Căn cứ Lê Minh có một chợ phiên thuộc chính phủ, trước mạt thế đại khái là sân vân động của trường học, nay thêm vào một cái trần nhà là hoàn thành công trình.

Nơi này và sạp nhỏ khi vào thành trông thấy hoàn toàn khác biệt, ở đây rất náo nhiệt, hơn nữa rõ ràng có phe chính phủ nhúng tay vào quản lý, trông rất trật tự, bày đủ loại mặt hàng.

Cố Bộ trưởng quả thật tuân thủ lời hứa, chỉ đề quản gia mang mọi người đi dạo khắp nơi.

Chỉ có điều, dọc theo đường đi, mọi người vẫn phát hiện không ít “cái đuôi” theo sau bọn họ.

“Quý căn cứ có cơ chế truyền tin thật tân tiến.” Sở Thiên cười nói với quản gia: “Xem ra tin tức đã được truyền đi. Theo tôi được biết, sau mạt thế tất cả các thiết bị truyền tín hiệu đã mất đi hiệu lực rồi mà.”

Sở Thiên rõ ràng đang cười meo meo, nhưng quản gia lại cảm thấy đứng ngồi không yên, chỉ có thể “Ha hả” có lệ cho qua.

Sở Thiên đương nhiên sẽ không truy hỏi đến cùng, sau mạt thế, hắn một mực ở phía Nam. Cảm giác quen thuộc không hiểu vì sao này rốt cuộc là cái gì đây?

Không, không phải là cảm thấy quen thuộc với cảnh vật và môi trường xung quanh! Đó là cái gì chứ?

Trong lúc suy tư, Sở Thiên lặng lẽ đem tinh thần lực phóng ra.

Đồng thời, còn tiện đường hỏi quản gia đang ra sức giới thiệu chợ phiên này: “Sân vận động đổi thành chợ phiên, vậy phòng dạy học thì sao? Biến thành khu dân cư sao?”

“Không, không phải.” Quản gia cung kính khom người, ngoan ngoãn trả lời: “Phòng dạy học đã bị bỏ hoang, không có ai dùng tới.”

“À.” Sở Thiên tùy ý gật đầu, một bộ không chút để ý, ngược lại bắt đầu hỏi có gì thú vị trong chợ phiên.

Quản gia trả lời từng câu từng câu một, nhưng đầu óc của Sở Thiên đã không ở lại nơi này.

Bỏ hoang? Thật sự là đơn giản như vậy sao? Ngoài thành có nhiều người không thể vào, nội thành đầu đường cuối ngõ đều có một đám người ăn ngủ lăn lóc ngoài đường, chỉ cần kiến trúc còn nguyên vẹn trên cơ bản đều sẽ tận dụng hết, thậm chí trùng tu lần nữa, tựa như nhà ở trong Trung Tâm Chữa Trị Tâm Hồn.

Điều kiện trường học tốt như vậy, sao lại chỉ tận dụng mỗi sân vận động, những chỗ khác đều bị bỏ hoang?

Tinh thần lực của Sở Thiên quét quanh trường học một vòng, nhưng mà, không có phát hiện điều gì kỳ lạ hết.

Hắn cẩn thận ngay cả tầng ngầm dưới đất cũng không buông tha, vẫn không phát hiện điều dị thường.

Bất đắc dĩ, chỉ có thể tạm thời buông bỏ suy đoán trong lòng.

Chính thức trải nghiệm chợ phiên, mới cảm nhận được vài phần vui vẻ tưng bừng trước mạt thế, Lí Nam cũng giống như quên mất cảm giác không thoải mái vừa rồi, đôi mặt tò mò nhìn khắp nơi, chẳng qua, nhóc vẫn nắm chặt bàn tay của Toàn Hiểu Vũ, chưa từng buông ra.

“Tựa như về tới Thự Quang ấy.” Lí Nam có chút hoài niệm nói.

Nhóc nói là chợ phiên ngoài thành Thự Quang, nhóc trước đây thường xuyên đi theo đội viên trụ cột của Thự Quang ra ngoài tìm vật tư.

Toàn Hiểu Vũ đưa tay xoa xoa đầu nhóc, Lí Nam nhớ nhà, mà căn cứ Thự Quang ở trong cảm nhận của nhóc chính là “nhà”.

Bạch Minh Hi mắt sắc, hắn nhìn thấy một quầy hàng bày bán sản phẩm điện tử trước mạt thế, hai mắt hắn lập tức tỏa sáng chạy vội qua. Hắn chưa quên, cái thiết bị truyền tin còn chưa hoàn mỹ của hắn.

“Sở Thiên, đối với nơi này, em có một loại cảm giác kỳ quái.” Toàn Hiểu Vũ lặng lẽ tới gần Sở Thiên, thấp giọng nói một câu.

“Ừm?”

“Không phải nguy hiểm, thậm chí có một chút hoài niệm, cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Nhưng mà em chưa từng đến nơi này!”

Lời này của Toàn Hiểu Vũ khiến Sở Thiên kinh ngạc trong lòng, cảm giác của bọn họ gần giống nhau như đúc, ngoại trừ cái gọi là hoài niệm.

Hắn biết, tốc độ, sức mạnh và cảm giác của Toàn Hiểu Vũ đều vì có không gian, loại cảm giác này, ở một vài thời điểm cũng nhạy bén như tinh thần lực của hắn.

Nhưng mà trước khi chuyện được tìm hiểu rõ ràng, hắn không muốn gia tăng thêm gánh nặng cho Toàn Hiểu Vũ, vì thế nói rằng: “Đại khái, giống như trường tiểu học mà em từng học qua đi. Có thể là cảnh trong mộng em từng thấy qua, trước kia trên mạng không phải thường có cách nói như vậy sao.”

Toàn Hiểu Vũ nghĩ nghĩ, cuối cùng gật đầu: “Đại khái là vậy đi.” Xem như chấp nhận loại giải thích này, dù sao, loại cảm giác này cũng không khiến cậu cảm thấy nguy hiểm hay khó chịu.

“Chúng ta đi xem xem, xem thử có cái gì thú vị hay không.” Sở Thiên dắt tay cậu, hai người kéo thêm một cái đuôi nhỏ là Lí Nam cùng đi về phía trước.

Nơi này tuy rằng vui vẻ sôi nổi, nhưng mà Sở Thiên nhìn ra được, người đi tới chỗ này, có 80% là dị năng giả.

Rất rõ ràng, đây là giai cấp giàu có, đủ loại dấu hiệu cho thấy, căn cứ Lê Minh hiện tại tồn tại phân hóa cấp bậc hết sức nghiêm trọng.

Đoàn người đi dạo một vòng, thứ thú vị thì không tìm được, trái lại bởi vì hai con mèo quá chói mắt, bị người ta nhìn trộm đủ kiểu.

Những thứ bán trong này quả thật so với bên ngoài phong phú hơn nhiều, nhưng mà mấy thứ vật phẩm sinh hoạt, trong không gian của Toàn Hiểu Vũ toàn bộ đều có, còn về phần vũ khí, có thể chảy vào chợ này, thì nào phải mặt hàng tốt gì.

Quản gia trông thấy Bạch Minh Hi vui vẻ chạy đi rồi ôm một đống đồ mà hiện tại mọi người ai cũng xem là rác mang về, nhịn xuống cảm giác muốn phun tào, nhanh chân chạy qua trả “tiền”.

“Tiền” này đương nhiên là loại bánh tròn lưu thông trong căn cứ. Trừ lần đó ra, chính phủ căn cứ phát hành một loại phiếu bánh tròn, giá trị của tờ phiếu bao gồm tờ năm cái bánh, tờ mười cái bánh, tờ hai mươi cái bánh, từ đó suy rộng ra. Năm mươi mốt tờ là mức cao nhất.

Đặc biệt cùng loại còn có lương phiếu. Cầm phiếu bánh tròn có thể đi chỗ quản lý lương thực của tòa thị chính đổi lấy bánh bằng giá trị.

Bởi vì chợ phiên trao đổi quá mức phát triển, phía chính phủ mới phát hành loại vé bánh tròn này để tiện giao dịch.

Đồng dạng, phiếu bánh tròn cũng có thể dựa vào tỉ lệ nhất định là đổi thành loại thức ăn khác, ví dụ như mỳ gói, bánh mì, thậm chí là gạo.

Trước mắt phía chính phủ đang tìm cách đem tinh hạch nhét vào hệ thống lưu thông. Mà cửa hàng bên phía chính phủ đang tiến thành đổi thử.

Cũng bởi vậy, trên chợ phiên cũng bắt đầu có người bán tinh hạch, số lượng rất ít, giá cũng loạn cực kỳ.

Ba người cũng chú ý tới những tinh hạch được bán ra, tinh hạch cấp một cấp hai được bán nhiều nhất, nhưng loại mặt hàng này, đã không còn lọt vào mắt của bọn họ nữa.

Quản gia còn chờ mấy người trắng trợn mua sắm để biểu đạt thành ý đây, kết quả ngoại trừ Bạch Minh Hi ôm một đống rác về, những người khác đều có vẻ mất hứng thú.

Một đống rác kia tìm tốn khoảng ba cái bánh tròn, giá rẻ tới mức quản gia tự mình cảm thấy không mặt mũi trở về tìm chủ nhân ăn nói.

Đang lúc đoàn người nhàm chán tới sắp muốn đi, một hồi tiếng trống “đang đang” vang lên, những người trong chợ hoặc đang đi dạo, hoặc đang cò kè mặc cả cũng đều ngừng lại rồi đi về nơi đó để tập trung lại.

Thậm chí, có một số chủ hàng rong không lo buôn bán cũng thu gom đồ đạt, đi tới chỗ phát ra tiếng vang.

“Cái gì vậy? Chúng ta cũng đi xem đi.” Bạch Minh Hi là người đầu tiên không kiềm được, tò mò nhìn về bên đó.

Đó là đài chủ tịch đặt bên cạnh sân vận động, trước mạt thế, lãnh đạo trường đại khái hay đứng ở đó để phát biểu gì đó.

Bọn họ không ai phản đối, chỉ là trói buộc ba con lần nữa, liền đi qua bên kia.

Thấy bọn họ đi tới bên đó, quản gia vỗ đùi một phát, trong lòng thầm kêu khổ. Sao lại quên mất chứ! Hôm nay là “Ngày họp chợ” bảy ngày một lần, buổi “Đấu giá” cũng sẽ tổ chức trong hôm nay.

Hắn đang muốn ngăn cản mấy người Sở Thiên đi qua, nhưng lại không tìm được lý do, vài vị này cũng không phải hắn nói không đi là có thể không đi.

Giữa lúc giãy giụa, đoàn người đã đi xa rồi. Quản gia bất đắc dĩ, đành phải đuổi kịp theo thôi, âm thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng ở trong khoảng thời gian này xảy ra rắc rối gì thêm.

Hôm nay vừa mới chết một tên phó Bộ trưởng, chủ nhân hắn lúc này đang đứng ở đầu ngọn sóng đánh cờ với đám người kia! Nếu giờ lại chết thêm một người nữa, ai cũng không chịu nổi biết không!

Bên kia, đoàn người Sở Thiên đã đi tới chỗ phát ra tiếng trống.

Bởi vì hai con mèo khí tràng quá mạnh mẽ, rất nhiều người không tự chủ được nhường đường cho bọn họ, cho nên bọn họ chẳng tốn nhiều công sức đã đứng ở đầu hàng.

Nhìn kỹ một hồi, cả đám im lặng không nói gì.

Trên đài chủ tịch cao hơn nửa người, một đám người xếp thành hàng ngang đối diện với đám đông bên dưới.

Phụ nữ, trẻ con! Giữa đám trẻ con có nam có nữ.

Điệu bộ này, kết hợp với tính cách chung của căn cứ Lê Minh kia, mấy người vừa nhìn đã hiểu được chuyện gì.

Chỉ là sắc mặt của Lí Nam cũng vô cùng nhục nhã, cảnh tượng này khiến nhóc nhớ lại chuyện ban nãy.

Những người này không giống với những người ở ngoài thành trước đó, mà cũng không giống với đám người mời chào khách ở Trung Tâm Chữa Trị Tâm Hồn, bọn họ có vẻ càng thêm phục tùng, cách ăn mặc cũng càng thêm.... Kỳ dị.

Sở Thiên thở dài một hơi, nắm tay Toàn Hiểu Vũ rời đi. Một màn trước mắt, đã củng cố ý muốn chấm dứt cao tầng căn cứ Lê Minh, nhưng mà, hiện tại, cái gì cũng không thể làm.

Bạch Minh Hi lại đột nhiên kéo hắn lại, trong ánh mắt có một loại biểu cảm gì đó không nói rõ thành lời: “Mặc kệ sao?”

Sở Thiên nhìn Bạch Minh Hi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Tiểu Bạch, cậu không còn nhỏ. Cậu phải hiểu, có những chuyện chúng ta không thể làm mà cũng không làm được. Cậu muốn mua bọn họ về sao? Hay là nháo loạn một hồi cướp người về? Còn có nhiều người như vậy chúng ta phải sắp xếp bọn họ thể nào? Cậu tính toán ra sao?”

Ánh mắt Sở Thiên nhìn Bạch Minh Hi cực kỳ nghiêm khắc, nghiêm khắc trước nay chưa có, cũng là loại nghiêm khắc mà Toàn Hiểu Vũ chưa bao giờ gặp qua.

“Bạch Minh Hi, đừng quên thân phận của cậu!” Sở Thiên bỏ lại những lời này liền thả tay Bạch Minh Hi, lôi kéo Toàn Hiểu Vũ và Lí Nam đi.

Trước khi đi, còn không quên dùng cùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn thoáng qua quản gia đang đứng một bên nghe đối thoại của hai người.

Quản gia bị một cái liếc mắt kia nhìn chòng chọc giật mình, sau lưng thầm sởn gai ốc. Nếu như nói, ánh mắt trước khi giết người của thiếu niên bên cạnh Sở Thiên là sói đói, thì ánh mắt của Sở Thiên ban nãy cực giống một vị cấp cao nắm trong tay quyền sinh sát.

Trong ánh mắt của hắn không có sát khí gì, nhưng lại đủ để kẻ khác sợ hãi.

“Sở Thiên, anh đối với Tiểu Bạch có phải có hơi quá hay không....” Toàn Hiểu Vũ cũng bị sự nghiêm khắc của Sở Thiên dọa sợ, do dự chần chừ một hồi rồi nói.

“Rất nghiêm khắc sao?” Khuôn mặt Sở Thiên khi nhìn Toàn Hiểu Vũ chỉ còn vẻ cười khổ: “Anh cũng không muốn, anh cũng hy vọng cậu ấy có thể một đời không sầu không lo. Cho dù cả đời cậu ấy nguyện ý đi theo sau anh, anh cũng đồng ý chăm sóc. Nhưng mà —”

Sở Thiên hít sâu một hơi: “Nhưng mà chúng ta sẽ trở lại kinh đô. Nếu như cậu ấy giống như anh, trong nhà có anh trai, anh còn có thể tùy ý không quản. Nhưng mà, cậu ấy là con trai độc nhất của Bạch gia, trên người có nhiều trách nhiệm..... Hiểu Vũ, em có thể không rõ, về sau anh sẽ từ từ nói rõ cho em nghe, được không?”

Sở Thiên không có đem chuyện nói rõ ràng, dù sao thời cơ chưa tới.

Toàn Hiểu Vũ im lặng gật đầu. Cách Kinh Đô càng gần, cậu phát hiện, sự hiểu biết của cậu đối với Sở Thiên càng ngày càng ít. Cái mà cậu biết về anh chỉ gói ghém trong chuyện sau mạt thế.

Sở Thiên của tương lai, sẽ còn là Sở Thiên mà cậu quen thuộc không?

Bên này mấy người bọn họ rối rắm, buổi đấu giá bên kia đã bắt đầu.

Chỉ là giờ phút này Sở Thiên cũng có vẻ có chút phiền lòng, đang muốn đi nhanh trở về, lại đột nhiên bị một đám người cản đường.

Quản gia vội vàng đuổi theo, thấy rõ người chặn đường, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Thật sự là sợ cái gì đến cái đó.

Hắn không ngờ sẽ xảy ra chuyện, mà còn là dạng tới cửa gây sự!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play