Hình Minh ở trong vườn hàn huyên với Đào Hồng Bân hồi lâu, hỏi cặn kẽ tình huống của cha con họ Thôi, tính toán thời gian không còn sớm nữa mới quay lại biệt thự. Đúng lúc gặp Bùi Phi Phàm và Liêu Quân đang chuẩn bị rời đi.
Hai người đứng dậy, khách khí cúi người cáo từ Ngu Trọng Dạ, sau đó đi qua Hình Minh, khuôn mặt ngẩng cao, không thèm nhìn cậu một cái.
“Tiểu Hình sau này sẽ ở nơi đây,” Ngu Trọng Dạ với tay kéo Hình Minh đến ôm vào trong ngực, nhìn hai người Bùi Liêu, nhàn nhạt nói, “Lên tiếng chào hỏi lại đi.”
Từ ngữ khách khí, nhưng ý tứ không thể nghi ngờ.
Bùi Phi Phàm và Liêu Quân đều ngẩn ra, ngay cả Hình Minh cũng lấy làm kinh hãi. Cậu vẫn luôn hiểu rõ địa vị của mình, một người đàn ông đứng sau lưng một người đàn ông thành công khác, không thể lộ mặt ra khỏi ánh sáng, cũng không được bộc lộ tình ý.
Nhưng Ngu Trọng Dạ lại cho cậu ở đây. Hắn có con trai có bố vợ, con trai không hẳn tiếp nhận, bố vợ càng khó đối phó, nhưng hắn lại cho cậu ở lại nơi gọi là ‘nhà’.
Bùi Phi Phàm sợ hãi, không dám trực tiếp kháng chỉ Ngu Trọng Dạ, chỉ có thể nháy mắt với Liêu Quân, thấp giọng gọi cô: “Chị Liêu.”
Liêu Quân không nói một lời, lạnh lùng nhìn chăm chú Hình Minh.
Nữ nhân này mặc dù không còn trẻ tuổi đẹp đẽ nữa, nhưng cả người tỏa ra khí chất từng trải chốn thương trường, ánh mắt sắc bén như chim ưng. Hình Minh chưa từng sợ Liêu Huy, nhưng lại bị thua trận bởi ánh nhìn của Liêu Quân, tựa như con thỏ trước móng vuốt của chim ưng, chân có cảm giác như muốn nhũn ra, đứng không yên.
Nhưng cánh tay Ngu Trọng Dạ vẫn ôm sau lưng cậu, mạnh mẽ mà kiên định, chống đỡ sống lưng cậu thẳng tắp, không chút nào mất mặt trước người khác.
Nửa ngày Liêu Quân mới xa xôi đảo mắt, môi đỏ khẽ nhếch, nói với Ngu Trọng Dạ: “Anh rể có thể leo lên địa vị cao như hôm nay, Thịnh Vực ở sau lưng đã xuất lực không ít, mấy năm nay Thịnh Vực làm ra nhưng chuyện…như thế, anh rể cũng tham dự không ít, giống như khi đài Minh Châu sáp nhập các phim trường cũ để xây dựng CBD, hạng mục lớn như vậy, tuy rằng cuối cùng vẫn bị Hoa Năng tiệt hồ(1), nhưng Thịnh Vực cũng đã xuất lực rất nhiều giúp đỡ. Người bên ngoài thời điểm này đàm tiếu rất nhiều, đều nghi vấn không ít quyết sách gần đây của anh rể, nhưng em không tin những lời đồn kia, luôn nghĩ mọi người đều là thân thích, hữu duyên mới có thể gặp được…”
(1) Đây là thuật ngữ thường dùng khi chơi mạt chược, trong một ván mạt chược, bạn và người cửa trên đều hồ, nhưng bởi vì người cửa trên đi trước, thế nên người đó tiệt bạn, người kia hồ. Đây chính là nửa đường tiệt hồ. Nghĩa rộng chính là chuyện của mình bị người khác giành trước, ở thời điểm bản thân sắp thành công thì có người đoạt đi thành quả của bạn.
Lời này có hàm ý, vừa có chút tình cảm khuyên nhủ, cũng vừa có tâm ý bức bách, Hình Minh nghe hiểu, thế nên Ngu Trọng Dạ không thể nghe không hiểu.
Đài trưởng tiền nhiệm của đài Minh Châu đã bị ủy ban kiểm tra kỷ luật song quy(2), cuối cùng bị tống vào tù, không được chết tử tế, đài trưởng mới lai lịch hành động tất cả đều phơi bày dưới mí mắt mọi người. Đài trưởng Ngu là người biết rõ phải trái, tuy là thư họa danh gia, nhưng xưa nay không như nhưng người ngoài mặt thì lấy danh nghĩa là chính khách của hiệp hội thư họa vẽ vời chỉ là niềm đam mê, trong bóng tối lại lặng lẽ thu các loại “tiền nhuận bút”. Khi mới vào đài Minh Châu, Hình Minh đã từng lặng lẽ điều tra CV của Ngu Trọng Dạ, đối với con đường làm quan có vẻ thuận buồm xuôi gió của hắn có chút phỏng đoán. Vì quan hệ thân duyên, có lẽ trước kia Ngu Trọng Dạ không tránh khỏi phải dựa vào Hồng Vạn Lương, nhưng hai năm gần đây, có tin đồn truyền đi rằng hắn chuyển hướng sang phe phái của Lạc lão gia tử.
(2) Song quy là một biện pháp chống tham nhũng đặc biệt. Từ “song quy” xuất hiện lần đầu tiên trong “Điều lệ giám sát hành chính nước CHND Trung Hoa” ban hành ngày 9/12/1990. Điều lệ quy định: Cơ quan giám sát trong khi điều tra vụ án có quyền yêu cầu đương sự “có mặt tại địa điểm quy định trong thời gian quy định, để giải thích, trình bày về vụ việc có liên quan” (gọi tắt là song quy).
Trên phố có không ít câu chuyện về đề tài này, thật giả khó nói, cũng không phải tất cả đều không có lửa mà lại có khói.
Hình Minh tự cảm thấy chột dạ, không nhịn được lén lút liếc mắt đánh giá Ngu Trọng Dạ. Liêu Quân lúc nói chuyện tao nhã lễ độ, nhưng không che giấu được sự ác liệt sắc sảo trong ánh mắt từ lúc sinh ra đã mang theo, thế nhưng Ngu Trọng Dạ trước sau chỉ nhàn nhạt mỉm cười mà nhìn cô, bày ra tư thế tay không tiếp dao, nhẹ như mây gió.
“Hôm nay em đến đây là để bồi tội, lời vừa rồi của anh rể em xin nhớ kỹ, nhưng em cũng có vài lời mong anh rể để trong lòng.” Ánh mắt Liêu Quân lần thứ hai chuyển hướng tới Hình Minh, thái độ cuối cùng cũng hơi dãn ra. Cô hơi nhếch hàng lông mày trời sinh dày đậm lên, cười cười nói: “Tôi đặc biệt yêu thích chương trình của biên tập viên Tiểu Hình, chương trình của cậu, là do công ty tôi bỏ vốn tài trợ, thế nên tôi nhất định sẽ khuyên anh rể cho cậu lên đài một lần nữa. Em trai tôi từ trước đến giờ làm việc không chắc chắn, thân là chị nó, tôi cam đoan với cậu sau này sẽ không phát sinh chuyện như vậy thêm lần nào nữa, chờ cậu chữa khỏi vết thương, chúng ta sẽ gặp lại nhau.”
Thái độ trước sau biến hóa thoả đáng tự nhiên, Hình Minh ngạc nhiên.
Tiễn hai người Bùi Liêu ra cửa, Phỉ Bỉ thu dọn bàn trà mới uống được có nửa, sau đó lui ra. Lúc này cô rón rén im lặng, vô cùng thức thời để lại không gian cho hai nam nhân đang động tình.
Nhưng hứng thú mau đến mà cũng mau đi, Ngu Trọng Dạ dặn dò Hình Minh trở về phòng nghỉ ngơi, bản thân thì đi thư phòng luyện chữ.
Sau khi đài trưởng Ngu đi thư phòng, Hình Minh không nghe lời trở lại phòng ngủ nghỉ ngơi, mà đi theo. Nhưng không có đi vào, chỉ dựa vào tường ngồi ở ngoài cửa, xem như là bồi tiếp.
Mới vừa rồi, cậu tranh thủ lúc Phỉ Bỉ chưa kịp dọn dẹp bàn trà đã lén lút lấy được một điếu thuốc, là nhãn hiệu nước ngoài Ngu Trọng Dạ hay dùng. Cậu tựa như người nghiện thuốc, đem thuốc lá này đặt ngang ở vị trí nhân trung, ngửi mấy lần, sau đó liền quyệt miệng.
Một số phương tiện truyền thông khi ca ngợi người viết chữ đẹp, thường nói rằng “Yên tĩnh như lão Trang thiền định”, trong phòng Ngu Trọng Dạ không đi vào thiền định, Hình Minh không rõ ràng, nhưng tâm tình hắn bây giờ bình tĩnh đến lạ.
Từ lúc hai người Bùi Liêu xuất hiện, cậu vẫn luôn suy nghĩ đến vấn đề, vấn đề này người trong phòng đã từng hỏi cậu hai lần, lần thứ nhất cậu không lên tiếng, lần thứ hai cậu lựa chọn công nghĩa thiên lý, gây nên một trận sóng gió lớn không thể vãn hồi.
Hai lần đều không cho đối phương một câu trả lời như ý.
Hình Minh ngồi trước cửa thư phòng Ngu Trọng Dạ hơn nửa tiếng. Đầu hơi cúi, một bên tiếp tục suy nghĩ vấn đề kia, một bên duỗi ngón trỏ tùy ý vẽ lên tường.
Lòng bàn tay nắm hờ, hơi thấm chút mồ hôi, ngón tay nhìn như đang đang tùy ý vẽ vời lung tung, nhưng nếu để ý kỹ một chút, dường như đang viết chữ ‘Dạ’.
Điếu thuốc hiệu nước ngoài bị Hình Minh vò đến nhăn nhúm, cũng không muốn đốt. Thật ra cậu vẫn không thích hút thuốc, nhưng trải qua thử thách sinh tử, nó giống như liều thuốc an thần.
Đối diện với cánh cửa thư phòng.
Cậu không hoài nghi mình có thật sự yêu thích ngươi đàn ông này hay không, cũng thật sự không muốn nếm trải cảm giác mất đi một người lần nữa. Mười hai năm trước, cậu đối với sự ra đi của Hình Hoành không thể làm gì, điều đó đã khắc sâu trong lòng cậu.
Hình Minh đứng lên, đẩy cửa thư phòng, đi vào.
Ngu Trọng Dạ hơi nghiêng người đứng ở một bên án thư, mi mắt buông xuống, cổ tay trầm ổn, nét bút đưa như rồng bay phượng múa. Trên đất vứt hai tờ giấy viết hỏng, Hình Minh nhặt lên xem đã thấy cực kỳ khí thế, chắc hẳn bản thân đài trưởng Ngu yêu cầu quá cao.
Hình Minh từ phía sau ôm lấy Ngu Trọng Dạ, bàn tay trượt vào vạt áo hắn, thuận theo cơ bụng rắn chắc chuyển động lên trên. Cậu có thể rõ ràng cảm nhận được, Ngu Trọng Dạ nhìn như bất động nhưng lại nhẹ nhàng run rẩy một chút.
Thầy ấy sợ mình. Hình Minh không hiều sao có chút cảm động. Đoạn quan hệ trước sau như gần như xa này, thì ra hắn cũng sợ cậu.
Hình Minh không đáp lời, chỉ dùng tay cởi vạt áo ngủ của Ngu Trọng Dạ, muốn lột lớp quần áo vướng víu này xuống.
Nhưng đối phương nhấn giữ tay cậu, dĩ nhiên không cho.
Ngu Trọng Dạ xoay người lại, khuôn mặt chậm rãi ghé sát Hình Minh, cho đến khi hai người có thể nghe thấy hơi thở của nhau, mặt đối mặt, tựa như sắp phát sinh một nụ hôn nồng cháy. Hơi thở Hình Minh trở nên hoảng loạn, nhưng ánh mắt Ngu Trọng Dạ vẫn như cũ trầm tĩnh, hỏi lại một lần nữa: “Em muốn cái gì?”
Chỉ là ba chữ, cậu ấp úng quanh co một hồi, cuối cùng cũng nói ra.
Không biết Ngu Trọng Dạ không hài lòng hay chưa nghe thấy, dùng sức nhấc cằm Hình Minh: “Tôi nghe không rõ.”
Hình Minh cứng người bất động, chân tâm như bị phơi bày, bức bách đến lúng túng. Cậu đột nhiên nhào tới, ôm chặt cổ Ngu Trọng Dạ, kề sát bên tai hắn thân mật nói nhỏ.
Ngu Trọng Dạ thô lỗ đẩy cậu ra: “Nói rõ.”
Hình Minh trừng mắt mím môi siết chặt tay, vẫn là ba chữ kia, như một dòng khí nóng rực bốc lên trong người, dọc theo dạ dày, lá phổi, xung kích với cổ họng, rốt cục bộc phát ra ngoài.
Em muốn thầy.
Hình Minh còn muốn nói thêm câu nữa, nhưng Ngu Trọng Dạ không cho cậu cơ hội, hắn cắn đôi môi cậu tàn nhẫn hôn, giống như vị chúa tể rừng xanh đang ngấu nghiến bữa tiệc thịnh soạn của mình, toàn bộ đều cắn nát, một miệng toàn mùi máu tanh. Sau đó Ngu Trọng Dạ ôm Hình Minh đứng lên, Hình Minh mặc dù cao lớn, nhưng nửa người bị Ngu Trọng Dạ vác ở sau lưng, khiêng cậu đi. Hai người đi ra khỏi thư phòng, hướng về phía phòng ngủ.
Muộn một chút Hình Minh từ trong lồng ngực Ngu Trọng Dạ tỉnh lại, không giống như quá khứ, ngủ một giấc tỉnh dậy hơn nửa không thấy tăm hơi của đài trưởng Ngu, hay như ngày xưa hồi cậu mới bò lên giường của đài trưởng còn chưa có nhiều kinh nghiệm, cả người luôn trong trạng thái căng thẳng, lúc nào cũng phải lo lắng có thể sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.
Hai người nằm nghiêng, lồng ngực Ngu Trọng Dạ rộng rãi kề sát phía sau lưng cậu, bắp đùi cường tráng của hắn cọ vào hạ thể. Một bàn tay to lớn của Ngu Trọng Dạ dẫn dắt đùi cậu hơi nâng, mông cũng nhếch lên, khiến cho hậu đình phía sau không có cách nào khép lại. Tính khí sau khi phát tiết xong vẫn không biết thoả mãn nằm sâu bên trong huyệt động, khiến cậu có cảm giác hơi chướng bụng.
Cho dù đối phương còn chưa tỉnh, nhưng Hình Minh vẫn có thể cảm nhận được bản thân bị hắn ôm chặt lấy, lọt thỏm trong lồng ngực hắn.
Đời này chưa từng ngủ qua tư thế vừa chân thật vừa cảm giác như thế, lúc này Hình Minh mới để ý tới cửa sổ thủy tinh đã được sửa lại nguyên dạng. Giống như tấm gương lớn sát mặt đất, Hình Minh tránh không được trở nên hoảng hốt, có nhiều lúc đạt được cao trào cậu đã từng nghĩ, nếu như cả đời này đều như thế, trải qua cuộc sống bình yên an ổn, cha cậu trên trời nhìn xuống cũng cảm thấy an lòng.
Sắc trời đen sáu, bảy phần, ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ sát đất biến đổi lộn xộn, bóng cây tùng hắt vào trong phòng, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng chim kêu về tổ.
Hình Minh thoát khỏi cái ôm của Ngu Trọng Dạ, xuống giường đi đến bên cửa sổ sát đất.
Hai tay giơ lên, dùng lòng bàn tay nóng rực kề sát vào mặt kính thủy tinh lạnh lẽo.
Cả người cậu không một mảnh vải che thân, nhưng chẳng việc gì phải xấu hổ.
Ngu Trọng Dạ cũng tỉnh dậy, từ phía sau kề sát Hình Minh, hỏi cậu, đang làm gì?
“Em nghĩ đến ba.” Hình Minh quay đầu lại nhìn thân thể cũng đang lõa thể của Ngu Trọng Dạ, có chút ủy khuất cau mày, “Em giống như chẳng làm được việc gì tốt.”
“Em vẫn luôn làm rất khá.” Ngu Trọng Dạ nâng mặt Hình Minh lên, nhẹ nhàng hôn vào mi tâm, “Không hổ là con trai của Hình Hoành.”
Đây là lần đầu tiên cậu nghe được đầy đủ tên cha cậu từ trong miệng Ngu Trọng Dạ.
Đã từng là vết thương máu me đầm đìa, rốt cục bây giờ lại khiến cậu như người lính kiêu hùng.
Rõ ràng mời vừa cùng nhau làm tình, nhưng giờ khắc này Hình Minh lại nổi lên dục vọng. Huyết dịch toàn thân như chảy ngược xuống dưới. Hội tụ ở hạ thể, cậu mất công tốn sức mà lắc lắc cái cổ, một bên tự mình an ủi, một bên hôn môi Ngu Trọng Dạ. Một ít chất lỏng trắng đục chảy ra từ đầu linh khẩu, quệt lên cửa thủy tinh bóng loáng, Ngu Trọng Dạ bế cậu trở lại bên giường.
Lão Trần sau lần phải chịu phạt kỷ luật, vỗ mông ngựa càng tận tình hơn, lão nhận định tiệc hội trong đài lần này là cơ hội để vươn mình, cho nên liên quan đến tiến trình chuẩn bị cho buổi tiệc, hàng ngày lão đều thu thập thông tin dù là nhỏ nhất, việc lớn việc nhỏ gì cũng đều xin báo cáo chỉ thị từ phía đài trưởng, tuyệt đối tôn kính. Nhưng Ngu Trọng Dạ mấy ngày rồi chưa tới vườn Minh Châu, lão Trần âm thầm hỏi thư ký đài trưởng, đối phương cũng không biết, chỉ nói không có đi công tác.
Tình cờ gặp được Lão Lâm đúng lúc quay lại đài lấy đồ cho đài trưởng, nhanh chóng dán lên hỏi: “Chú Ngu gần đây đang làm gì?”
Lão Lâm khoa trương lắc lắc đầu, sau đó yếu ớt thở dài, tự hỏi tự trả lời: “Làm gì? Còn có thể làm gì, Đường Minh Hoàng đón Dương Quý Phi hồi cung chứ còn sao nữa.”
Trong âm thầm Lão Lâm vẫn không dám gọi thẳng tục danh của Ngu Trọng Dạ, chỉ dám mượn cổ dụ để ám chỉ, Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi để ám chỉ ai, đáp án không nói cũng hiểu. Lão Trần là người am hiểu về hí kịch, từng nghe qua côn khúc ‘Trường sinh điện’, biết đến “Quý phi ngỗ nghịch, bị trả về bổn gia”, Dương Quý Phi từng hai lần bị trục xuất khỏi cung, nhưng khi quay lại vẫn là hậu cung ba ngàn ta độc sủng.
Lão từng đắc tội với Hình Minh, hoặc nói hai người bát tự đối nghịch, không hợp lẫn nhau. Vừa nghĩ tới đài trưởng Ngu thật lòng đem món đồ chơi nhỏ nâng trong tâm khảm, lão Trần sợ hãi không thôi, ôm theo một tia hi vọng còn sót lại hỏi: “Không đến nỗi thế chứ, thằng nhãi đê tiện kia ngoại trừ lớn lên dễ nhìn một chút, còn có chỗ nào tốt? Lúc này mà xuất hiện không chết cũng gặp phải đại họa, chú Ngu không phải phạt nặng cậu ta sao, thế nào giờ vẫn còn hứng thú?”
“Phạt? Phạt là vì bảo vệ cậu ta! Bên trên bao nhiêu người mắt lom lom xuống, lại để cho cậu ta ngang nhiên ở lại trong đài, có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ cho cậu ta!” Lão Lâm vẫn cố làm ra biểu tình bí ẩn, một bộ khẩu khí không đến nơi đến chốn, “Trần chủ nhiệm, ngài cũng đừng cứ mở miệng ra là tên đê tiện như thế, nếu đăng đường nhập thất chính thức thông báo với lão gia tử. Ngay cả Thiếu Ngả… Thiếu Ngả cũng bị đuổi ra khỏi nhà.”
Lão Trần suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Chuyện chú Ngu được điều nhiệm sang bộ công an… Có tin được không?”
Lão Trần so với Lão Lâm lớn hơn nhiều tuổi, nhưng lại cùng Lão Lâm xưng huynh gọi đệ, không hề lấn cấn mà tự nhiên nói chuyện, ngày thường cấp cho đối phương không ít ân huệ, những chiếc đồng hồ đắt tiền mà Lão Lâm thu gom được lão Trần cống hiến không ít.
Lão Trần ngày thường nịnh nọt thành tính, nhưng nói cho cùng, vẫn thật sự bội phục Ngu Trọng Dạ. Chốn quan trường có câu, không xuôi tai nhưng có ích: Không sợ lãnh đạo giảng nguyên tắc, chỉ sợ lãnh đạo không ham muốn. Lão Trần giỏi nhất chính là lôi kéo lấy lòng người, lãnh đạo thích gì, lão làm cái đó. Nhưng Ngu Trọng Dạ lại không giống vậy. Hồng bí thư thích đánh cờ, hắn liền đọc nhiều sách dạy chơi cờ, trở thành cao thủ chơi cờ sánh vai với những cao thủ khác, khó phân định thắng thua; Lạc lão gia tử thích thư họa, hắn cũng tự mình học hỏi, trở thành người bạn văn chương với ông, so với những người đưa tranh chữ tới cửa, thì phong nhã hợp ý hơn nhiều.
Không ai có thể tùy tiện trở thành truyền kỳ. Trên wikipedia, đài trưởng Ngu đã trở thành truyền kỳ. Nhưng đằng sau nó là một thân bản lĩnh cùng sự cố gắng không nghỉ, mà bản lĩnh này không cần anh đánh nhau để giành lấy, chỉ khi có địa vị nó sẽ tự chạy đến bên anh.
Những hoạt động trong bóng tối của đài Minh Châu lão Lâm còn rõ hơn cả lão Trần, Lão Lâm cũng không coi chủ nhiệm Trần như người ngoài, giảm thấp âm lượng nói: “Ngài biết người phía sau hội trưởng Vưu là ai không?”
Lão dùng âm lượng nhỏ nhất thủ thỉ với đối phương.
Trên mạng cũng từng có tin đồn này, nhưng lão Trần vẫn không tin lắm: “Nếu thật là như thế, Lạc Thiếu lại không biết? Có thể tùy tùy tiện tiện làm tập kia của ‘Minh Châu kết nối’ như thế?” Tiếng nói chưa dứt, liền cẩn thận đánh giá bốn phía, chỉ sợ lỡ lời bị người nghe thấy.
Lão Lâm tiếp tục nói: “Lão gia tử đã xuống ngựa, loại chuyện như thế này càng ít người biết càng tốt. Ngày ấy sau khi chương trình phát sóng, chú Ngu bị lão gia tử mời đi uống trà, hơn mười một giờ khuya mới được thả, tôi xem sắc mặt của chú Ngu, sợ là đã đôi co với lão gia tử. Sau đó tôi nói bóng nói gió hỏi chú ấy về chuyện điều nhiệm, chú Ngu chỉ nhắm mắt cho tôi hai chữ, ” lão Trần xòe hai ngón tay ra, hồi lâu mới nói: “Đợi thêm.”
Đợi thêm.
Một câu “Không có kinh nghiệm làm việc trong các hệ thống chính trị và pháp lý”, đợi thêm chính là vô ích.
Đường Minh Hoàng là nam nhân, đài trưởng Ngu cũng là nam nhân, Đường Minh Hoàng có công mở rộng cơ nghiệp nhà Đường, đài trưởng Ngu có công cách tân biến vết thương cũ trở thành Minh Châu huy hoàng, cả hai đều không phải người bình thường, mà là anh hùng.
Nhưng anh hùng khó qua ải mỹ nhân, dường như đã trở thành số mệnh.
Lão Trần hỏi: “Lão gia tử mất hứng? Chuyện này cứ mắc cạn như thế?”
“Xem chú Ngu tính toán thế nào đã. Kỳ thực sau khi chương trình ‘Minh Châu kết nối’ giải thích tất thảy, người người đều hiểu, đài Minh Châu và chú Ngu căn bản không cần thiết phải chịu trách nhiệm, dừng lại ở việc tránh phạt biên tập viên Hình là cách làm sáng suốt nhất.” Lão Lâm thở dài, “Chú Ngu nói rằng giang sơn và mỹ nhân đều phải có, tôi thấy thời khắc mấu chốt vẫn là muốn mỹ nhân hơn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT