Edit & Beta: Direct Kill

Buổi sáng thứ năm, Lạc Ưu gọi Hình Minh vào phòng làm việc của mình, dặn dò cậu đi Phúc Kiến chạy tin tức, thứ hai tuần trước sau khi cậu đi, tổ chương trình cũng theo đó giải tán. Trong tay Lạc Ưu đang cầm một xấp bản thảo, nói gần đây hắn đã xem qua từng đề tài lưu lại của ‘Tầm nhìn Đông Phương’, chọn trúng được đề tài ‘Sơn tiêu trả thù’, cảm thấy những thứ ma mị quỷ quái luôn thu hút được tầm mắt của khá giả, từ góc độ nhân văn, cũng đáng giá để tìm tòi nghiên cứu một phen.

‘Minh Châu kết nối’ không phải ‘Tiếp cận khoa học’, thế nên có thể dễ dàng nhận thấy đề tài này nhất định không được phát sóng, còn sai cậu đến địa phương xa xôi để chạy tin. Hình Minh đã quá quen với chuyện này, đối với chuyện Lạc Ưu lấy việc công trả thù riêng đã có đáp án, nhàn nhạt đáp một tiếng, được.

Nhắc tới đề tài này lại khó tránh khỏi nói tới Nguyễn Ninh, Lạc Ưu mèo khóc chuột, nói Tiểu Nguyễn là người tốt, nếu như không phải sự cố phát sóng trực tiếp, vốn đã có thể chuyển lên nhân viên chính thức.

Hình Minh mỉm cười, khách khí nói, cậu ta hiện tại rất tốt.

Lời này không phải tùy tiện nói ra để lương tâm thanh thản, càng không phải để đấu khẩu với Lạc Ưu, sau khi Nguyễn Ninh bị khai trừ, tình trạng gần đây quả thật không tệ. Cậu ta gia nhập vào một đoàn đội tự truyền thông về mảng du lịch, vốn là chàng trai yêu thích du lịch và nhiếp ảnh, bây giờ kết hợp đam mê với công tác, có thể chia sẻ thông tin về những hoạt động của đoàn đội lên trang mạng cá nhân hàng triệu fan, thu nhập khá là khả quan. Nguyễn Ninh và Hình Minh thỉnh thoảng liên hệ với nhau, vẫn như trước gọi Hình Minh là sếp, cậu ta nói thời đại thật sự thay đổi, không nhất định phải làm việc trong nhà nước mới có tiền đồ, cậu ta còn khuyên Hình Minh nên rời khỏi đài Minh Châu.

Hình Minh không phải chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Nhưng tự truyền thông hoạt động không thể rời bỏ đoàn đội, đối ngoại liên quan đến doanh thu, đối nội liên quan đến phát triển lâu dài, khen thưởng dựa vào doanh số, hai bên cùng có lợi, nhưng lại phải hoạt động theo hướng tư bản và dựa vào mức độ yêu thích của khán giả, có thể mấy chuyện bát quái đưa tin nhanh hơn, nhưng những vấn đề về xã hội dân sinh hay chính trị, đều không gãi đúng chỗ ngứa, không chỉ có gãi không tới nơi, nếu không để ý còn bị chụp lên cái mũ “Ngũ mao” “Công tri” “Phẫn thanh”. Hình Minh không sợ miệng lưỡi thiên hạ, nhưng cậu trời sinh tính khí nóng nảy, lại sống trong môi trường của đài lớn đã lâu, sinh ra nhiều thói quen, không muốn hầu hạ người khác.

(1) – Ngũ mao: là tên gọi của những dư luận viên được chính phủ Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thuê (ở trung ương và địa phương) hoặc Đảng Cộng sản thuê để đưa các thông tin ủng hộ chính của Đảng nhằm định hình và hướng dẫn dư luận trên các diễn đàn Internet.

– Công tri: là từ dùng với những kẻ có vẻ như công chính bác học, kì thực là những kẻ dễ bị dao động, tự cao tự đại, hay phán xét, coi thường chính phủ cùng bách tính. Khi nhắc đến hai chữ ‘công tri’ thì thường có ý châm trọc.

– Phẫn thanh: chủ yếu dùng để chỉ giới trẻ Trung Quốc, những người thể hiện một mức độ gay gắt với chủ nghĩa dân tộc Trung Quốc. Thuật ngữ này xuất hiện lần đầu tại Hồng Kông vào những năm 1970, đề cập đến những người trẻ không hài lòng với xã hội Trung Quốc và tìm cách cải cách. Nó đã phát triển thành một thuật ngữ được sử dụng chủ yếu như tiếng lóng Internet.

Huống hồ, còn có khoản nợ cũ chưa xong.

Lạc Ưu bất chợt thay đổi chủ đích, giao thêm cho Hình Minh nhiệm vụ mới, sai cậu thứ sáu này tự mình đi đến Thịnh Vực một chuyến. Thịnh Vực bỏ ra thời gian mười năm cùng tổ chức chuyên về bệnh ung thư của Mỹ tập trung nghiên cứu thuốc về bệnh gan, thuốc điều trị ung thư gan giai đoạn cuối vẫn còn đang trong giai đoạn lâm sàng, còn thuốc gan điều trị viêm gan C đã sẵn sàng tung ra thị trường, trước kia là nhà tài trợ độc quyền cho ‘Tầm nhìn Đông Phương’, bây giờ “Tầm nhìn Đông Phương’ bị sát nhập vào với ‘Minh Châu kết nối’, trong đài dự định sẽ cùng hợp tác với Thịnh Vực, làm một chương trình quảng bá cho loại thuốc mới này xem như bồi thường.

Lạc Ưu nói chuyện, Hình Minh suy tư, một khuôn mặt chứa đầy ý cười, một ánh mắt lơ lửng không cố định, cuối cùng vẫn là Lạc Ưu nhìn ra Hình Minh mất tập trung, nhíu mày, khiêu khích hỏi, làm sao, sợ Liêu Huy?

Theo lý nếu đi gặp gỡ nhà tài trợ thế này thì không ở trong phạm vi chức trách của một phóng viên, nhưng Lạc Ưu nói cũng hợp tình hợp lý, ai chọc ra chuyện này, thì nên để cho người đó giải quyết. Hình Minh không phải người hay sợ hãi, mặc dù ngại Liêu Huy khó chơi, nhưng xác thực vì nguyên nhân của cậu nên lợi ích của nhà tài trợ mới bị hao tổn, vì vậy gật gật đầu, nói, ngày mai tôi sẽ đi tìm Candy bên Thịnh Vực, buổi chiều không trở lại đài, giáo sư đại học của tôi đã qua đời, tôi đến viếng thầy ấy.

Lạc Ưu khôi phục nụ cười thân thiết, gật gật đầu biểu thị đồng ý, còn nói thêm mấy chữ: “Nén bi thương thuận biến.”

Nén bi thương thuận biến, có nghĩ là nên tiết chế đau thương, thuận theo biến cố, thật sự quá hời hợt.

Quý Huệ không đợi được giáo sư Hạ hết hạn tù trở về, đã ra đi trước. Hình Minh ngược lại không quá bi thương, dù sao thuốc Alanine Ciloni đã được Khang Nhạc Nhạc tiếp nhận, tâm nguyện hành y tế thế của Quý Huệ được thỏa mãn, có thể mỉm cười xuống cửu tuyền.

Hình Minh cáo từ với lãnh đạo, chuẩn bị tập trung vào công tác, thâm nhập vào vùng nông thôn ghê sợ được mọi người đồn là trẻ em sinh ra không có xương sống, Lạc Ưu bỗng nhiên ở phía sau gọi cậu một tiếng, ai, Hình Minh.

Hình Minh ở trước cửa quay đầu lại, dáng đứng thẳng như cán bút, dùng ánh mắt dò hỏi.

Lạc Ưu nhìn chằm chằm cậu nửa ngày, đột nhiên hỏi một vấn đề không liên quan, biết chơi cờ tướng sao?

Hình Minh gật gật đầu, lời ít mà ý nhiều trả lời, biết.

Lúc này đổi lại thành Hình Minh trầm mặc, Lạc Ưu suy tư. Cậu không oán hận Ngu Trọng Dạ, ngược lại vẫn cực kì để ý, nam nhân ưu tú cũng tránh không khỏi thất tình lục, ly không được nhu cầu sinh lý. Lạc thiếu gia từ nhỏ đã gặp qua đủ loại danh nhân chính khách, thương nhân lớn nhỏ, nhưng không một ai có thể so sánh được với Ngu Trọng Dạ, bên người lại còn toàn oanh oanh yến yến vờn quanh không dứt, loại người nông cạn, đề tiện, dùng sắc lấy lòng như Hình Minh, dính người như sam, có thêm cậu ta cũng không nhiều, mà thiếu bớt cậu ta cũng không ít. Chỉ là nghề nghiệp dựa vào da thịt, lại còn coi như mình cao thượng lắm, hắn có vài ba phần căm ghét cậu, nhưng lại càng không ưa nhiều hơn.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, phòng làm việc của Lạc Ưu nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà, được trời cao chăm sóc hấp thụ ánh mặt trời. Những hạt bụi dưới ánh sáng không chỗ che thân, lấp loé ánh kim, tựa giấy thếp vàng bị ai đó cắt nát.

Hai người đứng đối diện nhau, phiền phiền nhiễu nhiễu bàn tính và đánh giá, cuối cùng Hình Minh thực sự không nhịn được, hỏi, tôi có thể đi?

Lạc Ưu phản ứng lại khóe miệng hơi giật giật, như than thở, cũng giống cười khổ, nói, được, anh đi đi.

Cuối tuần đúng là thời điểm thích hợp để đưa tang. Bầu trời xám ngắt, khí lạnh như anh bạn già lâu ngày không gặp chẳng báo trước tiếng nào đã ghé thăm, đi kèm gió thu là mưa phùn, cơn mưa kéo dài đến mãi thứ tư tuần sau. Buổi tối Ngu Trọng Dạ có hẹn với khách, bốn giờ dặn Lão Lâm chuẩn bị xe, rời khỏi đài Minh Châu.

Mới vừa chạy khỏi vườn Minh Châu, một người trẻ tuổi nhìn như đã chờ đợi từ lâu thình lình lao ra, đuổi theo Bentley. Lão Lâm nhìn gương chiếu hậu phát hiện có người đuổi theo, hỏi Ngu Trọng Dạ, có muốn dừng xe hay không?

Ngu Trọng Dạ cũng phát hiện sau xe có người đuổi theo, hỏi Lão Lâm, quen biết?

Trí nhớ của Lão Lâm rất tốt, mắt hơi híp lại, cách màn mưa mờ mịt quan sát một hồi, cuối cùng cũng nhận ra khuôn mặt này, Hướng Tiểu Ba.

Ngu Trọng Dạ đối với cái tên này không có ấn tượng gì, nói thẳng, không cần ngừng.

Lão Lâm đáp ứng một tiếng, nhưng vẫn nhẹ nhàng dẫm phanh xe, nói một câu, đây là anh trai biên tập viên Hình. Theo lý cái tên Hình Minh gần đây là điều tối kỵ, chỉ lo không cẩn thận nhắc tới sẽ chạm phải vảy rồng, phạm vào kiêng kỵ. Nhưng lão cũng lo lắng nếu thật sự xảy ra đại sự gì, sau này đài trưởng Ngu truy cứu, một người tài xế  như lão có gánh cũng không được.

Ngu Trọng Dạ trầm mặc ý vị sâu xa.

Ngay cả người tinh quái như Lão Lâm cũng không chắc, vốn tưởng rằng đài trưởng Ngu muốn dạy bảo tiểu tình nhân không an phận của mình một bài học, bây giờ xem ra như là nổi giận thật, lão cũng trầm mặc trong chốc lát, do dự một chút, đang định nhấn chân tăng ga, Ngu Trọng Dạ sau lưng rốt cục lên tiếng, dừng xe.

Xe ngừng, Hướng Tiểu Ba cuối cùng cũng coi như chạy được đến nơi, lần trước bị gãy xương còn chưa khôi phục hoàn toàn, hắn kéo theo cái chân tàn phế đuổi theo xe ô tô suốt hai con đường, hiếm thấy có tinh thần đáng khen như vậy.

Ngu Trọng Dạ vẫn ngồi ở trong xe, Hướng Tiểu Ba xuyên qua cửa sổ được kéo xuống, thở hồng hộc nói với hắn: “Bạn gái của tôi và tiểu tình nhân của ngài đã cùng nhau chạy trốn!”

Hướng Tiểu Ba từ khi nằm viện đã coi trọng Lý Mộng Viên, nhưng bị Hình Minh chơi một vố, nên trong khoảng thời gian ngắn không dám đi ra ngoài chơi gái đánh bài, rảnh rỗi đến tẻ nhạt, chẳng biết làm gì ngoài việc đâm đầu vào vực sâu tình yêu không có cách nào tự kiềm chế. Hắn dính Lý Mộng Viên như hình với bóng, Lý Mộng Viên nhất thời nhẹ dạ không từ chối thẳng thắn, Hướng Tiểu Ba càng thuận thế bò lên, còn tự nhận mình là bạn trai của bác sĩ Tiểu Lý.

Quan hệ bí mật giữa đài trưởng Ngu và biên tập viên Hình mọi người trong đài đều biết, Ngu Trọng Dạ cũng không cần giấu giấu diếm diếm trước mặt một tên tiểu bối vô danh, hỏi ngược lại Lão Lâm: “Gần đây Tiểu Hình đang làm gì?”

“Nghe Lạc thiếu nhắc tới, thứ hai đi Phúc Kiến chạy tin tức.”

“Nghe thấy chưa?” Ngu Trọng Dạ không nhìn Hướng Tiểu Ba, cho rằng người này không đáng giá để lọt vào mắt.

“Nghe thì nghe thấy, nhưng sự thực không phải là thế.” Hướng Tiểu Ba vẫn bám chặt cửa sổ xe không cho đi, nói tiếp thứ sáu bạn gái Lý Mộng Viên của hắn cùng Hình Minh đi đưa linh cữu của giáo sư, sau đó liền mất liên lạc, hôm qua hắn đã trực tiếp đi bệnh viện để tìm, nhưng bên bệnh viện nói mấy ngày nay không thấy người tới, gia đình Lý Mộng Viên đã báo cảnh sát. Nhưng hắn càng nghĩ càng khả nghi, càng nghĩ càng sinh khí, càng nghĩ càng cảm thấy hai người này khả năng tình cũ bén lửa, cùng nhau chạy trốn.

Lông mày Ngu Trọng Dạ dần nhíu chặt, không phải vì tin lời nói mê sảng của Hướng Tiểu Ba. Không có máu me cạnh tranh khốc liệt giống như chốn quan trường, không có người lừa ta dối để đấu tranh giành chức vị, nhưng quyền lực, thứ này so với pháp luật còn có đáng sợ hơn, bên ngoài tung tin đồn có người muốn trả thù biên tập viên Hình hắn đương nhiên đã nghe qua, hắn công khai bảo đảm, ngấm ngầm che chở, người kia chắc hẳn cũng e ngại mặt mũi đài trưởng Ngu, rốt cuộc vẫn không làm gì Hình Minh. Nhưng luôn có những chuyện hắn không thể kiểm soát được, đại án của Lưu Sùng Kỳ đã kéo rất nhiều quan chức lớn xuống ngựa, còn liên luỵ một chuỗi cá tôm, kẻ địch núp trong bóng tối, có thể hành động hay không hành động, hắn không thể nói được.

Ngu Trọng Dạ lôi điện thoại di động ra, bấm một dãy số.

Trên màn ảnh rất nhanh hiển thị một cái tên, Hình Minh.

Đây không phải do Ngu Trọng Dạ lưu vào, mà là do Hình Minh tự lưu.

Chính vào khoảng thời gian hai người không đến đài ba ngày. Hình Minh buồn bực nằm bên cạnh Ngu Trọng Dạ, có lẽ vì đang ở nhà, hoặc giả hai người vừa mới cuồng hoan một trận đầu óc còn đang mờ mịt, lá gan cậu so với thường ngày lớn hơn không ít, tự biên tự diễn cầm điện thoại của hắn lên nghịch, mà Ngu Trọng Dạ chỉ ở một bên cười nhìn cậu, không ngăn lại.

Hình Minh nghịch điện thoại đài trưởng Ngu một hồi, cuối cùng quay đầu lại, khuôn mặt ủy khuất đến tội nghiệp hỏi hắn, thầy Ngu không lưu số của em.

Vừa mới mây mưa xong, áo ngủ Hình Minh nửa mở nửa khép, hai mắt phủ một tầng hơi nước, gò má căng mịn như đánh phấn, đôi môi phiếm hồng, không còn tư thái lạnh lùng ‘người không thể đến gần’ ngày thường, Ngu Trọng Dạ giơ tay xoa tóc cậu, cười nhẹ nói, tôi nhớ kỹ.

Hình Minh vẫn không chịu tin, liền cúi bấm bấm điện thoại đài trưởng Ngu, tự ghi số mình vào, rồi trịnh trọng lưu cả họ và tên, Hình Minh.

Sau đó quay lại mỉm cười, lưu vào, sau này quên mất cũng không sợ.

Nụ cười kia quá mức chói mắt. Dục vọng của đài trưởng Ngu vừa mới được giải phóng nay lại nổi lên. Phân thân cứng ngắc, hắn ôm Hình Minh vào trong lồng ngực, chôn mặt vào xương quai xanh, tinh tế hôn qua một lần. Sau đó nâng tính khí đi vào bên trong huyện động ướt át.

Hai nam nhân ôm nhau ngã xuống, biên tập viên Hình hừ nhẹ một tiếng, đài trưởng Ngu dũng mãnh, phù dung trướng noãn độ xuân tiêu(2), chỉ còn nghe thấy tiếng rên rỉ.

(2) Câu thơ trích trong bài thơ Trường hận ca của tác giả Bạch Cư Dị. Dịch nghĩa: Nàng cùng vua trải qua đêm xuân trong trướng Phù Dung ấm áp. Dịch thơ: Màn phù dung êm ái đêm xuân.

Nếu như có mỹ nhân như thế trong ngực, không lâm triều cũng là chuyện dễ hiểu.

Ngu Trọng Dạ trầm mặc chờ đợi hồi âm, có thể Hình Minh tắt điện thoại.

Hướng Tiểu Ba ủ rũ xen mồm vào, không cần gọi, năm ngày, đều không liên lạc được.

Hướng Tiểu Ba đi, Ngu Trọng Dạ liền hoãn buổi hẹn lại, hắn đốt điếu thuốc ngồi ở trong xe, mượn Lão Lâm bật lửa.

Lão Lâm không hỏi Lạc Ưu, biết có hỏi sợ cũng không tra ra được gì, đành phải gọi cho những phóng viên khác của ‘Minh Châu kết nối’, cuối cùng có thêm chút manh mối, thứ sáu sau khi đi Thịnh Vực, cậu liền không xuất hiện.

Thời điểm Ngu Trọng Dạ bước vào quán rượu bên trong sơn trang cưỡi ngựa, Liêu Huy đang đi ra từ bên trong, trái ôm phải ấp, gặp mặt nhau ngay tại hồ cá. Đúng dịp Hồ Thạch Ngân cũng ở đây, không chơi thuyền lại đến cưỡi ngựa, đều là ham mê của người có tiền, hơn nữa Hồ Tứ Gia và Liêu tổng giao tình không tệ.

“Nha, anh rể! Anh rể đến!” Liêu Huy vừa thấy Ngu Trọng Dạ liền ân cần mà cười, thân thiện mà gọi, “Anh giúp Tứ gia nhìn xem, hoa văn trên chiếc bình Quân diêu nhà Tống này, quả thật là hàng tốt!”

Hồ Thạch Ngân cũng mang theo người, cười ha hả dặn dò thủ hạ mở ra một hộp đồ cổ, nói với Ngu Trọng Dạ: “Vất vả Liêu tổng tìm cho tôi món đồ này.” Hồ Thạch Ngân xưa nay yêu thích sưu tầm đồ cổ và tranh chữ, hiểu được tài không lộ ra ngoài, thứ tốt càng không dễ để người gặp, vì vậy còn nói: “Vẫn nên tìm nơi yên tĩnh chút, thỉnh chú Ngu giám định hộ.”

Hình dáng, đường nét, hoa văn đều tinh xảo, màu gốm là màu đỏ tía hiếm gặp, có đến trăm ngàn đồ vật, nhưng Ngu Trọng Dạ không thèm liếc mắt một cái, cũng không cùng Hồ Thạch Ngân hàn huyên khách sáo, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm hai mắt Liêu Huy: “Người ở nơi nào?”

Ngày thường đài trưởng Ngu bát phong bất xúy, không quan tâm trước mặt là đại quan hay tiểu dân chúng, đều không lạnh không nhạt ba phần cười đáp lại, chưa từng ở trước mặt người khác bộc lộ cảm xúc rõ ràng như vậy, Liêu Huy có chút sợ hãi, nhưng vẫn làm bộ nghe không hiểu: “Người nào? Cái gì ở nơi nào? Em nghe không rõ —— ”

Ngu Trọng Dạ không muốn phí lời với Liêu Huy, trực tiếp động thủ. Xuất thân là bộ đội, động tác cực kỳ gọn gàng dứt khoát.

Liêu Huy căn bản không nghĩ tới đối phương còn có chiêu này, không kịp phản ứng, cả khuôn mặt đã bị Ngu Trọng Dạ nhấn vào trong hồ cá.

Hắn chỉ cảm thấy áp lực cực lớn phía sau cổ, ngay sau đó cái trán bị đập xuống, nước lạnh tràn vào ngũ quan, cái gì cũng đều không nhìn thấy, không nghe thấy.

Cũng may chỉ có vài giây ngắn ngủi.

Cá trong hồ nước chưa kịp phản ứng, nhưng lần tới có thể sẽ không tiện nghi như vậy.

Bàn tay Ngu Trọng Dạ nắm cổ Liêu Huy ấn vào trong hồ, đồng dạng có nguy cơ tiếp xúc với cá piranha ăn thịt, nhưng hắn không ngần ngại chút nào, vẫn mạnh mẽ đè lên cổ Liêu Huy, khiến cho mặt hắn lần thứ hai áp sát mặt nước: “Tôi hỏi lần nữa, Hình Minh ở nơi nào?”

Thủ hạ Liêu Huy đều sợ đến choáng váng, đứng ở một bên trừng mắt, chỉ có thể gọi, chỉ có thể khuyên, đài trưởng Ngu vừa là lãnh đạo vừa là thân thích, thời điểm rảnh rỗi chạy theo nịnh bợ còn không kịp, chưa đến thời khắc mấu chốt có thể không động thủ liền tận lực bất động.

Sự tình đến mức này, Liêu Huy sợ hãi cũng cưỡng ép không để mình bị yếu thế, gắt gao víu lấy thành hồ, một bên cố chấp mắng: “Anh chơi trò biếm vào lãnh cung rồi, lại không cho phép tôi trói nó chơi hai ngày sao? Con mẹ nó anh chắc bị tên tiểu hồ ly kia cho uống thuốc mê rồi, nó gây ra họa như vậy còn chưa đủ?! Nó, nó sớm muộn gì cũng đem anh kéo xuống!”

Hồ Thạch Ngân là do Liêu Huy mời tới, không có ý định khoanh tay đứng nhìn, Ngu Trọng Dạ hơi nghiêng đầu về phía hắn, khách khí nói: “Tứ gia, đây là việc trong nhà chúng tôi.”

Hồ Thạch Ngân cuối cùng chỉ biết khuyên giải: “Vị tiểu bằng hữu kia của chú đang ở chỗ tôi, đến hình dáng gì thì là hình dáng đó, không đánh cũng không chạm.”

Ngu Trọng Dạ buông lỏng tay, Liêu Huy nằm trên mặt đất hô hấp như cẩu.

Hồ Thạch Ngân nói tiếp, lần trước ‘Tầm nhìn Đông Phương’ và cảnh sát liên thủ truy quét sòng bạc dưới lòng đất, thật ra đó là địa bàn làm ăn của tôi, Liêu tổng vẫn không nuốt nổi cục tức này, hắn cảm thấy tính khí như vậy không giáo dục không được, nhưng cuối cùng vị tiểu bằng hữu kia không bán đi mặt mũi của chú, cậu ta còn biết thương hương tiếc ngọc, vẫn luôn che chở cho bạn của mình.

Liêu Huy gạt nước khỏi mặt, nước thuận theo đường viền khuôn mặt trượt xuống, khuôn mặt Ngu Trọng Dạ không hề bộ lộ cảm xúc, đi đến trước mặt thủ hạ Hồ Thạch Ngân, cầm lấy bình gốm Quân diêu nhà Tống quan sát.

Sau đó cổ tay hắn nhẹ nhàng nghiêng xuống, bình gốm rơi trên mặt đất, vỡ tan.

Ngu Trọng Dạ nói, giả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play