Trên đường đi thông ra vùng ngoại thành, rất nhiều chiếc xe bị bỏ hoang chồng chất ở hai bên đường.
Ven đường kiến trúc linh tinh, tất cả đều có vẻ lụn bại tĩnh mịnh. Thỉnh thoảng, có thể nhìn thấy thi thể hư thối nằm dọc đường, ruồi bọ vo ve vờn quanh thi thể, nhìn không ra là người hay tang thi.
Ở giữa đường từng được người miễn cưỡng thanh lý, khoảng cách vừa đủ để một chiếc xe việt dã đi qua, nếu là xe tải, muốn từ nơi này đi ra thì có chút khó khăn.
Trên đường, có vài tang thi lẻ tẻ du đãng, chúng nó thoạt nhìn đều có chút suy yếu, đại khái, là bởi vì rất lâu không có ‘thức ăn’ tươi mới đi.
Sở Thiên lái xe, chen qua một đoạn đường chật chội bất kham này. Sau đó chạy về phía trước 3 kimomet, đường đi mới dần rộng rãi.
Nơi này đã ra khỏi thành chạy đến giao lộ cao tốc, qua trạm thu phí, trước trạm rất lớn, trước kia là mười hai làn xe, hiện tại tuy rằng cũng có rất nhiều xe bỏ hoang, nhưng mà bởi vì diện tích đủ lớn, cho nên có vẻ rộng rãi hơn rất nhiều.
Sở Thiên ngừng ở trước trạm thu phí, hắn chọn một nơi rộng lớn, để khi có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, có thể quay đầu chạy trốn.
“Có gì đó không đúng!” Sau khi Sở Thiên dừng xe, vuốt cằm nói. Ánh mắt hắn xuyên thấu qua cửa xe, không ngừng dò xét bên ngoài.
“Đúng vậy!” Toàn Hiểu Vũ đưa tay đè ngực mình một cái, cảm giác tim đập nhanh. Cái loại trực giác dự cảm này lại trở lại! Chỉ có một lần duy nhất không nhạy chính là một lần trên cao tốc đối phó mèo biến dị. Cũng là một lần duy nhất kia, Sở Thiên....
Toàn Hiểu Vũ lắc đầu, cảnh cáo bản thân không nên ở loại thời điểm này suy nghĩ miên man.
“Chúng ta xuống xe nhìn thử xem đi!” Sở Thiên nói, ở trong xe nhìn nửa ngày, cũng không phát hiện điều gì khác thường, nhưng mà, hắn là dị năng giả hệ tinh thần, tuy rằng dự cảm của hắn không có mãnh liệt như Toàn Hiểu Vũ, nhưng chung quy không quá mức sai lệch.
Huống chi, Toàn Hiểu Vũ cũng nói cảm giác của em ấy và hắn giống nhau.
Nhiệm vụ ngày hôm nay của bọn họ chính là tra xét tình huống dọc đường, hơn nữa xác định tính an toàn của con đường ra khỏi thành.
Toàn Hiểu Vũ gật đầu, hai người đồng loạt xuống xe, lưng đối lưng, một trái một phải, duy trì tính cảnh giác cao.
Hai người cẩn thận đi về phía trước, xuống xe, bọn họ mới hiểu được, cái loại cảm giác nguy hiểm quỷ dị kia là từ đâu tới. Một khu vực lớn như vậy, có nhiều xe bỏ hoang như vậy, lại không hề trông thấy tang thi!
Hôm nay mặt trời cũng không phải quá gắt, theo lý đám tang thi sẽ không vì tránh né mặt trời mà ẩn nấu.
Nghĩ tới nghĩ lui, nguyên nhân có thể chỉ có một!
Toàn Hiểu Vũ và Sở Thiên nhìn nhau một cái, hai người đồng thời nhớ tới cùng một loại tình trạng — trên đường cao tốc đi tới thánh đường cũng không có tang thi, bởi vì bọn họ xông vào địa bàn của mèo biến dị!
Như thế nơi này có phải cũng là cùng một loại tình huống không?
Toàn Hiểu Vũ do dự một chút, ngừng bước chân lại.
“Sở Thiên.” Toàn Hiểu Vũ nhẹ nhàng gọi tên của hắn, Sở Thiên nghe tiếng lập tức dừng lại, hắn lui về bên cạnh Toàn Hiểu Vũ, tiếp tục cảnh giác quan sát xung quanh, nhẹ giọng hỏi: ”Làm sao vậy?”
“Tim em đập rất nhanh rất lợi hại, không thể tiếp tục đi nữa. Em sợ....” Toàn Hiểu Vũ tạm dừng một chút, hít sâu một hơi: “Em sợ nơi đó có thứ gì, có lẽ, so với năm con mèo biến dị kia còn lợi hại hơn.”
Sở Thiên đối với phán đoán của Toàn Hiểu Vũ hoàn toàn tin tưởng không chút nghi ngờ, vì thế quyết định thật nhanh: “Chúng ta trở về.”
Nói xong, hai người chậm rãi lui trở về bên cạnh xe. Lúc lên xe, hai người mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Cái này thật phiền phức! Nơi này là con đường tất yếu phải đi qua khi ra khỏi thành, nếu ở đây là địa bàn của thứ gì lợi hại, chỉ dựa vào sức của mười một người bọn họ thật sự rất khó từ nơi này xông ra!
Sở Thiên nhíu chặt mày, xem ra, vô luận thế nào cũng phải cùng những người đó nói chuyện kết minh* (Kết thành liên minh). Bằng không, đến lúc đó ai cũng không thể ra khỏi thành phố.
“Không sao, nhất định sẽ có cách, chúng ta trở về tìm tên bác sĩ thương lượng.” Không nghĩ tới lần này Toàn Hiểu Vũ lại lên tiếng trước.
Câu nói mang theo chút an ủi này ngay cả Sở Thiên cũng không nghĩ tới, lại phát ra từ miệng của Toàn Hiểu Vũ. Hắn sửng sốt một giây, sau đó vùng mày giãn ra, cười.
Em ấy, đang nỗ lực trấn an hắn sao? Xem ra, đây là một hiện tượng rất tốt nha!
Đây chỉ là do Toàn Hiểu Vũ đột ngột thốt ra, chỉ vì nhìn thấy bộ dáng chau mày của Sở Thiên, không tự giác đã nói như thế. Sau khi nói xong lại phát hiện miệng của mình, thực ra cũng không phải ngu đến như vậy.
“Được.” Sở Thiên cười với Toàn Hiểu Vũ một cái, lập tức khởi động xe.
Không đợi hắn thuận lợi quay đầu xe, trong trạm thu phí bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều bóng đen, vèo vèo vèo chạy tới chỗ bọn họ.
“Nguy rồi!” Toàn Hiểu Vũ khẽ rống lên một tiếng: “Mau rời khỏi.”
Bóng đen xuất hiện trong nháy mắt, hai người rất nhanh liền thấy rõ bộ dáng của chúng nó, nhanh chóng phán đoán, chúng nó toàn bộ đều là tang thi cấp 2.
Tang thi cấp 2 cũng không hề đáng sợ, đáng sợ chính là số lượng của chúng nó, chi chít xông tới trước mặt, nhìn ra thì có đến một trăm con.
Một trăm con đến đều là tang thi cấp 2, đồng thời đều chạy về cùng một mục tiêu, chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta da đầu run run. Huống hồ, phía sau chúng nó, tựa hồ còn có rất nhiều tang thi đang chạy ra, đồng loạt đuổi theo bọn họ.
Sở Thiên quay đầu xe, cái gì cũng không thèm nhìn, chỉ điên cuồng nhấn ga, lái xe chạy như bay rời khỏi chỗ này.
“Gặp quỷ, sao lại nhiều như vậy, ban nãy sao lại một bóng cũng không thấy.” Sở Thiên hung hăng vỗ cái vô-lăng, ảo não nói.
Toàn Hiểu Vũ lắc đầu, nói: “Đáng sợ nhất không phải cái này. Tang thi cấp 2 tuy rằng bắt đầu biết né tránh nguy hiểm, nhưng mà chúng nó kỳ thực vẫn chưa đủ trí tuệ, chúng nó cũng không biết tận lực che giấu. Còn có chính là ——”
“Chính là toàn bộ đều là tang thi cấp 2, ngay cả một con tang thi cấp 1 cũng không có!” Sở Thiên tiếp lời: “Vì sao lại đột nhiên thoáng cái xuất hiện nhiều tang thi cấp 2 như vậy!”
“Cho nên mới đáng sợ a.” Ở trong xe việt dã đang chạy băng băng trên đường, Toàn Hiểu Vũ quay đầu lại nhìn về phía sau một chút.
Xuyên qua cửa kính xe, bên ngoài đều lã những tang thi rậm rạp, tang thi bám chặt không chịu buông tha, trên mặt đất cuộn lên một trận khói bụi, mặc dù trải qua mạt thế ba năm, nhưng khi nhìn thấy toàn thân đều nổi da gà.
“Sở Thiên nhanh thêm một chút nữa.” Có vài con chạy rất nhanh, tựa hồ đã lâu không được trông thấy máu thịt tươi ngon, hiện tại hưng phấn tru lên từng đợt. Vốn có khoảng cách hơn một ngàn mét, cũng bị chúng nó rút ngắn còn mấy trăm mét.
“Anh sẽ tận lực.” Trên trán Sở Thiên toát ra một tầng mồ hôi, nếu như bị vây ở đây, chỉ bằng hắn và Toàn Hiểu Vũ hai người căn bản không thể thoát ra khỏi đây!
Rất nhanh, ô tô liền chạy đến đoạn đường chật hẹp lúc trước, mới vừa tiến vào hơn hai trăm mét, phía trước truyền đến tiến ô tô gầm rú, lờ mờ có thể nhìn thấy là hai chiến ô tô, cũng dùng tốc độ rất nhanh chạy về hướng bên này.
Bất đắc dĩ, Sở Thiên chỉ có thể phanh lại. Con đường nơi này chỉ cho phép một chiếc xe đi qua, không chỗ tránh được, nếu không phanh lại, song phương đều dùng tốc độ nhanh như vậy tông vào nhau nhất định xe hủy nhân vong.
Đúng là nhà dột còn gặp mưa to*! (QT là ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ).
Người lái xe chạy bên kia cũng phát hiện bọn họ, tuy rằng giảm tốc độ nhưng cũng không có ngừng lại. Không chỉ không có ngừng, còn liên tục ấn kèn, như đang thúc giục Sở Thiên bọn họ chuyển xe đi ra ngoài.
“Phắc!” Sở Thiên tức giận mắng một tiếng!
Tiếng kèn kia làm cho tang thi đằng sau càng thêm phấn kích!
“Không có cách nào khác, chúng ta xuống xe.” Toàn Hiểu Vũ cũng nhìn thấy cục diện tiến thoái lưỡng nan, nếu muốn dựa vào xe lao ra là rất khó.
Sở Thiên nhanh chóng nhìn xung quanh, sau đó chỉ vào tòa nhà bên phải nói: “Chúng ta trước tiên trốn vào đó, sau đó nghĩ cách tiếp!”
“Được!”
Hai người đều thuộc phái hành động lưu loát, nhảy xuống xe, vứt bỏ chiếc giữa đường trở mình nhảy lên, vượt qua toàn bộ chướng ngại vật, chảy thẳng đến tòa nhà mà Sở Thiên đã chọn.
Về phần những người đó, thời khắc nguy cấp như vậy, ai còn rảnh rỗi để ý bản thân ngăn trở lối đi, xém hại chết người của mình a!
Từ lúc Toàn Hiểu Vũ và Sở Thiên bỏ xe, người của hai chiếc xe kia cũng phát giác có gì đó không đúng.
Thứ gì đã khiến hai người đó thà rằng bỏ xe mà chạy cũng không chịu lùi xe lại?
Bọn họ rốt cục cũng dừng xe lại, có người thần tốc kéo cửa kính xe xuống, chìa đầu ra ngoài nhìn.
Thà không nhìn thì thôi, khi vừa nhìn thì lập tức bị đám tang thi chạy như điên cách đó không xa dọa sợ đến mức oa oa kêu to.
Bọn họ cuối cùng cũng bắt đầu nhảy xuống xe, học theo Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ, chạy về phía tòa nhà kia.
Lúc này Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ đã chạy tới dưới lầu tòa nhà kia.
Tòa nhà này đại khái có năm tầng, khoảng một trăm mét vuông. Vừa nhìn liền biết đây là tòa nhà tư nhân.
Lầu một bị sửa thành mặt tiền cửa hàng, là một tiệm sửa và rửa xe ô tô, hiện tại đã bị bỏ hoang, cửa chính rộng mở, các loại linh kiện ô tô tán loạn khắp nơi, nếu nhìn kỹ, còn có thể phát hiện trong đó còn có vết máu khô biến thành màu đen.
Tốc độ của Toàn Hiểu Vũ nhanh hơn Sở Thiên, cho nên, sau khi bay qua đống xe bỏ hoang, cậu liền kéo tay Sở Thiên mang theo hắn chạy vào tòa nhà.
Vào tiệm sửa chữa, bọn họ phát hiện cổng chính đã không thể nào đóng lại, may mắn là phía sau có một cửa nhỏ, mở ra chính là thang gác đi thông lên lầu.
Hai người trở ra, liền tính toán lập tức đem cửa khóa chết rồi lại chạy lên lầu, nhưng một thanh âm hô lên.
“Chờ một chút hai cậu trai! Hãy để chúng tôi cùng vào trong.” Một người đàn ông mặc áo đen chạy tới cửa, thấy bọn họ muốn đóng cửa lo lắng hô to.
Sở Thiên nhận ra hắn, là một trong những lính đánh thuê kia, xem ra, trong hai chiếc xe kia, thì có một chiếc là của đám người bọn họ, mà người này, rõ ràng là dị năng giả hệ tốc độ cho nên mới có thể trong thời gian ngắn như thế liền đuổi tới nơi này.
Như vậy một chiếc xe khác hẳn là người trong đội của Lôi Sư sao?
Trong lúc suy tư, ngươi nọ đã chạy tới trước mặt. Loại tình huống này, cường liệt muốn khóa cửa đem những người này nhốt ở bên ngoài khẳng định là không thực tế.
Cho nên, Sở Thiên lập tức nói: “Cậu tốt nhất nói với đồng bạn của cậu nhanh một chút, phía sau toàn bộ đều là tang thi cấp 2! Nếu các người quá chậm, để tang thi chạy tới, vậy thật xin lỗi, đừng trách chúng ta ra tay đuổi người.”
Người nọ gật đầu, nói rằng: “Trước khi đám tang thi kia xông đến tôi sẽ đem cánh cửa này khóa chết, mặc kệ người có đến đủ hết hay không. Nhưng mà, tôi tin tưởng đội hữu của tôi sẽ chạy rất nhanh.”
Sở Thiên gật đầu, bọn họ thoạt nhìn như đã từng trải qua huấn luyện, bản thân không cần nhiều lời.
Cho nên, hắn lập tức quay đầu, kéo tay của Toàn Hiểu Vũ, hai người liền chạy lên lầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT