Thôi Văn Quân giơ một tấm bảng viết “Trả tôi công đạo”, đứng ở trước cửa khu công nghiệp quốc tế của Thịnh Vực. Mấy ngày nay trời đều đổ mưa, thỉnh thoảng cũng có vài thành phần tri thức quần áo thẳng thớm bung dù đi qua, hoặc đồng tình hoặc xem thường liếc ông một cái, nhưng tuyệt nhiên không có người nào tiến lên hỏi người trung niên bạc đầu này xem rốt cuộc đã gặp phải đãi ngộ bất công như thế nào.
Chỉ có một người bảo vệ đi ra khỏi phòng trực nhỏ hẹp, giúp Lão Thôi đang loạng choạng, để cho ông đứng thẳng nói chuyện.
Thôi Văn Quân nỗ lực đứng thẳng, nhưng nhìn qua vùng eo không thể thẳng được. Đó là do công việc vận chuyển vật nặng quanh năm khiến cho cơ hông vất vả mà sinh bệnh. Ông quá mệt mỏi. Lần trước ông thật sự rất muốn tiếp nhận tiền mà biên tập viên Hình mang tới, nhưng con trai lại sống chết không chịu. Ông không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa.
Bảo vệ và Thôi Văn Quân tuổi tác không sai biệt lắm, lão vẫn luôn cảm thấy bản thân mình đã đủ già đủ đắng, lại không ngờ một ngày còn có thể nhìn thấy người so với mình còn già còn đắng hơn, lão đỡ Thôi Văn Quân đáng thương dáng vẻ thất hồn lạc phách đứng dậy, sau đó trở về phòng trực rót cho ông một chén nước nóng.
“Lão ca.” Lão cầm chiếc cốc giấy nhét vào trong tay Thôi Văn Quân, “Lão ca, uống hết đi.”
Chắc là do đứng quá lâu, mặt của ông từ ngăm đen chuyển sang trắng bạch, bạch đến hù người. Thôi Văn Quân cảm kích “Ai” một tiếng. Ông cẩn thận siết chặt cốc giấy, từng ngụm từng ngụm uống vào —— dòng nước nóng nhẹ chảy xuống cổ họng, tâm tình lạnh lẽo trong mùa đông thoáng chút ấm áp.
Bảo vệ thấy Lão Thôi uống cạn cốc nước, liền than thở khuyên ông: “Lão ca, cấp trên vừa mới gọi điện tới nói, nếu anh không đi, thì chính là tôi.”
Thôi Văn Quân cúi đầu với bảo vệ, cũng gọi đối phương một tiếng, lão ca.
“Lão ca, khiến cho ông thêm phiền toái…”
Còn chưa dứt lời nước mắt liền chảy xuống, hòa lẫn với nước mưa lạnh như băng trên mặt. Người đàn ông này dựa vào công việc vất cả sống hơn nửa đời người, bao nhiêu khổ cũng đã quen chịu đựng một mình, nuốt lệ vào trong, kỳ thực sợ nhất chính là gây cho người ta thêm phiền phức.
Chén giấy trong tay lần nữa bị nắm chặt, Thôi Văn Quân rốt cục quyết định đi. Nhưng ông vẫn đứng trước lối vào tòa nhà Thịnh Vực một hồi. Ông không biết mình đang chờ điều gì, chờ người mặc âu phục đi dày da phụ trách tân dược, hay là chờ một người phóng viên liều mạng thay bọn họ nói ra chân tướng.
Kỳ thực người phụ trách tân dược sớm đã rời đi, hôm nay hắn phải đi dự một bữa tiệc, lặng lẽ đi xuống bãi đậu xe dưới đất. Hắn bị Lão Thôi nháo đến phiền.
Từ đầu tới cuối cũng không có một phóng viên nắm cán bút công lý nào xuất hiện, Thôi Văn Quân đột nhiên nhớ tới biên tập viên Hình từng nói qua, chuyện của con trai ông không có chứng cứ, không có chứng cớ thì tòa án sẽ không thụ lí, phóng viên cũng sẽ không đưa tin.
Tại sao một đứa trẻ đang bình thường lại bị bại liệt cơ chứ? Ông làm sao cũng nghĩ không thông.
Lão Thôi phát hiện, cả đời này, sự tình mình không hiểu được còn nhiều lắm.
Cũng tỷ như ông không nghĩ ra được vì sao cơ thể con trai ông từ rốn trở xuống lại hoàn toàn mất đi tri giác, tại sao thường cảm thấy toàn thân đau nhức. Con ông chưa bao giờ kêu to, nhưng đau sẽ gãi, da bị gãi chỗ rách chỗ không, móng tay cũng bị bật ra, máu chảy dầm dề. Mỗi khi như thế Lão Thôi sẽ quay mặt đi. Người làm cha như ông thực sự không đành lòng nhìn, nhìn con trai thống khổ, trái tim ông như bị thả vào trong trảo dầu nóng, thống khổ gấp trăm lần.
Nhìn lại cuộc sống bại liệt của con mình bây giờ, lại không thể tránh được mà nhớ tới những tháng ngày nó vừa mới học đại học. Thủ khoa của trường, thiếu niên thiên tài, truyền thông to nhỏ gì cũng đều có mặt đưa tin, khi đó bà nội còn chưa mất, thấy cháu mình đỗ thủ khoa liền không quản cái lưng đau nhức chạy về, mở miệng hô to: “Tiền đồ của cháu tôi! Rạng rỡ tổ tông!”
Thôi Văn Quân đứng dưới trời mưa nhớ lại rất nhiều chuyện, cuối cùng ông nhớ tới khi vợ mình còn ở nhà, kinh tế trong nhà lúc ấy không chật vật như bây giờ, chỗ ông làm việc từng mua bảo hiểm tai nạn cho ông, tiền bồi thường hình như lên đến mấy chục vạn lận.
Thôi Văn Quân viết cho Hình Minh một bức thư, nói chính xác hơn, là để lại một bức di thư.
Hình Minh cầm lá thư đó đi tìm mẹ đẻ Thôi Hạo Phi, muốn hoàn thành tâm nguyện của lão Thôi, để cho đối phương cầm mấy trăm ngàn tiền bảo hiểm giúp con trai chữa bệnh, nhưng mẹ đẻ Thôi Hạo Phi lại tránh mặt không gặp, Hình Minh liền cầm hợp đồng bảo hiểm của Lão Thôi tìm đi công ty bảo hiểm, người tiếp đón khó khăn giải thích, hắn nói, nhân viên bán phần bảo hiểm này đã sớm nghỉ việc.
Sau khi lắng nghe ngọn nguồn, người kia tiếc rẻ thở dài, tự sát sẽ không thể thu được tiền bồi thường, huống hồ hợp đồng bảo hiểm này mười năm trước đã quá hạn.
Ngoại trừ hợp đồng bảo hiểm vĩnh viễn không thể lấy được, không bao lâu Hình Minh còn nhận được một tờ giấy khinh bạc khác, đó là giám định mà trường cũ của cậu gửi đến.
Nhưng phần báo cáo này lại tuyệt nhiên khác biệt so với bên trung tâm kiểm soát, trên đó rõ ràng viết, bệnh viêm tủy ngang cùng với loại thuốc mới này, không thể loại trừ khả năng là có liên quan.
Lấy được báo cáo giám định của Thôi Hạo Phi, đi ra khỏi trường cũ một đoạn xa, Hình Minh đột nhiên không thể nào nhúc nhích.
Bầu trời vẫn xám xị như chực đổ sụp xuống, nước mưa bay xéo, Hình Minh nhìn qua cửa kính xe ô tô thấy một khuôn mặt. Khuôn mặt tuy còn trẻ nhưng uể oải, vừa quen thuộc vừa xa lạ. Hình Minh cảm thấy người trong gương có chút buồn cười, như một thằng hề lạc lối.
Gian nan trở lại phòng bệnh cao cấp của bệnh viện Phổ Nhân, đã là giờ cơm trưa. Ngu Trọng Dạ hỏi cậu, mấy ngày nay tại sao không thấy Thiếu Ngả?
Hình Minh suy nghĩ một chút nói, chắc là đang giận dỗi với em.
Ngu Thiếu Ngả nghĩ gì Hình Minh đều biết. Lúc đó vụ án của Lưu Sùng Kỳ, cậu ta nhảy nhót tưng bừng nhất định phải đòi lại được công đạo, bây giờ sự tình kéo sang Thịnh Vực, kéo đến ông ngoại cùng cậu mợ, công lý phải nhượng lại cho tình nghĩa.
Y tá đưa tới cơm trưa hôm nay, thức ăn dành cho phòng bệnh cao cấp hơn hẳn thức ăn của các phòng bệnh khác, ba món mặn hai món canh, còn có cả sữa và quả khô. Ngu Trọng Dạ không động đũa, nhưng Hình Minh đói bụng. Cậu ngồi ở một bên ăn như hùm như sói, liên tục và cơm vào miệng, nhét đến hai má căng phồng.
Cho dù như vậy vẫn có cảm giác đói lả, cậu đặt đũa xuống, hỏi mượn y tá một chiếc thìa, trực tiếp dùng thìa xúc cơm ăn, tiếng thìa va chạm với bát sứ, vang lên canh cách.
Ngu Trọng Dạ vẫn nhìn cậu.
Hình Minh liều mạng và cơm vào miệng, chỉ lo nuốt chứ không thèm nhai, nghẹn đến cả mặt đỏ mặt lên nhưng vẫn không chịu dừng lại.
Thân thể của cậu như bị khoét rỗng. Cậu khó có thể nói rõ vết thương đến từ nơi nào, nhưng nó xác thực đang từ từ loét ra, xì xì bốc lên nhiệt huyết, làm sao cũng không thể lấp đầy.
Cơm tẻ vốn không có mùi vị gì, ăn vào miệng lại mặn chát.
Bởi vì nước mắt cậu đang lã chã chảy xuống.
Ngu Trọng Dạ đi đến bên cạnh, cũng không trấn an gì, chỉ đặt tay sau gáy cậu, không nói một lời.
Hình Minh ban đầu còn tránh Ngu Trọng Dạ cố gắng khóc không gây tiếng động nào, nhưng khi cảm nhận được trên cổ có áp lực nặng nề, cậu bỗng nhiên bật khóc thành tiếng. Cậu khóc tựa như bất lực, oan ức, đem tất cả phát tiết ra ngoài.
Một lúc lâu sau, Ngu Trọng Dạ mới nói, đừng khóc.
Hình Minh lại càng khóc to hơn.
Ngu Trọng Dạ để cho Hình Minh khóc, khóc đến mệt mỏi, liền nhẹ nhàng ôm cậu vào trong lồng ngực mình, cúi đầu hôn xuống tóc cậu.
Hắn thở dài một hơi như nụ hôn sâu. Hắn nói, đi làm chuyện em muốn làm đi.
Cũng không biết tại sao, bên phía Thịnh Vực lại biết việc Hình Minh đang bắt tay chuẩn bị tố cáo công ty. Liêu Quân cảm thấy đây là chuyện lớn, nhưng cũng không phải chuyện lớn.
Liêu Quân vẫn tin rằng không ai ngốc đến mức tự mình đục thuyền, huống hồ con ruột của hắn còn không đồng ý. Ngu Trọng Dạ khả năng vẫn giống như lúc trước, đối với hành động sau lưng của Hình Minh vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng e ngại mặt mũi của hắn, bọn họ không thể động vào Hình Minh lần nữa.
Những thôn dân kia có thể giải quyết riêng liền giải quyết riêng, không thể giải quyết riêng thì sẽ nghĩ biện pháp khác.
Chỉ có Hình Minh là cái gai khó nhổ nhất, nhưng không thể đánh, cũng không thể giết.
Thương trường như chiến trường, công tâm là thượng sách. Liêu Quân đã chinh chiến nhiều năm trên thương trường, rất nhanh nghĩ ra một biện pháp không đánh mà thắng.
Liêu Huy tự mình đi tìm Hình Minh thương lượng. Mở đầu vẫn là mấy lời giải thích sáo rỗng, cậu là người bên gối của chú Ngu, tính ra cũng coi như là thân thích của chúng tôi.
Hắn cường điệu vấn đề ô nhiễm, không phải không giải quyết mà là khó giải quyết, thị trường quốc nội lớn như vậy, các công ty dược đều là kẻ tám lạng người nửa cân, Thịnh Vực đã lên kế hoạch, những năm này vẫn luôn bắt tay chỉnh đốn và nỗ lực cải cách để đạt được tiêu chuẩn; còn nói Thịnh Vực luôn là công ty đi đầu trong nước về các chiến dịch từ thiện, hàng năm nghiên cứu chế tạo thuốc mới cứu vớt muôn dân.
Liêu Huy một bên khoác lác một bên cãi cọ, miệng đầy những lời sáo rỗng, nhưng Hình Minh không hề bị lay động.
Ánh mắt lạnh lùng, mặt không cảm xúc, từng chữ từng chữ mà nói ra: Mày chờ ngồi tù đi!
Liêu Huy tựa hồ sớm dự liệu trước, không cho là ngang bướng, trái lại cười rộ lên. Hắn cười đến là tà ác, cười đến hàm răng trắng bóc, môi đỏ như huyết. Hắn mang theo một sự tự tin nắm chắc phần thắng nắm hỏi Hình Minh, cậu chẳng lẽ không muốn thay ba mình lật lại bản án sao?
Hình Minh hơi sững sờ.
Thương nhân mắt độc, Liêu Huy nhạy bén bắt được một tia do dự trong mắt Hình Minh, thừa thắng xông lên: “Còn nhớ Ân Hiểu Khiết không, cô nữ sinh từng gọi ba cậu là thầy? Chồng cô ta đang mắc nợ Thịnh Vực, chúng tôi có thể an bài cô ta đi ra làm chứng, nói rằng những năm qua lương tâm bất an, rốt cục quyết định thừa nhận năm đó vu cáo ba cậu cưỡng dâm…”
Hình Minh vô thức xiết chặt nắm đấm, móng tay lún vào lòng bàn tay, xương cốt khanh khách vang vọng.
Liêu Huy cười nói: “Còn nhớ tên Trương Hoành Phi đột nhiên biến mất không, tôi cũng có thể tìm hắn đi ra làm chứng, để hắn nói cho cậu biết, ai ở ở trong tù động thủ đánh ba cậu, nói cho cậu biết những tên cảnh ngục đã nhấn mặt ba cậu xuống bồn cầu tráng men là ai, tôi thậm chí còn có thể an bài Vệ Minh đi đến trước mộ phần ba cậu quỳ xuống xin lỗi, bấy lâu nay không phải cậu luôn luôn mong muốn như vậy sao?”
Người này dễ dàng nắm chắc mệnh môn của cậu. Đây chính là điều cậu hằng mong mỏi. Đó là dục vọng yếu ớt bị dập tắt, vẫn luôn chờ có một ngọn lửa đến trợ giúp làm bùng lên. Rất nhiều năm qua.
Giọng nói Liêu Huy có chút ồn ào tiếp tục nói: “Cậu phải biết vụ án của ba cậu đã qua nhiều năm như vậy, bằng vào cậu mà mong lật lại bản án gần như là điều không tưởng, ngẫm lại cậu bị người ta cười chê bao nhiêu năm rồi nhỉ?” Liêu Huy hùng hổ doạ người, khuôn mặt khiến người chán ghét đang không ngừng khuyếch đại trước mắt Hình Minh, hắn chắc chắn nói, nếu như cậu đáp ứng tôi nhân nhượng cho yên chuyện, ba cậu có thể mỉm cười dưới cửu tuyền.
Liêu Huy nói chuyện đến cảm động. Con trai kẻ thường dân, trên người chịu huyết hải thâm cừu, sau đó thời gian như vật đổi sao dời, cậu nằm gai nếm mật cánh chim dần tung bay lớn mạnh, rốt cục có thể khiến cho quyền quý phải cúi đầu, cọ rửa nỗi nhục cho cha mình.
Đây thật sự là một cố sự đặc biệt cảm động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT