá trình hai người đều yên lặng làm, không ai nói gì cả.
Chỉ là, sau khi chỉnh đốn xong hết thảy, hai người tay nắm chặt tay. Cứ nắm tay nhau như vậy, dọc đường đi không nói gì mà trở về chỗ mọi người.
Công tác lấy tinh hạch rất thuận lợi, mọi người lúc này đã biết được uy lực của tinh hạch, đối với công tác có chút ghê tởm này cũng phi thường tích cực. Rất nhanh, liền thu hoạch xong xuôi.
Khi Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ trở về, mọi người đã đợi bọn họ được một hồi. Lí Nam vẫn chưa tỉnh lại, được Bạch Minh Hi ôm vào trong xe.
“Được rồi, lên xe, tiếp tục xuất phát.” Nhìn thấy hai người trở về, Tiêu Tử Nhiên truyền đạt mệnh lệnh.
Đoàn xe tiếp tục chạy. Sau trận chiến này, tuy rằng mọi người rất mệt mỏi, nhưng tình hình giao thông dọc đường lại tốt lạ thường, ngay cả tang thi lang thang cũng không thấy.
Cho nên mọi người cứ thế một mạch đi, cuối cùng thuận lợi rời khỏi S thị.
Một khắc khi ra khỏi thành, rất nhiều người nhịn không được ngoảnh đầu lại, xuyên thấu qua cửa kính xe nhìn về phía thành thị —— tạm biệt! S thị!
Mười ngày sau.
Đoàn xe dừng ở ven đường nghỉ ngơi chỉnh đốn. Mọi người phân nhau chút lương khô.
Ngày hôm qua rất may mắn, mọi người phát hiện ở một cái trấn nhỏ không biết tên có kho hàng siêu thị được bảo quản rất tốt. Sau lần chiến đấu trước đó, không gian của Bạch Minh Hi cũng bị lộ, thứ hiện tại mọi người chia nhau là thức ăn thu hoạch được của ngày hôm qua.
Tạm thời, tình trạng vật tư của mọi người vẫn còn rất phong phú. Cho nên, giờ phút này mọi người tinh thần và thể lực đều rất tốt, có mấy người còn đang thấp giọng cười nói.
Thỉnh thoảng có hai con mèo con đi lon ton trong đám người, gãi gãi cái này, cắn cắn cái kia.
Mọi người đối với hai con mèo con này rất nuông chiều, thỉnh thoảng còn lấy thức ăn trong tay phân một chút cho chúng nó. Ngay từ đầu, bọn họ ai cũng không dám tùy tiện cho chúng nó ăn bậy, nhưng mà dần dần, mọi người phát hiện, hai mèo con này sức ăn uống rất lớn, ai đến cũng không từ chối, ăn cái gì cũng không thành vấn đề.
Chúng nó là hai con mèo con mà Đại Hoa tặng cho Lí Nam, hiện tại đã mở mắt, rất khỏe mạnh, khuôn mặt tròn tròn, bốn chân ngắn ngủn, đi đường đong đong đưa đưa, tùy thời manh chết một đám người.
“Tiểu Ngữ Tiểu Ngưng, các ngươi đừng ăn, ăn nhiều quá rồi.” Lí Nam đuổi theo hai con mèo thích đi cướp đồ ăn khắp nơi, nó từ sớm đã cho bọn nó ăn, vậy mà sau khi bọn nó ăn xong phần của mình rồi, lại tiếp tục chạy tới chỗ người khác làm nũng bán manh lừa đồ ăn.
Hai con mèo con này một đực một cái, không biết là chị em hay anh em, đực tên Tiểu Ngữ, cái tên Tiểu Ngưng, tên này có ngụ ý gì, không cần nói cũng rõ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT