Edit & Beta: Direct Kill

Hình Minh trở lại đài Minh Châu, một nhà Trương Từ đã tới từ lâu, tất cả công việc ăn uống, quần áo, nơi ở, đi lại đều do Nguyễn Ninh phụ trách. Đài trưởng Ngu không trở về kịp, nhưng quả nhiên Lão Lâm đã thay hắn sắp xếp chuyện tiền nong mà cậu nhờ vả.

Hình Minh mở ra phong thư Lão Lâm đưa, nhìn rõ con số trong chi phiếu, hơi líu lưỡi, đài trưởng Ngu quá mức hào phóng, so với tưởng tượng của cậu còn nhiều hơn một số không.

“Này quá nhiều tiền.” Cậu ngước mắt nhìn Lão Lâm, nỗ lực che giấu vẻ kinh ngạc.

“Đây là chú Ngu thương cậu. Không đủ thì cứ nói.” Lão Lâm cười cười, khẩu khí hời hợt, giống như đang thay mặt lãnh đạo ban thưởng cho tiểu tình nhân chút tiền tiêu vặt.

Mặc dù vẫn mang tính chất như một công ty cổ phần nhưng dưới trướng Đài Minh Châu có rất nhiều công ty con, tất nhiên là phải am hiểu sâu sắc luật rừng của thương trường, đã ra tay thì nhất định phải giết, giết tất cả.

Đối với sự kiện lớn của đài Minh Châu, mặc dù Hình Minh và Ngu Trọng Dạ ở cùng một chỗ trong khoảng thời gian dài nhưng không hề nghe đối phương đề cập tới, chỉ khi về nhà tìm hiểu một chút tin tức ngầm trên mạng mới biết. Trên internet nói đài Minh Châu ngoài mặt muốn xây CBD nhưng thật ra đã nhìn trúng giá trị địa hình của khu trung tâm nội thành, liên thủ với một công ty bất động sản, di dời một phim trường đã cũ của nhà nước, khiến cho không ít phim trường khác lên tiếng chê trách, mâu thuẫn từ đó trở nên gay gắt.

Mấy năm gần đây, công ty điện ảnh tư nhân mọc lên như nấm, mà các phim trường lâu năm được sửa sang lại thì có hạn, nhiều phim sản xuất ra không bắt kịp được với thẩm mỹ của thời đại, nhưng đã dấn thân vào nghề này thì chẳng còn đường lui nữa, bây giờ hầu như đều gieo hạt nhưng không thu được trái, hãm sâu phát triển nút thắt cổ chai.

Tuy nhiên cảm xúc vẫn là thứ gì đó khó lý giải nhất trên đời. Phim trường này mấy năm gần đây không làm ra nổi một bộ phim xuất sắc, giống như mẹ già bị bệnh nằm liệt giường, khi còn sống thì chán ghét, chết đi rồi lại nhớ nhung hối hận. Ngày ấy Lâm Tư Tuyền lợi dụng hai chữ này suýt nữa bức lui kình địch Lạc Ưu, bây giờ phim trường kia cũng sử dụng thủ đoạn y hệt, khiến cho mũi nhọn dư luận nhắm thẳng vào bản thân Ngu Trọng Dạ. Oán thay quyền lực khiến lý tưởng lạc lối, than thay tiền tài giết chết tình cảm.

Đối với việc hai bên tranh đấu, Hình Minh biết rõ phân lượng của bản thân. Cậu không giúp được Ngu Trọng Dạ.

Bỏ lại chuyện thân thể sung sướng, cậu cảm thấy Lạc Ưu nói không sai, bản thân cậu chỉ là đồ chơi nhỏ trên giường đài trưởng, lý tưởng của cậu đặt ở thời đại ngày nay có phần kỳ quặc ấu trĩ mà vô nghĩa, giá trị của cậu chỉ có khi cùng đài trưởng làm tình.

Hình Minh nhìn chằm chằm tờ chi phiếu trước mặt, đột nhiên suy nghĩ, nếu như ngày nào đó đài trưởng Ngu thật sự chán ghét cậu, thì có một khoản phí bồi thường cũng không tính là quá thiệt thòi.

Ái tình dễ bị biến chất, thời gian qua đi, chỉ có tiền là không thay đổi.

Rất tốt.

Nửa năm phát sóng thử nghiệm, kinh phí cũng như tài nguyên của tổ chương trình kém xa ‘Minh Châu kết nối’, vì muốn chương trình đạt hiệu quả tốt nhất, Hình Minh thường phải tự móc tiền túi. Bây giờ trong tay rộng rãi, càng ra tay càng hào phóng, giúp cả nhà Tiểu Từ và bạn bè họ sắp xếp chu toàn. Chỉ có một điều khiến cậu không thể nào yên tâm. Cậu và Trươn Hoành Phi đột nhiên mất liên lạc.

Sau đó hỏi thăm mới biết, khi cậu còn đang ở biệt thự cùng Ngu Trọng Dạ ân ân ái ái, Trương Hoành Phi nhận được thông báo thuyên chuyển công tác, từ nhà giam Ngưu Lĩnh bị điều đến vùng biên cương, lại còn điều đi tỉnh khác nữa.

Chuyện đột nhiên xảy ra, đột nhiên đến có chút kỳ lạ.

Chỉ khi Hình Minh được Tô Thanh Hoa kể về di ngôn của cha mình, lúc ấy cậu mới bắt tay vào tìm hiểu kỹ càng về vụ án này. Vào lúc ấy ‘Thời báo kinh tế’ đã đóng cửa, Hình Hoành múa bút thành văn, thế nhưng khi đó internet còn chưa phổ cập, cho nên những tin tức ngày đó về phát biểu của ông đều không dễ dàng tìm thấy, Hình Minh may mắn được Tô Thanh Hoa giúp đỡ, tốn rất nhiều công sức mới tìm đủ hết thảy, trong đó không ít lợi ích mà chỉ khi làm truyền thông cậu mới có được. Quen biết nhiều, con đường rộng rãi, mọi chuyện đều trở nên dễ dàng hơn.

Hình Minh lúc đó mới vừa bắt đầu giải phẫu người chết, đối mặt với thân thể lạnh ngắt và chất formol đỏ tía, tim không đập tay không run, hưng phấn hay sợ hãi cậu đều không cảm nhận được, đứng trước bàn giải phẫu mặt không chút biểu tình.

Nhưng khi cậu đọc những tin tức của cha mình ngày đó, lại cảm thấy phía sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lòng bàn tay lạnh lẽo, lệ nóng doanh tròng.

Cậu sợ hãi, cũng kiêu ngạo.

Kiểm sát trưởng thành phố ăn hối lộ tạo ra án oan, giám đốc sở xây dựng thành phố chống đỡ tình nhân xây dựng công trình trái phép, chủ tịch tập đoàn than khoáng sản Trung Quốc thuê người giết chết kẻ dám tố cáo mình… Từng chuyện từng chuyện đều làm người nghe kinh hãi, bằng ấy tính mạng cũng không đủ để họ chơi đùa.

Những tin tức cậu thu được đều có đề cập tới các đại nhân vật, có người vài năm trước đã rớt đài, có người đã mất gần đây, đương nhiên cũng có số ít người cuộc sống rất thảnh thơi sung sướng, đường làm quan rộng thênh thang.

Hồng Vạn Lương chính là một trong số ít đó. Lại còn là người phát triển nhất trong số các đại nhân vật.

Hình Minh ngày đó ở bệnh viện thành phố đã từng gặp qua Hồng bí thư, không thể không nói, nho nhã thân dân, ấn tượng rất tốt.

Hình Minh vốn định dùng một phần “tiền tiêu vặt” mà Ngu Trọng Dạ cấp cho cậu để thu mua Trương Hoành Phi. Tiền vào, thế ép người, trước đây cậu không có quyền cũng không có thế, nhưng hiện tại ít nhất cậu đã có tiền.

Sau khi mất liên lạc với hắn, cậu đột nhiên muốn đến thăm mẹ mình —— ở một khía cạnh nào đó thì đây là ý nghĩ vô cùng độc ác, Đường Uyển hiện tại cần tiền gấp. Tiền có thể sai khiến ma quỷ, tiền có lẽ cũng có thể khiến cho một người mẹ luôn nói năng thận trọng sẽ nói với con trai mình về sự thật án oan của cha cậu.

Hình Minh đem một xấp tiền vứt trước mặt Đường Uyển. Bộ dáng khó coi, như khách làng chơi trước mặt gái điếm. Cậu trực tiếp hỏi chuyện, không nghĩ tới Đường Uyển liếc mắt một cái cũng không thèm nhìn đống tiền kia, ngay cả mặt con trai ruột xa cách lâu ngày cũng không nhìn, bà ung dung thong thả buộc tóc lại, ung dung lấy lọ nước hoa hương bách hợp ra xịt. Mặt của nàng một nửa dưới ánh mặt trời, một nửa tại trong bóng tối.

Hình Minh chú ý tới mái tóc Đường Uyển vừa cắt lại còn nhuộm, thiên về tông màu nâu, khiến khuôn mặt bà trẻ hơn. Nhìn không giống mẹ cậu chút nào, mà giống chị gái hơn.

Đường Uyển nói, mấy chuyện thối nát nhà họ Hướng bà không muốn nhúng mũi vào, bà đã đưa ra đơn ly hôn với Hướng Dũng, một ông chủ quen biết trong lớp dạy múa vẫn luôn để ý đến bà, bà vốn ngại hắn nói chuyện ồn ào lại quá mức nhiệt tình, nên không ưa thích cho lắm, nhưng nghĩ đến người này dù sao cũng là nhân vật máu mặt, không chừng còn có thể giúp đỡ Hình Minh phát triển trong ngành truyền thông.

Hình Minh nghĩ ra trăm phương ngàn kế để lừa gạt mẹ mình, nhưng càng không ngờ đối phương dùng một chiêu tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu hóa giải hết tất cả.

“Con vẫn luôn không thích lão Hướng, mẹ biết.” Đường Uyển rốt cục ngẩng đầu nhìn con trai, ánh mắt tha thiết, nhu tình như nước, tựa hồ muốn cùng con trai tiêu tan hiềm khích trước kia.

“Chú Hướng… Rất tốt.” Dù thích hay không thì chẳng còn quan trọng nữa, người ta dù gì còn có một người con trai nữa.

“Mẹ cũng không quá yêu thích,” Đường Uyển thở dài một hơi nói, “Sau này mẹ con ta có thể….”

“Mẹ, mẹ chuyện này… Mẹ thực sự là… Hết thuốc chữa rồi…” Hình Minh nói lắp, một người mồm miệng luôn sắc bén hôm nay bỗng nhiên nói lắp.

Hôn nhân gia đình, hứa hẹn, trách nhiệm, đối với người đàn bà này mà nói hết thảy không đáng giá một đồng.

Cậu đẩy cửa đi ra ngoài.

Trước khi chương trình phát sóng trực tiếp mới bắt đầu, Hình Minh tranh thủ đi thăm Hướng Dũng. Hình Hoành đã chết được một quãng thời gian dài, hết thảy ký ức tốt đẹp đều bị thời gian làm hao mòn hầu như không còn, cậu luôn cảm thấy mình có rất ít nơi có thể đến. Hướng gia xem như là một trong số ít đó.

Hướng Dũng vẫn theo nghề cũ là bán thức ăn, nhưng ông không còn là ông chủ eo quấn bạc triệu nữa, bây giờ buổi trưa thì bán cơm hộp, buổi tối lại bán đồ ăn nhẹ. Ông có tay nghề của bếp trưởng, trước đây Đường Uyển ở nhà không bao giờ phải nấu cơm.

Bên cho vay nặng lãi lại phái người đến kiếm chuyện sinh sự, đá đổ gian hàng Hướng Dũng vừa bày ra, trên đất đều là đầu sư tử (thịt viên) bị giẫm nát.

Thời đại này không có ai rảnh rỗi đi hành hiệp trượng nghĩa, người qua đường đều lẩn tránh đi đường khác, Hình Minh ở một bên nhìn. Trước kia Hướng Dũng là ông chủ, bây giờ Hướng Dũng là kẻ bán hàng rong, đúng là vận đổi sao dời. Cũng may mấy kẻ cho vay nặng lãi kia chỉ đòi tiền, không muốn giết người, chửi ra mấy lời hung ác liền bỏ đi.

Hình Minh nghe rõ. Hướng Dũng vận dụng các mối quan hệ từ lâu mà mình xây dựng được, chắp vá lung tung, kỳ thực đã thay Hướng Tiểu Ba trả một khoản nợ lớn. Nhưng Hướng Tiểu Ba vẫn chứng nào tật đấy đâm đầu vào đánh bạc, đem tiền cha mình chuẩn bị vất hết vào sòng bạc, vốn định một lần đổi đời, kết quả thua sạch sau một đêm. Hiện tại lời cộng lời, nợ sinh nợ, tính toán sơ sơ, bán nhà đi cũng không đủ trả.

Hình Minh đi lên, thay Hướng Dũng nâng xe đồ ăn dậy.

“Minh Minh, con có thể hay không…” Hướng Dũng ấp úng, muốn nói lại thôi, bỗng nhiên quỳ gối trước Hình Minh.

Dưới mặt đất toàn là dầu mỡ và nước rửa bát, ông còn muốn dập đầu lạy cậu. Hình Minh đúng lúc nâng tay chặn lại, dù gì cũng là cha dượng trên danh nghĩa nuôi cậu từng ấy năm, cậu chịu không nổi.

“Cho chú mượn chút tiền.” Hướng Dũng dường như đau đến khóc thành tiếng, “Chờ nhà bán được chú sẽ trả con.”

Hình Minh rũ mắt nhìn Hướng Dũng, bình tĩnh mà nói: “Ngày hôm nay chú thay hắn trả tiền, ngày mai hắn có thể lại chứng nào tật nấy đi đánh bạc, cứ như vậy không ngừng, biết bao giờ mới có thể trả hết nợ?”

“Ngày nào ta tắt thở thì ngày đó sẽ trả hết nợ.” Hướng Dũng lắc đầu, thở dài, “Chú cũng biết đánh bạc là bệnh hết thuốc chữa, trị được ngọn không trị được gốc. Nhưng có còn hơn không, ai bảo đời trước chú thiếu nợ nó, nên đời này nó đầu thai thành con trai chú đến đòi khoản nợ ấy.”

Tuy da Hướng Dũng hơi đen, nhưng mặt mày luôn hồng hào. Bây giờ cả người chán nản, khuôn mặt phúc hậu khiến người người yêu quý cũng đã biến mất, hai má đầy đặn trước kia gầy hóp lại, hiện ra tuổi già sức yếu.

Trong trí nhớ Hình Minh vẫn luôn có hình tượng của một người cha. Mười năm trước hình tượng Hướng Dũng cách rất xa Hình Hoành, bây giờ bị tàn phá như vậy, càng không thể sánh bằng. Nhưng vào thời khắc này ở trên mặt Hướng Dũng cậu lại nhìn thấy bộ dáng của Hình Hoành.

Những năm này Hướng Dũng đối xử với cậu quả thật không tệ. Cậu thở một hơn dài. Hình Minh phát hiện mình có chút đố kị.

Hướng Dũng nhìn Hình Minh, chảy nước mắt thở dài: “Tiền hết còn có thể kiếm lại, Tiểu Ba thì không đánh cuộc được.”

“Để cháu nghĩ biện pháp.” Hình Minh quay đầu phải đi, chưa đi hai bước đã quay đầu lại nhìn cha dượng mình, thấy Hướng Dũng còn đang quỳ, cậu khẽ cau mày, “Trên mặt đất rất lạnh.”

Hình Minh mua mấy chục hộp cơm từ chỗ Hướng Dũng, lái BMW đưa vào đài Minh Châu, gọi điện thoại cho Nguyễn Ninh, nói gọi mọi người đến chỗ xe cậu lấy cơm hộp.

Cách thời gian phát sóng trực tiếp khoảng bốn mươi phút, Hình Minh ngồi ở trong phòng hóa trang làm tóc, tóc của cậu có chút dài, nếu là người dẫn chương trình giải trí để kiểu tóc như vậy thì không thành vấn đề, nhưng thân là người của bên tin tức, kiểu tóc này có vẻ không đủ tinh thần chính khí, chuyên gia trang điểm một bên dùng keo xịt tóc định hình, một bên có ý tốt nhắc nhở, nên cắt ngắn một chút.

Ngoài cửa có vài nhân viên vừa ăn cơm hộp vừa tám chuyện.

Liên quan với vấn đề xu hướng tình dục của đài trưởng Ngu, đây vốn là điều cấm kỵ của đài Minh Châu. Người chủ trì giải thi đấu chưa gì đã khua chiêng gõ trống, không biết tin tức từ nơi nào truyền ra, nói Nam Lĩnh đã được định sẵn là quán quân.

Nam Lĩnh nói thẳng ra chỉ là một bình hoa, fan có đến trăm vạn, nhưng ngay cả tiếng phổ thông cũng không nói đúng tiêu chuẩn. Internet lan truyền một video Nam Lĩnh lên đọc lời phát biểu, cậu ta run run nhớ lại câu chữ đã học ở trong đầu “Tình mẹ cao như lúi, dộng như biển”, dưới đài cười vang một trận.

Người như vậy mà làm quán quân thì hết sức kỳ lạ.

Lời đồn như bệnh truyền nhiễm, rất nhanh liền lây lan ra khắp đài, ban đầu mọi người đều nói Nam Lĩnh leo lên được long sàng của đài trưởng Ngu, sau đó liền cảm thấy Nam Lĩnh tư chất bình thường, can đảm không có, không lọt nổi vào mắt đài trưởng. Cuối cùng lời đồn dừng lại ở Lạc Ưu. Ngu Trọng Dạ hai ngày nay lại mang Lạc Ưu đi ra ngoài.

Cư nhiên không ai cảm thấy hai nam nhân này ở chung có gì không đúng, ngược lại đều cảm thấy hai người họ do trời đất tạo nên. Ai cũng nói, Lạc Ưu được chú Ngu đưa đến Đông Á để bồi dưỡng, không phải người trong tâm can, sẽ không để bụng như thế; bọn họ nói, chú Ngu rất yêu thích Lạc Ưu, trân trọng như báu vật, người tinh tường đều nhìn ra;…

Hình Minh nhớ tới hai tiếng yêu thích của Ngu Trọng Dạ. Trí nhớ nhỏ bé không buông tha bất kỳ chi tiết nào, từng chút một phác hoạ trong đầu.

Cậu nhớ ngày đó mặt hồ trong vắt, cảnh vật bốn phía đặc biệt mỹ lệ, khả năng Ngu Trọng Dạ nhìn người như cảnh, tiện thể nói yêu thích với món đồ chơi trên giường của mình.

Nói yêu thích cậu, có thể sự tình so với lúc trước càng nguy hơn.

Đài trưởng Ngu từ trước đến nay ở trên giường chưa bao giờ dùng bạo lực, nhưng mấy ngày đó đặc biệt hung hãn. Lực cánh tay kinh người tàn nhẫn ghim lấy cậu, mạnh mẽ đẩy cậu xuống giường. Hình Minh cảm thấy trong khoảnh khắc kia Ngu Trọng Dạ thật sự muốn giết mình.

Túm lấy chùm chìa khóa có treo con dao Thụy Sĩ để mở một lọ quýt ngâm đường, mấy ngày ở Ngu trạch bị bắt ép uống thuốc, hai ngày nay cậu đều thèm đồ ngọt. Nhưng bên ngoài người một câu ta một câu, ngón tay cậu không để ý xẹt qua mũi đao, cứa ra một vết thương.

Chuyên gia trang điểm tạo xong kiểu tóc cho Hình Minh, bắt đầu tân trang cổ của cậu. Che chắn trát phấn đủ kiểu, vết trói vẫn như ẩn như hiện. Chuyên gia trang điểm nháy mắt ý vị thâm trường. Hình Minh làm như không thấy. Cậu quay người đối diện với đạo diễn trường quay, chương trình kỳ này đừng quay cận mặt nhiều quá.

Cha mẹ Tiểu Từ mang mặt nạ xuất hiện, bọn họ đều chỉ mới tốt nghiệp sơ trung, không có cách nào đối mặt với mấy trăm triệu khán giả nói chuyện trôi chảy được, cũng không nhớ được kịch bản. Hình Minh để họ học thuộc một số câu giống như khẩu hiệu của Cách mạng văn hóa, sau đó dạy bọn họ cách đối phó với sự chất vấn của các chuyên gia học giả có mặt tại trường quay, cậu nói, thời điểm cần nói thì nói thật to rành mạch, còn lại cứ giao cho cậu.

Sau tập phát sóng về Hạ giáo sư, vị giáo sư luật học dường như đã coi Hình Minh như kẻ thù. Chương trình vừa mới bắt đầu ông đã làm khó dễ, nói không ủng hộ việc Từ Khê “Công khai cung cấp thông tin của các tội phạm xâm phạm tình dục trẻ em”, bởi vì việc này đi ngược lại với pháp luật hiện nay, ‘luật hình sự’ đã quy định rõ ràng, tù nhân hết hạn tù được phóng thích vẫn được coi là một công dân, được hưởng quyền riêng tư của công dân.

Tội phạm đều không đáng để đồng tình, đặc biệt là phạm tội tình dục. Hình Minh là một người là một người trọng hình thức giả, chủ trương sai nhẹ phạt nặng, không chỉ với người ngoài mà đối với bản thân cậu cũng rất hà khắc.

Hình Minh nâng một tờ giấy báo cáo trong tay lên: “Trong đây có hai phần đều là những thống kê trong năm nay. Một phần là báo cáo điều tra của những nhà tâm lý học hình sự, báo cáo chỉ ra rằng tỉ lệ tái phạm xâm hại tình dục trẻ em đứng đầu trên tất cả; một phần khác là báo cáo của Quỹ phụ nữ nhi đồng Trung Quốc, báo cáo chỉ ra rằng xâm hại tình dục ở trẻ em ngày càng tăng lên, và hơn 50% trường hợp một tội phạm xâm hại trên một đứa trẻ.”

“Lấy một điều luật của địa phương lên chương trình để làm ‘biện pháp’, mấy người có thực sự hiểu vấn đề không, hiệu quả của việc tiết lộ thông tin tội phạm tình dục, trước mắt vẫn chưa có kết luận cuối cùng. Trên thực tế các nước áp dụng phổ biến điều luật này như Mỹ hay Hàn, đều chưa có số liệu rõ ràng để cho thấy rằng các các vụ án xâm hại tình dục trẻ em đã giảm…” Giáo sư già dùng một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm cha mẹ Tiểu Từ, “Tôi không thể nào ủng hộ được loại hành vi tìm đến các phương tiện truyền thông khi chưa tìm hiểu sự việc rõ ràng của anh chị. Mấy người có mưu đồ gì đây?”

“Chỉ là muốn cho con gái mình một câu trả lời, đứa nhỏ nhà chúng tôi mặc dù chỉ là một người, nhưng cũng có thể…” mẹ Tiểu Từ hơi nâng cao âm lượng, cô không ứng phó được vấn đề sắc bén của giáo sư, bắt đầu rối lên.

“Luật Megan ra đời tự có ý nghĩa của nó, sự bất công mà các cá nhân gặp phải đã thúc đẩy việc xây dựng các tổ chức có liên quan., Từ Khê giới thiệu biện pháp này, vô luận là có hiệu quả hay không, đều có thể lấy đó làm gương.” Hình Minh làm một cái thủ thế, ra hiệu cho mẹ Tiểu Từ bình tâm lại, “Người nhà Tiểu Từ đối mặt với thương tổn con gái mình phải chịu đựng không lựa chọn im lặng mà dũng cảm đứng lên tố cáo, ý nghĩa cũng tương tự với việc, cảnh báo mọi người cũng như bảo vệ các cá nhân khác khỏi vấn đề này.” Hình Minh khẽ mỉm cười thu hút sự chú ý của khán giả hiện trường, “Chúng ta hãy cùng hoan nghênh một gia đình dũng cảm như vậy.”

Giáo sư già không thèm nghe tiếng vỗ tay của khán giả, tiếp tục chỉ trích Hình Minh: ” ‘Nhất tội bất vĩnh phạt’ (một tội không thể phạt vĩnh viễn) đạo lý này chẳng lẽ anh còn không hiểu? Công khai thông tin tội phạm, tương đương với việc lợi dụng sức mạnh dư luận để rồi kết án tội nhân thêm lần nữa, điều này so với việc xu hướng hiện nay trên thế giới đang dần dần giảm nhẹ án phạt là không phù hợp.”

“Thế nên chúng ta ngay tại đây làm một cuộc thảo luận nhỏ, Trung Quốc có thể từng bước thực hiện ‘Luật Megan’ hay không? Tỷ như công khai hồ sơ thông tin về bệnh viện, trường học, các nơi mà những người từng phạm tội thường lui, nếu như nhóm người ấy không phạm tội trong một khoảng thời gian nhất định, thì anh có thể thu hồi thông tin đã được công khai, vừa là khích lệ, lại tránh tạo thành ‘nhất tội bất vĩnh phạt’, điều này có phải thể hiện tính năng động của tư pháp Trung Quốc hiện nay không?”

Mỗi câu mỗi chữ của giáo sư già đều ẩn giấu sự châm chọc, Hình Minh bình tĩnh khống chế, không nhanh không chậm.

Đến phần tương tác trực tiếp, cậu nhìn bình luận của khán giả trên LED gửi đến, số lượng người tham gia tiếp tục tăng cao, tập này của chương trình đúng như ước nguyện của cậu mà rating bạo phát.

Pre-marketing đúng chỗ, dân mạng khắp nơi phẫn nộ, tin tức vừa nổ ra lập tức lên men. Mọi người đều nóng lòng muốn xé rách chiếc mặt nạ đạo đức giả. Sau đó vò nát. Thật sảng khoái cỡ nào.

Hình Minh hài lòng mỉm cười, bỗng nhiên cơ mặt căng thẳng. Cậu chú ý tới có một khán giả nặng danh đang điên cuồng gửi bình: Tại sao chúng ta đều cho rằng trẻ nhỏ sẽ không nói dối?

Tại sao truyền thông đại diện cho quốc gia lại cấu kết tạo nên án oan?

Dòng chữ lớn màu đỏ cực bắt mắt, tiếp tục được hiện lên trên màn hình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play