Tong vòng nửa ngày chạy bộ miệt mài để thoát khỏi kết ấn. Nguyên Sinh cũng cạn linh lực, trời cũng đã lên đỉnh, ánh nắng chói chang chiếc qua tán cây bên dưới là nơi Nguyên Sinh đang thở hổn hển. Một tiếng reo bụng kêu lên, Nguyên Sinh lấy trong nhẫn không gian một chút lương khô cùng hoa quả ăn để lấy lại sức. Ăn xong thì lăn đùng ra gốc cây nằm nghỉ. Trong Lòng nghĩ, hắn cũng chạy lâu thế rồi mà vẫn chưa thoát nổi cái kết giới này, không biết chạy thêm bao xa nữa, thôi thì cứ ngủ một giấc đã rồi tính sau.
Nguyên Sinh nằm nghỉ dưới gốc cây hơn một giờ, ngồi tu luyện thêm một canh giờ. Rồi lạy tiếp tiếp tục di chuyển mất nửa ngày. Trời bắt đầu chiều tà từ xa Nguyên Sinh nhìn thấy một lớp chất khí màu cầu vòng. Đây rồi vậy ra đây là chân kết giới, không ngờ phải mất cả ngày để thoát khỏi cái kết giới này. Vậy bây giời có đi ra được không mới là vấn đề.
Nguyên Sinh từ từ đưa tay chạm nhẹ vào lớp khí, không hề bị cản lại. Nguyên Sinh vui mừng liền bước qua kết giới. Trước mặt Nguyên Sinh bỗng mờ ảo bởi lớp kết giới khá dày, vừa bước qua.Thân thể của Nguyên Sinh bỗng run lẩy bẩy, thứ gì vậy. Cái cảm giác này là sao? Cái cảm giác lạnh buốt sống lưng cùng với luồn sát khí kinh khủng này. Trước mặt của Nguyên Sinh bây giờ chỉ là một khu rừng bình thường, quay lại thì không hề thấy lớp khí kết giới vừa rồi mà chỉ thấy một khung cảnh khu rừng bình thường, chắc chắn là ảo ảnh, nhưng cái luồng sát khí kinh khủng này không lẽ là một phần của kết giới. Nếu vậy thì chẳng có bất kỳ một sinh vật nào dám tiến vào cái kết giới này. Nguyên Sinh cảm thấy vô cùng khó thở và chóng mặt. Phải nhanh chóng dời khỏi đây.
Nguyên Sinh tiếp tục phóng đi với tốc độ tối đa để thoát khỏi cái sát khí kinh người này. Sau hơn nửa giờ đồng hồ, Nguyên Sinh cảm cảm thấy luồng sát khí nhẹ dần và rồi cũng biến mất hoàn toàn. Vậy đến đây là hết rồi, vậy là ta đã hoàn toàn thoát khỏi cải kết giới này, cảm giác thật tuyệt. Bầu trời cũng là lúc chập tối. Nguyên Sinh tiếp tục di chuyển thêm một lúc thì thấy được bìa rừng.
Vừa thoát khỏi khu rừng Nguyên Sinh nhìn thấy một con đường mòn. Đây chắc chắn là con đường dẫn đến một ngôi làng nào đó. Men theo con đường mòn. Nguyên Sinh thấy có ba ngã rẽ ở giữa ba ngã rẽ có một cây cột gỗ có gắn bia để chỉ đường. Nguyên Sinh tiến lại gần thì thấy một loại ngôn ngữ kì lạ. Nhưng không hiểu sao lại có thể đọc hiểu một cách rõ ràng. Trên cột có bốn chiếc bia là " Cổng Rừng Áng Xương, Làng Trương Phu, đô thị Thanh Hàn, còn ở hướng ngược lại là làng Chi Lăng. Theo suy nghĩ của Nguyên Sinh mà nói thì đi lên đô thị chắc chắn sẽ rất xa, thôi thì thuận đường cứ vào Làng Trương Phu trước đã. Nghĩ Xong Nguyên Sinh tiếp tục di chuyển theo lối đường thứ hai, đi bộ được một giờ đồng hồ vẫn không thấy bóng dáng của ngôi làng đâu, xung quanh thì chỉ toàn là đồng bằng và cây rừng. Nguyên Sinh vừa đi vừa lau mồ hôi, điều đáng nói là Nguyên Sinh quên không mang theo nước. Không biết bao giờ mới tới làng đây.
Ba giờ đồng hồ sau. Trời cũng tối đen, Nguyên Sinh vừa đi vừa khát vừa uể oải lết từng bước một. Từ xa lấp ló một đốm sáng nhỏ, càng tiến gần thì thấy một tường thành rất lớn, Nguyên Sinh vui mừng, cuối cùng thì cũng tới rồi, lần đầu tiên ta tới được ngôi làng con người ở thế giới này, làng Trương phu. Nguyên Sinh lấy hết tốc lực chạy một mạch đến cổng thành.
Tiến đến thì thấy hai người lính canh gác ngoài cổng, bỗng quát lớn.
" TIỂU CÔ NƯƠNG DỪNG LẠI!!!, NGƯƠI LÀ AI? "
Nguyên Sinh thì đang mệt khát khô cả họng, uể oải nói như không lên tiếng.
" Ta từ dưới quê nghèo lên làng, xin hỏi đây có phải làng Trương Phu? "
Hai tên lính gác nhìn nhau gật đầu.
" Chính xác, Ngươi từ dưới quê lên, thế có thẻ hội không? "
Nguyên Sinh ngẩng đầu lắc lắc.
" Ta không có thẻ hội. "
Một trong hai tên linh gác đi vào trong, Tên còn lại đứng canh Nguyên Sinh. Một lúc sau hắn đi ra.
" Ngươi từ bên ngoài làng vào, không có thể hội cũng không sao, ngươi được thông qua nhưng phải nộp chút phí, ngươi có gì thì cứ mang ra, không thì đồ vật cũng được. "
Nguyên Sinh mừng rỡ.
" Tiền thì ta có, cần nộp bao nhiêu thì đủ. "
" Ngươi từ quê nghèo cứ nộp 5 đồng hắc kim là được thông qua. "- Một trong hai tên lính nói.
Nguyên Sinh không có đồng hắc kim liền hỏi lại.
" Cho ta hỏi năm đồng hắc kim bằng bao nhiêu đồng vàng? "
Hai tên lính lại nhìn nhau rồi bật cười.
" Ngươi dưới quê nghèo lên, trình độ dân trí không ngờ thấp vậy sao? Để ta nói cho mà biết, Một trăm đồng hắc kim thì đổi được một đồng bạc, hai trăm đồng bạc một được một đồng vàng, bốn trăm đồng vàng đổi được một đồng bạch kim. Vậy ngươi có thông ra được gì chưa? " ( 2 đồng hắc kim mua được một chiếc bánh bao.)
Nguyên Sinh quá đỗi mừng rỡ.
" Ha Ha... tốt quá cũng may mà hắc kim rẻ nhất, ta cứ nghĩ hắc kim là phải nhiều lắm, đậy ta đưa ngươi một đồng vàng là cũng đủ rồi chứ. "
Nói xong Nguyên Sinh lấy từ nhẫn không gian ra một đồng vàng rồi đưa cho một trong hai tên lính gác. Bây giờ họ mới để ý rằng trên tay Nguyên Sinh có đeo nhẫn không gian làm hai tên này há hốc mồm, chỉ có đại gia mới có nhẫn không gian mà đeo.
Cầm lấy đồng vàng nhưng trông hơi lạ. Bỗng tay lại run run.
" Khoan đã, đồng vàng này là đồng Thanh Mã, là tiền cổ từ tận bốn trăm năm trước mới thông dụng, bây giờ rất hiếm, sao lại có trong tay cô bé, tiền này đem đấu giá còn nhiều gấp đôi đồng vàng bình thường. "
Theo lời hai tên lính nói thì Nguyên Sinh thật không ngờ đồng tiền cổ này lại có giá trị như vậy.
" Thế đồng vàng này ta tặng các ngươi đấy, lần sau chớ có chặn ta nữa nhé. "
Hai tên lính lại nhìn nhau rồi gật đâu, nghĩ chắc chắn đây là một tiểu thư gia của thế gia nào đó bỏ nhà đi bụi, đánh rơi mất thẻ hội rồi nói dối từ quê nghèo lên để được thông qua. Dựa theo cách ăn nói, cùng dáng vẻ thanh tao có chút phần mạnh mẽ giống như nam nhân. Là người có cá tính. Nhìn lại trang phục có phần giản dị, mặc áo cộc màu tím, quần vải màu đen. Chắc chắn là đóng giả con nhà nghèo. Đấy là những suy khi vô cùng sai lệch của hai tên lính.
" Vâng, Vậy đồng vàng này chúng tôi xin nhận, từ giờ có việc gì cứ nhờ đến chúng tôi sẽ cố gắng chu tất. Hơn nữa vị tiểu thư xin đừng ăn mặc cộc như thế. Dễ bị lạnh, lại không ra dáng phụ nữ đâu. " - Hai tên lính trịnh trọng nói.
Nguyên Sinh cười nhẹ rồi đáp:
" Ta không phải con gái, đấy là do tóc của ta dài vậy thôi, chứ ta là con trai. Không còn gì thì ta vào trong làng nhé. "
Nói xong thì hai tên lính lại có chút khó hiểu, người này có gì đó kỳ quặc. Nguyên Sinh tiến qua cổng thành, thì thấy một khung cảnh vô cùng nhộn nhịp, mọi người đông đúc qua lại, tuy gọi là một ngôi làng nhưng lại khác với suy nghĩ của Nguyên Sinh. Nhà nào cũng nhà gỗ chắc chắn, đường đi lát gạch sàn,bên lề ánh sáng phát ra từ những viên đá vô cùng kỳ dị. Phong cách ăn mặc cũng không phải quá sang trọng, vẫn là áo vải cùng thắt lưng dây, nhưng lại không mang khí chất của người nông dân. Có vẻ là một ngôi làng khá giả, có thể ngôi lang này đang phát triển thành đô thị.
Nguyên Sinh đi một vòng thấy trên đường có đông người đi lại, nơi đây là chợ đêm nơi chi chuyên buôn bán như là các cửa hàng ăn, vũ khí và giáp. Ai đi qua cũng nhìn Nguyên Sinh với một ánh mắt cách kỳ lạ khiến Nguyên Sinh cảm thấy có chút nhột. Mặc dù đang rất khát và đói, nhưng theo lời của hai tên lính gác thì hình như đồng vàng của mình không dùng được trong thời điểm này, tuy nhiên lại có vẻ rất giá trị, cuối cùng Nguyên Sinh vẫn quyết định tìm đến một nơi bán đồ cổ lộ ra bên đường.
Tiệm đồ cổ có chút đơn sơ, bên ngoài treo dọc một tấm biển có hai chữ " ĐỒ CỔ ". Tiến vào trong tiệm đồ cổ, Nguyên cảm thấy có chút ngột ngạt. Bên trong có rất nhiều món đồ cổ, bao gồm cả bảo vật, ngắm đồ một chút thì chợt nhận ra ở giữa gian có một ông lão mắt nhắm mắt mở lắp ghép một thứ gì đó.
Nguyên Sinh tiến lại gần lễ phép chào hỏi:
" Lão ông đây có mua đồ cổ không? "
Lão già lọm khọm hạ chiếc kim và một vận bên tay xống chậm dãi ngẩng đầu nhìn thấy một cô bé trên dưới mười lăm tuổi.
" Ta có, cô bé muốn bán gì? "
Nguyên Sinh: " Ta không phải cô bé, ta là con trai, ta có một chút đồng vàng cổ, lão thấy thế nào."
Nói xong Nguyên Sinh lấy từ nhẫn không gian ra một trăm chín chín đồng vàng đặt trên bàn cho lão đếm.Còn lão già thì bật cười thành tiếng, cẩn thận cầm một đồng vàng lên ngắm nghía một chút rồi nói.
" Hừm, đồng vàng thanh mã. Vẫn còn rất mới, ở đây có một trăm chín chín đồng. Mỗi đồng vàng này ta trả ba đồng vàng thường. Thấy thế nào? "
Nguyên Sinh thực sự bất ngờ về giá trị của đồng vàng cổ này.
" Vậy thì quá tốt rồi, Nhưng tại sao đồng vàng này lại có giá trị đến vậy? "
Ông lão lại lọm khọm đếm từng đồng vàng đúng năm trăm chín bảy đồng vàng thường, túm lại thành bao rồi đưa cho Nguyên Sinh.
" Đây là năm trăm chín bảy đồng vàng thường, người xem đã đủ chưa? Còn vì sao đồng thanh mã lại quý đến vậy, đó là vì từ thời bắt đầu thịnh hành đồn vàng này là sáu trăm năm trước, khi đó có một vị giả kim thuật sư vô cùng tài giỏi, tên đầy đủ là Trịnh Thanh Mã, phụ trách việc đúc ra đồng vàng này. Đồng vàng này có nét điêu khắc vô cùng tinh tê và chi tiết. Hơn nữa vàng mà ông luyện ra gần như là tinh khiết tuyệt đối. Đó là lý do vì sao đồng vàng đó ở thời điểm hiện tại vô cùng đặc biệt và quý hiếm. "
" Hóa ra là vậy. " -Nguyên Sinh đã hiểu lý do vì sao đồng thanh mã lại quý giá đến thế.
Nguyên Sinh cầm lấy bao tiền cất vào nhẫn không gian, tạm biệt ông lão rồi rời khỏi tiệm.
Tiếp theo Nguyên Sinh cần phải thay đổi chút về phong cách ăn mặc. So với mọi người ở đây thì bộ đồ này trông rất kỳ dị. Nguyên Sinh tiếp tục đi dọc theo con đường, thấy ở một góc ngã tư có một tiệm giáp và quần áo cho chiến binh. Nguyến Sinh liền ghé vào trong tiệm.
Bên trong có một người phụ nữ khoảng đôi mươi đang ngồi trông tiệm, vừa nhìn thấy một cô bé nhỏ nhắn, cùng với màu tóc bạch kim, thì nhanh chóng bước tới chào hỏi một cách trịnh trọng.
" Cô bé đến tiệm của chúng tôi muốn mua gì ư? "
Nguyên Sinh lúc này có chút bực mình vì sự nhầm lẫn này. Liền Nói:
" Ta không phải con gái, ta là con trai. "
Người phụ nữ kia không thể tin vào mắt mình,liền cúi đầu xin lỗi. Một cô bé xinh đẹp đến thế mà hóa ra lại không phải là con gái ư.
Nguyên Sinh cũng không quan tâm đến việc này liền hỏi mua một số trang phục. Người phụ nữ kia tự xưng là Ngưng Linh, là con gái của chủ tiệm, nhưng hiện giờ chủ tiệm đã có việc đi ra ngoài.
Nguyên Sinh: " Cô có một món trang phục nào tốt thì mang ra đây, miễn không phải là giáp là được. "
Ngưng Linh: " Ở đây trang phục chiến binh ngoài giáp ra thì có rất nhiều, nhưng chiếc tốt nhất so với thân hình của ngài là chiếc áo da Thiên Điểu màu nâu thẫm, chống được tứ đại nguyên tố là hàn, thổ, hỏa, Phong, mặc nhẹ, dễ cử động, độ bền của da thiên điểu thì khỏi bàn, giá của bộ này là ba trăm năm mươi đồng vàng. Bên cạnh đó có áo chùm đầu làm từ lông Thiên Hoàng, màu trắng chống được tam đại nguyên tố là phong, hỏa, Thủy,tuy được kết bằng sợi giống áo vải mỏng và nhẹ nhưng độ bền ngang với da thiên điểu. Tuy nhiên giá lại giảm đáng kể chỉ hai trăm đồng vàng. Đó là hai chiếc tốt nhất so với ngài rồi. "
Nguyên Sinh suy nghĩ đôi chút, áo da thiên điểu tuy tốt nhất, Nguyên Sinh cũng muốn nhưng mắc quá. Hiện giờ tiền của mình không nhiều, thôi cứ mua mua áo lông Thiên Hoàng chỉ thua mỗi là chống được tam đại nguyên tố, ngoài ra thì mọi thứ lại rất hoàn hảo mức tiền phù hợp với mình.
Nguyên Sinh suy nghĩ một hồi thì chọn áo lông Thiên Hoàng. Ngoài ra nguyên Sinh mua thêm vài chiếc quần vải cấp thấp, cùng với một chiếc ba lô chứa đồ cỡ nhỏ. Chiếc ba lô này giống cái tay nải chỉ đủ đeo ngang người dùng để chứa mấy thứ vật dụng nhỏ. Nguyên Sinh mua chủ yếu để người ta không nhìn rồi xỉa xói này lọ.
Nguyên Sinh vào phòng thay đồ một chút rồi bước ra, nhìn trong gương dáng vẻ vô cùng xinh đẹp rất hợp với bộ đồ. Sự dễ thương khiến Ngưng Linh chết mê mệt ngắm nhìn không thôi.
Nguyên Sinh không muốn bị hiểu nhầm là con gái. Trên tay của Nguyên Sinh xuất hiện một vài tia sét màu trắng nhỏ rồi một thanh gươm nhỏ từ từ chui ra từ hư không.
Ngưng Linh nhìn thanh gươm mà phân tích, rồi người run run: " Đây là, đoản kiếm, nhưng sức mạnh tỏa ra từ thanh gươm này. Không thể nào, Là thánh bảo ư? Ta nhìn không nhầm đấy chứ. "
Nguyên Sinh liền túm mái tóc của mình lại đưa thanh gươm ra đằng sau gày rồi cắt phăng đuôi tóc đi. Vừa cắt xong gương mặt của nam nhân hiện lên rõ ràng hơn. Ngắm nhìn một lúc thì Nguyên Sinh chợt nhận ra, đây chẳng phải là gương mặt từ kiếp trước hay sao, giống không sai một ly. Ai mà ngờ hắn lại xinh đẹp đến thế, ngay cả là dáng con trai thì cũng đã rất đẹp trai rồi.
Nguyên Sinh thu thanh gươm vào hư không rồi quay lại thấy Ngưng Linh đang nhìn hắn chằm chằm như muốn ăn tươi hắn,khiến Nguyên Sinh kinh sợ.
Nguyên Sinh: " Ngươi nhìn gì mà nhìn hoài định giết ta à? "
Nguyên Sinh: " Thánh bảo thì cũng đúng đó, có gì đặc biệt hay sao? "
Ngưng Linh liền phản ứng dữ dội: " Đúng đó rất đặc biệt, ngươi có biết là thánh bảo cả trong toàn bộ loài người mới chỉ có tám món thôi. Ngươi lại giữ một món khác là có chín món thánh bảo lận. Ngươi làm sao có được nó? "
Nguyên Sinh phì cười bước ra khỏi tiệm.
" Tại sao ta có liên quan gì đến ngươi. "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT