Hai người liếc nhìn nhau một cái, ngưng nói chuyện, song song đi tới bên cửa sổ, quan sát động tĩnh bên ngoài.
Nhóm tang thi bên ngoài bắt đầu có trật tự rút lui, nhưng tốc độ không nhanh, đại khái sau khi rút khỏi ba trăm mét, tất cả chúng nó đều đình chỉ hoạt động, đứng yên tại chỗ, vừa không tấn công cũng không rút lui.
“Chúng nó muốn làm gì?” Toàn Hiểu Vũ nhăn mi, cậu cảm thấy nó giống như tư thế bao vây? Nếu thật sự là bao vây, cậu trái lại không cảm thấy sợ, trong không gian có ăn có uống. Nhưng mà nếu chúng nó chỉ ngừng tấn công trong thời gian ngắn, sau đó lại trở lại xâm lược thì phải làm sao?
“Không phải chúng nó muốn làm gì, là ‘nó’ muốn làm gì mới đúng. Rất rõ ràng, những tang thi này, toàn bộ đều bị tang thi tinh thần hệ kia khống chế. Thật là tinh thần lực cường đại a!” Sở Thiên một trận cười khổ: “Có thể vừa rồi bị anh làm bị thương, trong nhất thời nó mò không rõ độ thâm sâu của chúng ta nên tạm lánh để tĩnh dưỡng. Chờ khi nó dưỡng đủ sức rồi, cuộc tiến công lần thứ hai sẽ lập tức tới.”
Toàn Hiểu Vũ nhìn thấy nhóm tang thi vây quanh tòa nhà như một cái lồng sắt chặt chẽ, thở dài một hơi, có lẽ cơ hội chạy ra khỏi nơi này thật sự quá nhỏ.
“Đi thôi.” Sở Thiên đi qua, tự nhiên dắt tay của Toàn Hiểu Vũ: “Chúng ta cùng tụ họp với những người khác xem thử bọn họ có cách gì không. Dù sao, nhiều người thì sức lớn.”
Toàn Hiểu Vũ bị sự thân mật bất thình lình của hắn khiến cho có chút quẫn bách, ý đồ muốn giãy thoát hai lần, nhưng cũng không thể thoát khỏi ma trảo của Sở Thiên.
“Nên nắm cũng đã sớm nắm, nên hôn thiếu chút nữa cũng đã hôn. Hiện tại em không được tự nhiên cái gì.” Sở Thiên trừng mắt nhìn Toàn Hiểu Vũ một cái, vẻ mặt đương nhiên cộng thêm trách cứ. Hắn chỉ là dọc đường hai người nắm tay nhau chạy vào trong tòa nhà.
Nhưng mà đó là chạy trối chết a! Toàn Hiểu Vũ ở trong lòng oán giận nói một câu, cũng không biết vì cái gì, lại không dám trực tiếp phản bác. Cậu cảm thấy, mặc kệ cậu nói cái gì, Sở Thiên cũng có thể xuyên tạc được câu nói của cậu.
Cho nên, chỉ có thể trầm mặc mặc kệ hắn nắm, mở cửa rồi đi ra ngoài.
Sở Thiên ở nơi Toàn Hiểu Vũ nhìn không tới, hơi hơi cong khéo miệng, cười đến cực kỳ giảo hoạt.
Tòa nhà năm tầng, trên cùng là ban công.
Kết bạn với mười người kia, chuẩn xác mà nói, mười người dọc đường gặp phải tang thi không thể không kết bạn, lúc này đã tụ tập ở trên ban công của tòa nhà.
Ban công là một tầng đỉnh bằng, chung quanh là tường xi măng cao nửa người, để đảm bảo an toàn của con người.
Giờ phút này, nhóm tang thi cũ đã lui lại, sau mười phút, mọi người tự động đi tới tầng năm để tụ tập, trừ bỏ Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ, mười người, không thiếu một ai. Chỉ là bầu không khí có chút tế nhị.
Cho nên, khi Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ tay trong tay đi tới ban công, toàn bộ ánh mắt đều tập trung trên người hai người.
Ánh mắt nhìn bọn họ của những người đó rất khác nhau, đều mang theo ý tứ bất đồng và suy nghĩ.
Chỉ có Gia Luân Hủ nhìn thấy Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ gắt gao siết chặt nắm tay, hai mắt bốc hỏa.
Hắn từ trước đến giờ, kỳ thật không chút để tâm Toàn Hiểu Vũ. Mãi cho đến ngày đó ở trong thánh đường trông thấy em ấy, lúc đầu, hắn thậm chí không nhận ra em ấy.
Khi đó Toàn Hiểu Vũ không giống như người mà hắn từng quen biết. Trở nên trẻ trung và xinh đẹp hơn. Cái loại cảm giác u ám và ngây ngô trên người em ấy lúc trước, giống như đã biến mất.
Vốn khuôn mặt có phần bình thường, đột nhiên trở nên xinh đẹp cực kỳ, nhưng cẩn thận nhìn kỹ, ngũ quan kia vẫn là ngũ quan trên mặt Toàn Hiểu Vũ, cũng không biết vì cái gì mà có vẻ so với trước nhu hòa dịu dàng hơn và thu hút tầm mắt hơn. Người cũng như trẻ ra vài tuổi, biến thành bộ dáng thiếu niên mà hắn thích.
Cho nên, thời điểm ở thánh đường, hắn mới đi qua bắt chuyện, ngay từ đầu, lấy mục địch thăm dò chiếm phần nhiều. Thăm dò xem Toàn Hiểu Vũ có biết những chuyện hắn đã làm hay chưa, thăm dò xem Toàn Hiểu Vũ đã trải qua cái gì lại có thể sống đến bây giờ, thăm dò xem em ấy có còn tình ý với hắn hay không.
Thế nhưng khi Sở Thiên dùng tư thế của người bảo hộ xuất hiện, hắn liền cảm thấy mình đã hiểu được tất cả, hơn nữa còn não bổ ra một câu chuyện xưa hoàn chỉnh.
Ở trong chuyện xưa mà hắn não bổ ra, Toàn Hiểu Vũ biến mất vì bị Sở Thiên dụ dỗ, sau đó mạt thế bùng nổ, bọn họ cùng nhau vượt qua mạt thế, mãi đến khi gặp nhau ở thánh đường.
Sở Thiên hẳn là một dị năng giả, cho nên, mới có năng lực bảo vệ Toàn Hiểu Vũ đến bây giờ. Nhìn bọn họ hiện tại thân mật như vậy, khẳng định đã sớm cái gì đó rồi!
Đây là điểm mà Gia Luân Hủ tức giận nhất! Hắn cảm thấy, bản thân ngày trước đi theo làm tùy tùng cho Toàn Hiểu Vũ lâu như vậy, mà người còn chưa ăn được vào miệng, cuối cùng lại để cho kẻ khác chiếm tiện nghi! Vừa nghĩ đến đây liền khiến hắn giận sôi gan!
Nhưng mà, sự thật chính là —– Gia Luân Hủ tiếp cận Toàn Hiểu Vũ, chỉ vì tiền mà thôi, khuôn mặt của Toàn Hiểu Vũ khi đó chỉ hơi khá, có lẽ các cô gái sẽ thích, nhưng mà đối với Gia Luân Hủ thích thiếu niên trẻ tuổi xinh đẹp mà nói, khuôn mặt của Toàn Hiểu Vũ thật sự là nhạt nhẽo.
Huống hồ, cái thời điểm đó, có Ôn Đồng đối lập, khi đối mặt với Toàn Hiểu Vũ, Gia Luân Hủ lại mang theo tâm tính khuất nhục, đương nhiên không có hứng thú gì với cậu.
Mà tính cách của Toàn Hiểu Vũ khép kín quái gở, nào biết phải chủ động bày tỏ là cái gì. Vì thế, hai người đồng sàng cộng chẩm lâu như vậy, lại chưa từng phát sinh quan hệ.
Hơn nữa ở kiếp trước, trước khi mạt thế bùng nổ, Toàn Hiểu Vũ đơn thuần lại ngu dại, vẫn luôn cho rằng, toàn bộ tình lữ đều như vậy.
Mãi đến khi trải qua mạt thế ba năm, cái dạng người gì cũng gặp qua, cái loại chuyện không tưởng gì cũng gặp qua. Sau đó mới hiểu được, nhân tính, dục vọng và nhu cầu.
Chỉ là Toàn Hiểu Vũ giờ phút này còn chưa biết trong đầu Gia Luân Hủ đang não bộ ra vở kịch xấu xa.
Gia Luân Hủ từng trải qua với rất nhiều mĩ thiếu niên, vẫn cho rằng, thiếu niên từng trải sự đời mới là đẹp nhất. Có lẽ là bởi vì tình yêu, có lẽ là bởi vì những điều khác, bọn họ ở trong vai trò người yêu, nói thế nào cũng càng ngày càng tốt đẹp.
Bởi vậy, giờ phút này hắn cố chấp cho rằng đây mới là nguyên nhân khiến Toàn Hiểu Vũ trở nên đẹp hơn. Nếu hắn sớm biết rằng, Toàn Hiểu Vũ sẽ trở thành bộ dáng như hiện tại, hắn đã sớm ——-
Càng muốn, trong lòng lại càng căm phẫn và hối hận.
Ôn Đồng đương nhiên nhận ra Toàn Hiểu Vũ, chỉ là đời này bọn họ còn chưa chính thức gặp mặt mà thôi. Giờ phút này, ánh mắt hắn nhìn Toàn Hiểu Vũ tràn ngập căm phẫn và ghen ghét.
Trước đây đủ loại chuyện không nói đến, nhưng mà ngày đầu tiên Toàn Hiểu Vũ vừa đến thánh đường, Gia Luân Hủ liền có vẻ có chút không yên lòng. Những điều này, hắn cũng có thể không thèm để ý, bởi vì cái nhìn của hắn và Gia Luân Hủ giống nhau —– Toàn Hiểu Vũ là người của Sở Thiên, cho dù trong thánh đường Sở Thiên bảo hộ cậu ta hay là sau đủ loại hành động thân mật sau này đều chứng minh suy đoán trong lòng hắn.
Cho nên, hắn có thể tạm thời không để ý tới sự tồn tại của Toàn Hiểu Vũ. Mà chuyên tâm đi đối phó ‘hồ ly tinh’ Lục Trung Hạ dám cả gan dụ dỗ Gia Luân Hủ.
Mắt thấy, hắn sắp đắc thủ dưới tình huống hợp tình hợp lý, đem Lục Trung Hạ đẩy vào đàn tang thi.
Kết quả! Còn kém một chút! Còn kém một chút nữa thôi! Nửa đường đột nhiên xuất hiện Toàn Hiểu Vũ, vậy mà có thể cứu Lục Trung Hạ! Thật sự không thể tha thứ!
Vốn cho rằng, kẻ vô dụng Toàn Hiểu Vũ trong miệng của Gia Luân Hủ không chết trong mạt thế thì cũng đang lệ thuộc vào một thế lực nào đó mới có thể sống đến bây giờ. Tựa như hắn và Gia Luân Hủ gặp phải tên lão đại biến thái kia vậy.
Thời điểm nhìn thấy cậu trong thánh đường, cũng là lúc cậu đang ngồi xổm ở một góc sáng sủa vô thanh vô tức, bộ dáng không có quyền lên tiếng. Ở trong lòng hắn đã sớm khinh thường khẳng định suy đoán này, cho nên căn bản không đem Toàn Hiểu Vũ để vào mắt, cũng không tin rằng Toàn Hiểu Vũ sẽ tạo bất kỳ uy hiếp nào với hắn.
Nhưng mà, hắn không nghĩ tới cậu là một dị năng giả hệ tốc độ, cấp bậc lại không thấp. Không chỉ như vậy, cậu còn dám nhảy vào trong đàn tang thi, cứu kẻ mà hắn trăm phương ngàn kế tốn rất nhiều thời gian mới tìm được cơ hội có thể diệt trừ!
Mà giờ phút này, ánh mắt của Gia Luân Hủ còn bất tri bất giác bị cậu ta thu hút, nhìn hơn nửa ngày cũng không chịu dời tầm mắt!
Trong lòng Ôn Đồng tức thì hận độc* (Oán hận cùng cay độc) Toàn Hiểu Vũ.
Mà đương sự Toàn Hiểu Vũ, nào biết có người tự động não bổ ra một vở kịch tình cảm, cậu chỉ không thích trở thành tiêu điểm của mọi người vẫn duy trì mặt lạnh và trầm mặc trước sau như một.
Chỉ có cái thiếu niên Lục Trung Hạ được cậu cứu, đi tới nói tiếng cảm ơn với cậu.
Toàn Hiểu Vũ chỉ là thản nhiên gật đầu cũng không có ý muốn tán gẫu với hắn, vì thế, Lục Trung Hạ cũng thức thời tránh ra.
Nhìn thấy bộ dáng không dễ ở chung của Toàn Hiểu Vũ, người khác không biết cậu và Gia Luân Hủ từng là tình nhân, đều chuyển dần lực chú ý lên người Sở Thiên.
“Hai vị, cũng đều là dị năng giả đi. Năng lực của nhị vị, hình như cao hơn chúng tôi rất nhiều.” Dẫn đầu mở miệng chính là một người giữa đám lính đánh thuê, như là người dẫn đầu của bốn người còn lại.
Sở Thiên mang theo dáng cười nho nhã ôn hòa gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi đều là dị năng giả. Bất quá, cách nói cao hơn các vị là vì sao?”
Hắn làm bộ như rất kinh ngạc hỏi thăm. Kỳ thật Toàn Hiểu Vũ đã phổ cập cho hắn cấp bậc của dị năng phân chia ra sao và cách phán đoán sức lực của các cấp khác, hắn có thể nhìn ra, những người này cao nhất cũng chỉ là cấp 2 trung kỳ, phần lớn đều đang dừng lại ở cấp 1.
Cấp bậc dị năng của hai người bọn họ quả thật là cao hơn của những người khác rất nhiều.
Nhưng mà —– Sở Thiên là dị năng giả hệ tinh thần những người khác không dễ nhìn ra. Bọn họ cũng không nhìn thấy Sở Thiên sử dụng dị năng, nhưng rất khẳng định Sở Thiên là dị năng giả, hơn nữa còn cho rằng, dị năng của hai người cao hơn bọn họ.
Nghĩ tới nghĩ lui, giải thích chỉ có một, đó chính là ——-
“Cậu em cậu là hỏa hệ dị năng giả đi! Tôi cũng là hỏa hệ, nhưng mà tốc độ phóng hỏa cầu và uy lực kém cậu xa lắm!” Giữa lính đánh thuê lại có một người khác vỗ vỗ bộ ngực của mình, nói với Sở Thiên. Thoạt nhìn là một hán tử cởi mở.
Quả nhiên, trong mắt Sở Thiên hiện lên ý cười. Mới vừa rồi Toàn Hiểu Vũ nhảy ra cửa sổ cứu người, cho nên mọi người đều trông thấy, cho nên, Toàn Hiểu Vũ bị gắn mác là dị năng giả hệ tốc độ.
Mà thời điểm hai người bọn họ đem mình nhốt ở lầu ba đối phó tang thi, người khác có thể trông thấy hỏa cầu công kích. Mọi người chỉ thấy lầu ba có đàn hỏa cầu bay ra, đập bể đầu tang thi rất là náo nhiệt, liền cho rằng cái người phóng ra hỏa cầu đó chính là Sở Thiên!
Dù sao, Sở Thiên cùng tang thi tinh thần hệ chiến đấu bọn họ cũng nhìn không thấy.
Nghe vậy, trong mắt Toàn Hiểu Vũ hiện lên vài phần kinh ngạc, nhưng mà ngay lập tức, cậu cũng hiểu được tiền căn hậu quả, bởi vậy cậu vẫn duy trì trầm mặc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT