Sau khi người nửa mặt tra tấn rồi ăn luôn nội tạng của người đáng thương kia xong, bốn tên đàn ông khác sẽ tiến đến mổ xẻ thi thể, xem người nọ như heo vậy, rồi bỏ vào trong nồi.
Hắn nghe thấy tên nửa mặt và gã áo trắng gọi bốn người kia Giáp Ất Bính Đinh, phỏng chừng chỉ là để thuận tiện nên đặt cái biệt danh.
Tên nửa mặt gọi gã áo trắng là Quý Duyên, gã áo trắng gọi tên nửa mặt là Mạc Húc, mà Giáp Ất Bính Đinh thì gọi hắn là anh Tô.
Mỗi một ngày, trước khi trời tối, nhóm Giáp Ất Bính Đinh sẽ chia thịt cho những người còn sống trong hang động, về phần ăn hay không ăn, thì phải xem những người được chia đó có muốn sống hay không.
Bọn họ giống như là thức ăn dự trữ vậy, bị nuôi như súc vật bị nhốt ở chỗ này.
Cũng không phải không có ai phản kháng.
Đặc biệt dị năng giả giống như bọn họ.
Cho dù bị trói buộc, một số dị năng vẫn có thể phóng ra. Nhưng mà đều không ngoại lệ, người có mưu đồ phản kháng và bỏ chạy, toàn bộ đều ở cái giây phút mà bọn họ vừa thoát khỏi gông cùm, da của bọn họ đột nhiên xuất hiện vết nứt, mạch máu đột nhiên nổ tung, sau đó phát ti đằng giống như con sâu che kín toàn thân.
Đương nhiên, sau này hắn cũng biết kia không phải sâu. Nhưng này không hề ảnh hưởng sự sợ hãi của hắn đối với thứ kia, cho dù là hiện tại, trong thân thể và máu của hắn vẫn còn có thứ đáng sợ kia ẩn núp.
Tóm lại, một hồi lưu vong bạo động trong vòng vài phút đồng hồ liền kết thúc. Nhóm căn cứ Thiên Trạch lên Bắc, chỉ còn lại bốn người bọn họ.
Ba mươi mấy người trong hang động, trong nháy mắt mất đi một nửa số người.
Sau đó càng không thể ngờ hơn nửa chính là, cái tên Tô Mộ Húc còn nửa bên mặt kia, cảm thấy lãng phí ‘thức ăn’ nên vẫy tay, chỗ sâu nhất trong hang động đột nhiên xuất hiện một đội tang thi!
Đúng vậy, tang thi!
Dưới khống chế của Tô Mạc Húc, chúng nó mồm to gặm cắn và nuốt chửng những thi thể trên mặt đất, mãi đến khi chỉ còn bộ xương, sau đó lại ngoan ngoãn trở về đứng ngay hàng thẳng lối, từ từ trở về ở chỗ sâu nhất trong hang động.
Phòng tuyến tâm lý của mọi người đồng loạt sụp đổ.
Liền ngay cả Giáp Ất Bính Đinh, trên mặt tuy cười nhưng hai chân không ngừng run rẩy.
Dưới loại tình huống này, Gia Luân Hủ bò ra ngoài, hắn quỳ gối trước mặt Tô Mạc Húc, trên mặt đất ẩm ướt, hôn lên mủi chân Tô Mạc Húc, tỏ ý thuần phục.
Gia Luân Hủ chứng tỏ hắn nguyện ý giống như Giáp Ất Bính Đinh hầu hạ Tô Mạc Húc làm nô lệ trung thành nhất của hắn.
Hắn vốn tưởng rằng, Gia Luân Hủ sẽ giống người kia bị rạch bụng, nhưng trên thực tế, lại không có chuyện gì xảy ra cả.
Không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, Tô Mạc Húc cư nhiên cười ha hả đồng ý. Mà cũng cho ba người bạn khác của Gia Luân Hủ một cơ hội.
Về sau mới có một màn bốn người quy thuận và người của hang động giành thịt ăn.
Thực ra, đêm qua là lần đầu tiên bọn hắn ăn thịt kia. Đói bụng lâu lắm lâu lắm rồi..... Kia cũng là lần đầu tiên Tô Mạc Húc chủ động cưỡng ép bọn họ ăn thịt....
Sở Thiên mấy người nghe được vẻ mặt trầm trọng. Trong lúc nhất thời, bọn họ cũng khó hình dung tâm tình của mình.
Cho nên, sau khi thủy hệ dị năng giả kia nói xong, mọi người trầm mặc một hồi lâu.
Cuối cùng vẫn là Sở Thiên đánh vỡ trầm mặc trước: “Hai ngày trước, có phải các người bắt được một nhóm người? Bọn họ còn sống hay không?”
Khi Sở Thiên hỏi, hô hấp của mấy người còn lại trong nháy mắt đều ứ động lại, bọn họ sợ hãi sẽ nghe thấy đáp án khiến bọn họ đau khổ và căm phẫn.
Ai ngờ, người nọ trả lời: “Còn sống. Hôm trước, ngay tại chỗ này, bắt được bọn họ.” Hắn còn tham dự quá trình khuân vác, và còn biết bọn họ chính là người của đội canh gác căn cứ Thự Quang.
Nghe được hai chữ “còn sống”, năm người trong nháy mắt thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Bọn họ cũng bị nhốt trong hang động?” Sở Thiên hỏi tiếp.
Người nọ trái lại yên lặng một hồi, cũng không thấy trong mắt còn có bao nhiêu dục vọng cầu sinh, chỉ là một bộ vui sướng khi người khác gặp họa nói: “Đúng là ở trong đó. Không biết vì sao, anh Tô tựa hồ đặc biệt quý trọng dị năng giả. Loại quý trọng này, không giống như sự quý trọng của người thường đối với dị năng giả, mà là — ” Hắn tựa hồ không tìm ra được từ ngữ nào để hình dung, lại dừng thêm một lúc lâu mới nói tiếp: “Thật giống như, một đứa trẻ thích kẹo không ngừng dự trữ vậy, kế tiếp chính là vào một ngày nào đó sẽ vui sướng tràn trề ăn sạch....”
Hắn không xác định hình dung có chuẩn xác hay không nhưng mà hắn cảm giác được khả năng này rất có thể sẽ xảy ra.
“Người bọn họ bỏ vào trong nồi, đều là người thường. Người của các người, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là còn sống.”
“Người của chúng tôi? Anh biết người của chúng tôi?” Sở Thiên nhạy cảm bắt được tin tức trong những lời này.
“Tôi biết người bị bắt, trên người bọn họ có dấu hiệu của đội canh gác Thự Quang. Mộc hệ, còn là mộc hệ rất mạnh....” Hắn liếc mắt một cái nhìn Tiêu Tử Nhiên: “Thủ lĩnh của căn cứ Thự Quang là một mộc hệ dị năng giả cực mạnh......”
Mộc hệ của Tiêu Tử Nhiên cũng không phải duy nhất, cho nên hắn cường điệu hai chữ “cực mạnh”.
“Hang ổ của bọn họ ở chỗ nào?”
Người nọ lắc đầu: “Không biết vị trí cụ thể, thời điểm chúng tôi đi ra ngoài bị mất ý thức, chờ khi có tỉnh táo lại đã đứng ở một chỗ nào đó không thấy hang động nữa. Khi trở về cũng cũng là tới cái địa điểm đó đầu óc tự động trống rỗng, tỉnh táo lại thì đã trở về.
“Mang bọn tôi đi theo.” Sở Thiên nói: “Sau đó anh có thể tự mình rời đi.”
Người nọ ngẩn ra, sau đó nhìn thoáng qua những người bạn nằm trên mặt đất, chủ yếu là ba người khác cùng căn cứ: “Bọn họ.....”
Sở Thiên lắc đầu.
Người nọ thức thời, không dám nói thêm nữa cái gì nữa, chỉ gật đầu.
Bùi Thiên Hành buông lỏng ra ràng buộc trên người hắn. Những người đó lúc này không tiện mang theo, xử trí bọn họ như thế nào, hiện tại còn chưa biết.
Vì thế dứt khoát tìm một cái cây to, sắp bọn họ ngồi theo hàng lại thúc thực vật trói bọn họ trên mặt đất. Tính toán chờ giải quyết xong chuyện kia, trở về sẽ tính tiếp.
Đám người Sở Thiên hết lòng tuân thủ lời hứa, khi tới nơi liền thả người nọ về. Về phần sau này sẽ ra sao, sẽ làm cái gì, không nằm trong suy nghĩ của mọi người.
“Quả nhiên.” Sở Thiên cười: “Một màn tinh thần lực mỏng manh, khu vực này bị tinh thần lực bao phủ.” Hắn có thể cảm nhận được màn chắn tinh thần mỏng manh đang dao động, chứng tỏ, người đó không mạnh hơn mình bao nhiêu, hoặc có lẽ mạnh hơn cũng chỉ mạnh hơn đôi phần, đây là một tin tức tốt.
“Cho nên chúng ta chỉ cần trong phạm vi tinh thần lực này tìm kiếm, là có thể tìm ra hang ổ của bọn họ?” Tiêu Tử Nhiên nói.
Sở Thiên gật đầu: “Đúng vậy. Hơn nữa, hắn không thể bảo phủ phạm vi lớn như vậy trong khoảng thời gian dài, chúng ta cách hang động hẳn không quá xa.”
“Đối thủ không kém, mọi người chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Tiêu Tử Nhiên xoay người nói với mọi người.
“Bọn tôi không có việc gì, trái lại là cậu, vết thương của cậu....” Bùi Thiên Hành lo lắng nhìn Tiêu Tử Nhiên một cái.
“Không có việc gì.” Tiêu Tử Nhiên lạnh nhạt trả lời.
Bạch Minh Hi xoay đầu qua một bên yên lặng không nói.
“Xuất phát.” Sở Thiên nhìn lướt qua mọi người, dẫn đầu đi vào phạm vi màn chắn tinh thần kia bao phủ, đồng thời, hắn mở một cái màn chắn tinh thần khác bao bọc mọi người.
Trong hang động.
Lật trang sách cuối cùng trong tay, mấy người từ sáng sớm đi xuống núi thu lưới đến giờ còn chưa về.
Tô Mạc Húc nhíu nhíu đầu mày, cảm thấy cực không thoải mái. Nhưng hắn tỉ mỉ suy xét nguồn gốc của loại không thoải mái này.
Quý Duyên người này sao còn chưa về? Không phải khi tung lưới rất thuận lợi hay sao? Đáng tiếc tinh thần lực của hắn không thể đi xa như vậy, nếu không thì có thể dùng tinh thần lực tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Kỳ thật nếu như hắn dốc hết toàn lực cũng không phải không thể, nhưng mà, hắn hiện tại phải chống đỡ cái màn chắn ngoài động và khống chế nhóm vật cưng mà hắn đã dày công nuôi dưỡng, không có tinh lực dư thừa để lãng phí.
Nhưng mà cái loại cảm giác này không ngừng tăng lên, hắn vẫn phân một tia tinh thần đi quét quanh phạm vi màn chắn bao phủ, cũng không có phát hiện tình huống bất thường gì.
Vẫn còn có chút khó chịu? Làm sao bây giờ?
Ánh mắt Tô Mạc Húc chuyển hướng tới chỗ sâu thẳm trong động. Loại thời điểm này, cũng chỉ có thể đào một cái đầu, giống như ăn kem ly vậy đem chúng nó nuốt vào mới có thể xoa dịu cảm xúc của mình.
Nghĩ, hắn đi vào chỗ sâu trong động.
Quý Duyên người này vẫn vô dụng như vậy. Bất kể là trước mạt thế hay là sau mạt thế.
Chỉ có điều, hắn đối với mình trái lại luôn luôn tận tâm tận lực, sau mạt thế vẫn luôn che chở mình, mãi đến khi mình có thể mở lại trí lực, cho tới bây giờ, cũng coi như hiếm thấy.
Hắn vừa nghĩ, vừa tiện tay mò một người, móng tay sắc bén đã cắt mở sọ.
Tiếng gào thảm thiết thuộc về con người vang lên trong động, hắn thích loại cảm giác này, cũng chỉ có như vậy, hắn mới có cảm giác mình còn sống.
Não của dị năng giả, quả nhiên là thứ bổ dưỡng nhất! Tô Mạc Húc tham lam ăn, gần nhất vận may thật sự không tồi, người bị bắt toàn bộ đều là dị năng giả.
Não người thường không bằng một phần ngàn của bọn họ, vào thời điểm hắn ăn mấy thứ đó ăn tới nhạt nhẽo vô vị sắp thành con tang thi mắc bệnh kén ăn đầu tiên thì ông trời lại ban cho hắn một bàn toàn món ngon.
Hắn nhìn xung quanh một chút, vô số người trong động đang dùng đủ loại ánh mắt nhìn hắn, ăn xong những dị năng giả này, hắn hẳn có thể thăng cấp đi.
Tiến thêm một lần, hắn liền có đủ vốn để ra khỏi rừng, không cần phải sợ bị dị năng giả vây giết mà tiếp tục trốn ở trong đây.
Đến lúc đó, có vô số món ngon đi trên đường, sẽ khiến hắn trở nên càng mạnh hơn! Con người! Cái sinh vật tự cho là thông minh và cao cấp này, toàn bộ đều sẽ biến thành thức ăn nuôi dưỡng hắn!
Đáng thương! Đám vô tri đáng thương!
Những tủy não thơm ngon như thuốc phiện làm hắn trầm mê, tương lai tốt đẹp tựa hồ ngay tại trước mắt
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT