Dưới bao phủ của bạch quang, miệng vết thương rất nhanh khép lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Đại khái qua ba phút, miệng vết thương toàn bộ biến mất, tình trạng suy yếu của Sở Thiên cũng theo đó biến mất, trừ bỏ vẻ mặt có chút tái nhợt ra, thoạt nhìn không có gì quá trở ngại. Nếu không phải nửa vết máu che khắp nửa người trên và quần áo còn nguyên vết rách, mọi người đại khái sẽ cho rằng vừa rồi Sở Thiên bị thương chỉ là một hồi ảo giác. Những người khác trong mắt cũng mang theo kinh ngạc nhìn Lí Nam, chỉ có vẻ mặt tên bác sĩ có chút đăm chiêu.

“Anh Tiêu, anh Thiên, những tang thi lại đến đây!” Lão Ô hô to với mọi người một tiếng. Mới vừa rồi bởi vì mèo biến dị gào thét mà đám tang thi đột nhiên bất động nhưng hiện tại lại bắt đầu chạy băng băng về phía bọn họ. Toàn Hiểu Vũ một phen tiếp được Lí Nam vì tiêu hao quá nhiều dị năng nên ngất đi, sau đó gật đầu với Sở Thiên, không nói gì leo lên xe.

Trong lòng cậu lúc này đang bị chấn động lớn. Bởi vì tính cách cậu cổ quái, làm cho nhân sinh của cậu không có bạn bè gì. Kiếp trước, cậu bị người mà mình từng yêu đẩy vào đám tang thi mà đám đội hữu mà cậu tin tưởng lại vì cứu giúp Ôn Đồng mà vứt bỏ cậu. Về lý trí, cậu có thể thông cảm, nếu Ôn Đồng chết, vật tư mà mọi người vất vả thu thập sẽ mất hết, mất vật tư, rất có khả năng tất cả mọi người đều phải cùng chết.

Nhưng về tình cảm, cậu có chút khó mà chấp nhận. Mọi người cùng nhau kề vai chiến đấu, giúp đỡ cho nhau, trong thời gian gần ba năm, mọi người cùng nhau giãy giụa trong mạt thế. Từng bước đi lên, có người mới gia nhập cũng có người cũ ra đi, chỉ bởi vì có lẫn nhau, mới có thể hỗ trợ nương tựa lẫn nhau tiếp tục sinh tồn trong thế giới tàn khốc này.

Bị vứt bỏ, thật sự có hơi khiến người ta khó mà chịu được. Một đời này, cậu đã nghĩ tới rất nhiều loại khả năng. Cậu muốn trở nên mạnh mẽ hơn, đủ để bảo vệ bản thân bảo vệ người thân. Cậu biết trong mạt thế, phản bội và vứt bỏ lúc nào cũng có, cậu cũng tự cảnh cáo bản thân, không nên dễ dàng khiêu chiến nhân tính.

Nhưng mà, cậu cũng hiểu được, không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, điều đó sẽ làm cho bản thân trở nên phản xã hội, tính cách cậu vốn không tốt như vậy sẽ làm cho cậu càng khó dung nhập vào đoàn thể, mà trong mạt thế, rời khỏi đoàn thể, sinh tồn sẽ trở nên càng thêm gian nan. Cậu có thể ở thời điểm tất yếu, đem sau lưng giao cho đội hữu tín nhiệm, nhưng mà, cậu cũng không hy vọng xa vời, đội hữu của cậu sẽ mạo hiểm tánh mạng đi bảo vệ cậu.

Thế nhưng, Sở Thiên lại ở thời điểm cậu không hề hay biết, vì cậu đỡ lấy một kích trí mạng. Hiện tại trong đầu cậu loạn thành một đoàn. Cậu không biết vì cái gì năng lực cảm giác nhạy bén với nguy hiểm lại biến mất ở lần này, quan trọng nhất chính là cậu căn bản không nghĩ tới Sở Thiên sẽ liều mình cứu cậu. Tựa như Sở Thiên hiểu biết và nghi ngờ Toàn Hiểu Vũ. Toàn Hiểu Vũ cũng không phải là hoàn toàn tin tưởng Sở Thiên. Sở Thiên và Bạch Minh Hi cũng không phải là người xuất thân từ gia đình bình thường, từ thói quen hằng ngày của bọn họ và một ít đối thoại có thể nhìn ra. Bọn họ đều đến từ thủ đô, rất nhiều chuyện chỉ cần liên tưởng sẽ có đáp án.

Sở Thiên là một người cực kỳ thông minh, nhưng thông minh của hắn không hề lộ ra ngoài. Ở khu biệt thự, hắn cũng không can thiệp vào quyết định của tên bác sĩ, cũng không tùy tiện thay đổi ý nghĩ của người khác, lúc nào cũng cười meo meo, đối với ai cũng có thái độ ôn hòa. Khi đó Toàn Hiểu Vũ chỉ biết, dã tâm và vũ đài của người này không phải ở đây.

Nhưng hắn là một người rất tốt, là một đội hữu có trách nhiệm, hắn có thể khiến người ta yên tâm cũng có thể tin tưởng giao phó sau lưng cho hắn khi chiến đấu, bởi vì hắn sẽ tận hết khả năng đi bảo vệ bạn —— nhưng ——- không bao gồm dùng sinh mệnh của hắn —– ít nhất, ở trước ngày hôm nay, Toàn Hiểu Vũ vẫn cho là như vậy. Tuy rằng cậu của kiếp trước chưa từng nghe qua tên của Sở Thiên, nhưng cậu tin tưởng, Sở Thiên cũng không phải là người tầm thường tùy theo tự nhiên không có chí tiến thủ.

Cậu biết Sở Thiên một mực chờ đợi thời cơ trở lại B thị, nơi đó mới là chiến trường và vũ đài chân chính của hắn. Cho nên trong lòng cậu đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị khi đến B thị, Sở Thiên và bọn họ sẽ mỗi người một ngã. Trong lòng Toàn Hiểu Vũ hiểu rõ, người muốn làm chuyện lớn tuyệt đối sẽ không tùy tiện vì người khác mà hy sinh bản thân. Nhưng mà Sở Thiên lại làm đảo lộn hoàn toàn cách nhìn của cậu, chuyện này gần như từng chút đánh nát phòng tuyến mà cậu đã không ngừng thôi miên bản thân phải cảnh giác với Sở Thiên.

Trong lúc nhất thời khiến cho Toàn Hiểu Vũ không biết nên đối mặt với Sở Thiên như thế nào. Đặt Lí Nam nằm ở hàng ghế sau, Toàn Hiểu Vũ tự mình ngồi ở ghế lái, ngẩn người. “Chúng ta hiện tại làm sao bây giờ? Đi tiếp? Hay là thay đổi lộ tuyến?” Thân thể của Sở Thiên khôi phục bình thường liền hỏi Tiêu Tử Nhiên. “Cậu cảm thấy thế nào?” Tiêu Tử Nhiên hỏi ngược lại, hình như đang trưng cầu ý kiến của Sở Thiên.

Sở Thiên kinh dị trừng mắt, kinh ngạc nhìn Tiêu Tử Nhiên từ trên xuống dưới. Vị bác sĩ chuyên quyền độc đoán này cũng ngày một ngày hai, hắn có lẽ sẽ tiếp nhận đề nghị của người khác, nhưng hắn cho tới bây giờ cũng không chủ động trưng cầu ý kiến của người khác. Tiêu Tử Nhiên bị hắn nhìn đến phát cáu: “Chúng ta mới vừa đại chiến một hồi, không biết tình huống phía trước thế nào, các người còn có hơi sức để đánh tiếp sao?”

Sở Thiên nhìn ra tên bác sĩ có chút ngượng ngùng, đây là có ý gì? Bởi vì vừa rồi không bảo vệ tốt tiền tuyến nên áy náy sao? Này thật không giống với tên bác sĩ biến thái mà mọi người quen biết nha! Đương nhiên, có thể nhìn rõ nhưng không thể nói ra, Sở Thiên cười nói: “Tôi còn đi được, đối phó tang thi không hề gì, còn anh thì sao?”

“Tôi không thành vấn đề.”

“Được, tôi đi hỏi Hiểu Vũ đã, cậu ta là người địa phương, hiểu rõ tình hình giao thông.” Tiêu Tử Nhiên gật đầu, sau đó khua tay ra hiệu những người khác toàn bộ quay về trên xe đợi lệnh, bản thân thì đứng tại chỗ, chờ kết quả. Sở Thiên và Bạch Minh Hi cùng nhau trở lại bên cạnh xe, Bạch Minh Hi tự giác ngồi ở ghế sau, chiếu cố Lí Nam đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sở Thiên đi tới bên cạnh ghế lái, một tay vắt trên đỉnh xe, hơi cúi người xuống, hỏi người ngồi trên ghế lái là Toàn Hiểu Vũ: “Cậu cảm thấy chúng ta nên đi tiếp hay vòng đường? Nơi này, cậu là người hiểu rõ tình hình giao thông nhất.” Toàn Hiểu Vũ căn bản không dám quay đầu nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Sở Thiên chỉ cứng ngắt đáp một câu: “Đi tiếp!”

“Được.” Sở Thiên nói xong thì cười ra tiếng, hình như nhìn thấu tâm sự của Toàn Hiểu Vũ. Bất quá hắn cũng không có nói thêm cái gì, chỉ đứng dậy phất tay với tên bác sĩ: “Chúng ta đi tiếp!”. Tên bác sĩ gật đầu không nói gì trở về xe của mình. Tiếng cười của Sở Thiên khiến khuôn mặt của Toàn Hiểu Vũ nóng lên không biết vì cái gì lại có một loại cảm giác ngượng ngùng khó tả.

Chờ Sở Thiên leo lên ghế phó lái, cậu nhìn không chớp mắt nhấn mạnh chân ga, dẫn đầu nghênh diện đàn tang thi. Nói là đàn tang thi kỳ thật tính ra số lượng cũng không phải rất nhiều, tổng cộng mới khoảng một trăm con, có một phần năm là tang thi cấp 2, không có tang thi cấp 3 xuất hiện. “Xem ra, tang thi trên đường này thật sự không nhiều lắm. Có thể là bởi vì, con đường này là địa bàn của mèo biến dị đi.” Sở Thiên vừa nói vừa khép hờ hai mắt, trong giây phút hắn nhắm mắt, trong đàn tang thi có năm con tang thi cấp hai đột nhiên dừng lại rồi sau đó đánh về phía đồng bạn của mình, điên cuồng cắn xé.

Toàn Hiểu Vũ chuyên tâm lái xe, đi xuyên qua đàn tang thi, thường đụng bay vài con. Phía sau xe thì nhánh cây của tên bác sĩ bay múa đầy trời, quất bay mấy con tang thi muốn đến gần chiếc xe. Không ai nổ súng cả, hiện tại mục tiêu của bọn họ là xông qua đàn tang thi rời đi chứ không phải là thanh lý chúng nó. Cho nên, nổ súng chỉ sợ đưa tới càng nhiều tang thi, dù sao, những con mèo biến dị bị họ giết chết hết, đám tang thi có lẽ sẽ không còn cố kỵ trên con đường này nữa.

Quá trình này tốn hết một chút thời gian, nhưng không gặp khó khăn gì. Mọi người đối phó tang thi đã có kinh nghiệm, huống chi số lượng tang thi cũng không tính là nhiều. Chỉ có điều khi mọi người bỏ xa đàn tang thi, thì một chiếc xe báo hỏng, cũng may là sau khi thoát hiểm mới bị. Không có cách nào khác, một nhà ba người kia đành phải chen chúc trong xe của Tiêu Tử Nhiên, mà Triệu Bất Phàm đi chen trong xe Lâm Tự Cường. Mọi người xuống xe chỉnh đốn, một lần nữa đóng gói vật tư, mới chuẩn bị tiếp tục hành trình.

Giờ phút này sắc trời đã tối muộn, mọi người đã không thể y theo kế hoạch đã định sẵn đi tới khu phục vụ cửa xuất khẩu. “Phụ cận nơi này, còn có chỗ nào thích hợp dừng chân không?” Tên bác sĩ hỏi Toàn Hiểu Vũ. Toàn Hiểu Vũ nhìn thoáng qua bản đồ, ngón tay chỉ vào một chỗ: “Nơi này, nhà thờ lớn Thánh Mary.” Đây là thánh đường của đạo Thiên chúa, nếu đi với tốc độ nhanh thì sẽ chỉ tầm mười km mà thôi. Thánh đường đủ lớn, không có lượng lớn dân cư, hẳn thích hợp để qua đêm tạm thời.

Tên bác sĩ tiếp nhận bản đồ nhìn một chút, sau đó đưa ra quyết định: “Đi, cứ đi chỗ đấy. Vẫn là quy tắc cũ, các người mở đường, tôi bọc hậu, bảo trì liên lạc.” Khi nói xong câu cuối cùng, hắn dừng lại một chút, nhìn Bạch Minh Hi, sâu xa nói: “Thiết bị truyền tin còn cần cải tiến a!” Bạch Minh Hi xấu hổ sờ sờ mũi, không nói gì. Nói thật, hắn có chút sợ hãi tên bác sĩ, cho nên cho tới bây giờ đều tránh tiếp xúc trực tiếp với tên bác sĩ. Không ngờ tên bác sĩ lại tiếp tục nói: “Đợi đến địa điểm kế tiếp, khi chúng ta bổ sung vật tư, tôi cho cậu đi tìm thiết bị, cậu cố gắng lên.” Nói xong, lúc này mới trở về trên xe của mình.

Bạch Minh Hi ngơ ngác nhìn bóng dáng tên bác sĩ rời đi, chung quy cảm thấy hôm nay tên bác sĩ chắc chắn bị quỷ nhập hoàn toàn khác với thường ngày a! Sở Thiên vỗ vỗ đầu hắn: “Bạn học Tiểu Bạch, không ngừng cố gắng, chúng tôi tin tưởng cậu! Được rồi, lên xe.” “Anh Tiểu Bạch cố lên!” Ngay cả Lí Nam cũng cười nói một câu. “Ừm!” Bạch Minh Hi gật đầu, hình như đã không còn bị tên bác sĩ ‘bị quỷ nhập kia’ dọa sợ nữa. Xe một mạch chạy về phía trước, lúc này lại vô cùng thuận lợi. Trên đường không hề gặp phải đàn tang thi có quy mô lớn, cũng không gặp phải tang thi cao cấp, một chút phiến toái nhỏ, thuận tay cũng có thể giải quyết.

Đại khái qua hơn bốn mươi phút, mọi người sẽ tới trước cổng thánh đường thánh Mary. Thánh đường thánh Mary chiếm một diện tích khá lớn, là thánh đường hết sức nổi tiếng ở S thị, nghe nói từ khi khởi công xây dựng đến nay đã có hơn ba trăm năm lịch sử, do nhóm tính đồ thời điểm đó góp vốn xây dựng, đã trải qua vài trận chiến tranh, nhưng đến nay vẫn được bảo tồn nguyên vẹn.

Những năm gần đây, nhiều người thờ phụng, khiến cho thánh đường này càng ngày càng hưng thịnh. Cha xứ nơi này từ khi mạt thế bắt đầu đã tổ chức cứu viện, thu nhận rất nhiều người sống sót, đồng thời phát một ít thức ăn. Toàn Hiểu Vũ sở dĩ chọn nơi này là bởi vì kiếp trước trước khi cậu rời khỏi S thị, cũng đã từng ở chỗ này gặp nhóm đồng bạn ở kiếp trước, sau đó kết giao đi phương Bắc.

Nhưng mà, kiếp trước, mạt thế bùng nổ chưa đến vài ngày, cậu đã tới nơi này. Nghĩ đến, những người quen biết ở kiếp trước chỉ sợ đã rời đi từ hai tháng trước. Con đường mạt thế mờ mịt, không biết, tương lai sẽ có thể gặp lại người quen hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play