Hôm sau, Tống Dật dậy thật sớm, thông thường đều muốn Ngọc Châu đưa cơm sáng đến tận phòng nàng, hôm nay tiểu hỗn đản phá lệ đi theo Lý Mật ra sảnh ngoài dùng cơm sáng. Đương nhiên, giờ phút này đang ngồi ở đây không chỉ có Lý Mật, đương nhiên còn có Lưu Dục, cùng với hai vị...kia...khụ khụ......

Tống Dật vừa tới, tầm mắt liền không ngừng tới lui trên mặt hai người Sở Lưu Vân cùng Tiêu Húc, Lưu Dục thấy nàng muốn lạng qua bên kia, giữ chặt cánh tay của nàng lại, đá ghế văng ra, bất động thanh sắc mà đem người ấn ngồi xuống bên cạnh mình, toàn bộ động tác đều liền mạch lưu loát, khuôn mặt tuấn tú vẫn trước sau vân đạm phong khinh, Lý Mật nhìn mà khóe miệng co rút dữ dội.

Tống Dật ngồi xuống, tầm mắt hàm súc mà dính lên người hai vị ở đối diện, tỏ vẻ lơ đãng mà quan tâm hỏi: "Nghe nói Lý Mật cũng chỉ cho hai người một cái chăn, tối hôm có bị lạnh không? Trên người có chỗ nào không thoải mái không?"

Hai người nhìn qua, Tống Dật vì che dấu động cơ không thuần khiết của mình, mà bổ sung một câu, "Sấu Ngọc Trai rất ít có khách nhân tới, Lý Mật cũng là người lơ là, chậm trễ hai người thì thỉnh đừng để ý!"

Hai người?

Sở Lưu Vân đa tâm mà túm lấy cái từ mẫn cảm này, nói như vậy, ngươi cũng chỉ coi hai người chúng ta là khách, tên ngồi bên cạnh ngươi kia mới là người trong nhà đúng hay không?

Sắc mặt Sở Lưu Vân hơi đen, mà Lý Mật bị Tống Dật thẳng thắn phê bình là lơ là thì sắc mặt cũng không quá đẹp, ai con mẹ nó muốn giúp ngươi tiếp đón đám cầm thú này hả?

Chỉ có sắc mặt của Lưu Dục cùng Tiêu Húc vẫn như thường, thậm chí hai người gần như đồng thời múc một chén cháo cho người bên cạnh, thẳng cho đến khi buông cháo xuống, hai người nhìn nhau một cái, mới ý thức được hành động này.

Tống Dật bưng cháo của mình cho ấm tay, nhìn Tiêu Húc, tiến thêm một bước xác nhận: "Thật sự không có gì không thoải mái sao?" kiểu như lạ giường gì gì đó khó ngủ cũng được a.

Lưu Dục quay qua, dùng ngữ khí cảnh cáo hỏi: "Tiêu Thế tử phải không thoải mái như thế nào hả?" trong đầu tên hỗn đản này rốt cuộc có cái gì vậy?

Tống Dật thu liễm tâm tư, chỉnh lại mặt mũi, lần đầu tiên nhìn đến một đôi tiểu long dương sống động, tò mò một chút thì làm sao vậy, thật là quá khó hiểu phong tình a ngươi!

Oan uổng cho nàng bị Sở Lưu Vân vu oan một cái tội danh như vậy, tên hỗn đản này không kết hôn, đâu phải là bởi vì bị nàng liếm một miếng mà lưu lại bóng ma tâm lý, rõ ràng đây là lấy cớ, để dễ cùng Tiêu Húc bên nhau đến già.

Nghĩ thông suốt điểm này, Tống Dật cười càng thêm xán lạn, nhấc tay liền đem hai đĩa điểm tâm thanh đạm bên phía mình thả qua bên Tiêu Húc, thuận tay bưng luôn phần thịt dầu mỡ trước mặt hắn về phía mình.

Đôi đũa Tiêu Húc vươn ra bị rơi vào khoảng không, hắn ngước mắt nhìn Tống Dật, Tống Dật mỉm cười nói: "Ăn thanh đạm một chút mới tốt!"

Thân là một con động vật ăn thịt, Tiêu Húc thật sự không rõ thanh đạm thì có cái gì tốt!

Lý Mật đạm mạc liếc mắt nhìn Tống Dật một cái, Lưu Dục cắn chặt răng, tên hỗn đản này có phải hiểu biết quá nhiều rồi hay không!

Bên này đồ ăn sáng mới vừa dùng xong, bên kia Vương Cường đã tới gõ cửa, vừa mở miệng liền muốn tìm Tống Dật.

Tống Dật gọi người mời hắn vào, tầm mắt mới vừa dừng trên người Tống Dật, liền bị một tồn tại càng mạnh mẽ ở đầu khác hấp dẫn qua.

"Lưu Dục!" gia hỏa tính tình nóng nảy này lập tức nổ mạnh tại chỗ.

"Ngươi sao lại ở chỗ này?"

Rõ ràng một ngày trước còn đuổi theo A Xu nhà hắn không bỏ, hôm nay sáng sớm liền thấy mặt ở đây, lại nhìn bộ dạng nhàn nhã tự tại này, hay là...tên hỗn đản này ngủ lại ở Sấu Ngọc Trai rồi!

Cơn tức giận mãnh liệt từ ngũ tạng lục phủ của Vương Cường dâng lên trào ra, "Các ngươi đôi cẩu nam nữ này, các ngươi không làm A Xu thất vọng hay sao!"

"Ặc...cái kia...Vương Cường......" Tống Dật cảm thấy, không thể để cho tên nhị hóa này tiếp tục nháo nữa, làm như nàng thật sự là con tiểu hồ ly tinh chen chân vào giữa phu thê nhà người ta vậy. Nàng mới vừa bước về phía trước một bước, liền bị móng vuốt của Lưu Dục quào lên kéo ra sau, thân hình cường tráng của hắn trực tiếp chặn lại toàn bộ sát khí.

Lưu Dục khoanh tay mà đứng, dùng tư thế khinh bỉ liếc thiên hạ mà khinh bỉ liếc Vương Cường, Tống Dật cho rằng thằng nhãi này sắp nói câu gì đó trấn an, kết quả chỉ nghe được hắn nói: "Vương Cường, thu hồi lời vừa rồi của ngươi lại! Nếu không, bổn vương không khách khí với ngươi!"

Ặc......

Chẳng lẽ chúng ta không nên giải quyết tranh chấp một cách hòa bình sao?

Vương Cường đâu phải loại người có thể chịu được khiêu khích, rút kiếm ra khỏi vỏ: "Lưu Dục! Hoặc là hôm nay ngươi để cho ta giết con hồ ly tinh Tống Dật này, hoặc là các ngươi một khối xuống hoàng tuyền!"

Nghiễm nhiên rất có tư thế chính thất tới vả mặt tiểu tam!

"Đừng tưởng rằng Lư Quân Mạch không ở đây, là ngươi có thể khi dễ A Xu nhà chúng ta!"

Nhà các ngươi? A Xu là của nhà các ngươi sao?

Còn dám xúi giục A Xu viết thư hòa li? Ha hả!

Lưu Dục phun ra một ngụm khí lạnh, thù mới hận cũ chuẩn bị cùng nhau lôi ra tính, nhích người tới trước. Vương Cường hoàn toàn bạo phát, vì một con tiểu hồ ly tinh cũng dám đánh người nhà của A Xu là hắn đây, nam nhân như vậy tuyệt đối là thiếu ăn đòn a!

Khuôn mặt nhỏ của Tống Dật tái nhợt, yết ớt mà nói một tiếng: "Ta chính là A Xu a......"

Sở Lưu Vân đi tới, "ha hả" một tiếng. Tống Dật liếc hắn, "Thế tử nhà ngươi đâu?" Đem chữ "nhà ngươi" cắn thật mạnh, Sở Lưu Vân lại một chút cũng không nhận ra được khác thường, tựa hồ cảm thấy hai chữ này rất là đương nhiên.

"Ờ, ở bên kia."

Tống Dật ngó quanh quất bốn phía cũng không thể nhìn thấy Tiêu Húc, chỉ thấy được hai tên kia đang đánh nhau ầm ĩ.

"Bên kia?"

"Bên kia thưởng mai......" thanh âm Sở Lưu Vân đột nhiên im bặt, bước một bước xa lao ra, Tống Dật liền nhìn về hướng hắn chạy đi, đích xác có một chấm trắng khả nghi, đang di động trong tuyết trắng, chật vật mà làm bản thân rời khỏi cái chiến trường bên này.

Chỉ tiếc Sở Lưu Vân vẫn chậm một bước, Lưu Dục một cái chân dài đá bay Vương Cường, không nghiêng không lệch, vừa lúc hạ cánh trúng ngay xe lăn của Tiêu Húc. Bởi vì tuyết rơi, bùn đất đều bị đông nên cực kỳ trơn trượt, một cú va chạm này, Tiêu Húc liền cả người lẫn xe lăn bay thẳng xuống mặt hồ nước kết băng mỏng, bọt nước hàm súc mà văng lên, để thông báo là vừa rồi đích xác có người mới ngã vào.

Tống Dật cũng hoảng sợ, chạy tới, hung hăng trừng mắt nhìn Vương Cường đang luống cuống không biết làm sao kia, bên kia Sở Lưu Vân không nói hai lời đã nhảy vào nước đá vớt người.

May mắn là nước không sâu, lập tức được vớt lên. Chuyện gọi đại phu ngao canh gừng, Tống Dật không thiếu sai sử tên đầu sỏ gây tội này.

"Vì sao lại là ta? Rõ ràng đá ta chính là Dự Vương, nếu không có một chân đó sao ta có thể đụng phải người?"

Tống Dật kiệt ngạo đứng, "Ai kêu ngươi không đẹp bằng Dự Vương người ta?"

Vương Cường nghẹn thở, "Tiểu hồ ly tinh!" Cầm cây quạt quạt mạnh hai cái, hất hết khói đen vào mặt Tống Dật. Tống Dật vốn dĩ định nói chân tướng cho hắn, thấy bộ dáng hùng hùng hổ hổ của hỗn đản này, bèn uốn éo cái eo nhỏ bỏ đi luôn!

"Tiểu hồ ly tinh!" Vương Cường lại rầu rĩ hừ một tiếng.

Tiêu Húc vốn dĩ đã yếu ớt, trên người lại có thương tích, khó tránh khỏi bị lạnh đến phong thấp, ngâm trong nước đá một chuyến, lần này xương cốt cả người đều không ổn, toàn thân như người mới chết qua một lần.

Khuôn mặt tuấn tú của Sở Lưu Vân đen thui, chờ bên này uống xong chén thuốc, bên kia Tiêu Ngọc Trí đã mang theo quần áo cùng các loại dược vật tới. Nhìn thấy hai tên đầu sỏ gây tội là Lưu Dục Vương Cường này, nàng ta chỉ cúi chào, không nói thêm gì. Nhưng thật ra nhìn đến Tống Dật thì sắc mặt có chút khó coi, phảng phất như Tống Dật mới là người có tội trong chuyện này vậy.

Cố tình Tống Dật còn không thể biện hộ cho mình, chỉ phải cười nói: "Tiêu cô nương tới."

Tiêu Ngọc Trí chỉ "ừm" một tiếng.

Tống Dật rất biết điều mà rời đi, để khỏi chướng mắt bọn họ, quay đầu nói với Lưu Dục: "Ta muốn vào phủ thứ sử Ích Châu, cần thủ dụ đặc biệt gì không?"

"Ta đi với ngươi."

"Không cần."

Bộ dạng khanh khanh ta ta này đã nghiêm trọng kích thích Vương Cường.

Tống Dật quay lại, "Để hắn đi với ta là được!" Triệu Thạch chính là một tên mãng phu, Vương Cường cũng đủ mãng phu, căn bản không cần người có đầu óc đi đối phó.

Lưu Dục muốn nói lại thôi, hắn rất muốn hỏi xem là tất cả những chuyện nàng gặp phải lần trước trong phủ của Triệu Thạch, chẳng lẽ chưa lưu lại cho nàng một chút bóng ma tâm lý nào hay sao?

Nhưng vô luận hắn nhìn kiểu gì, biểu hiện của Tống Dật cũng cực kỳ bình thường.

Lưu Dục cởi eo bài xuống cho nàng, "Trong và ngoài phủ của Triệu Thạch đều có người của Tư Lệ Đài, nhưng chính ngươi cũng phải cẩn thận."

Tống Dật nhận lấy eo bài đi ra ngoài, Vương Cường khoanh tay trước ngực, lù lù bất động. Tống Dật nhìn hắn, hắn nhướng mày: "Dựa vào cái gì mà muốn ta đi theo ngươi?"

Lưu Dục phản bội A Xu nhà hắn, tiểu hồ ly vậy mà còn muốn lung lạc hắn cũng phản bội A Xu nhà hắn.

Tống Dật liếc xéo hắn một cái, đã gặp qua kẻ không có mắt, nhưng chưa thấy qua ai không có mắt đến cỡ này.

"Ngươi có đi hay không?"

"Không đi!"

"Thật sự không đi?"

Giọng nói ôn hòa trong trẻo lộ ra vài phần sắc bén, thần kinh Vương Cường giống như bị cào một cái. Thôi được, biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng, coi như hắn giúp A Xu nhà hắn đi dò hỏi tình hình quân địch.

Tống Dật cũng không nghĩ nàng sẽ chủ động đi tới phủ thứ sử Ích Châu. Từ khi chạy thoát khỏi nơi này, nàng thường xuyên nằm mơ thấy ác mộng, càng tới gần, khó tránh khỏi càng thấy sợ hãi.

Khi xe ngựa dừng lại, nàng hít một hơi thật sâu mới ổn định tinh thần. Tuy lý trí thì rất thanh tỉnh, nhưng chân lại theo bản năng của thân thể mà không muốn tới gần.

Vương Cường muốn tiến lên gõ cửa, thấy Tống Dật đứng cứng đờ ở đàng kia, ghét bỏ mà nhìn thoáng qua.

"Như thế nào không đi nữa?"

Tống Dật theo kịp, bước chân vững chắc, dù là ai cũng đều nhìn không ra nỗi sợ nàng từng trải qua. Vương Cường nâng tay lên vừa định gõ cửa, liền thấy cửa mở ra từ bên trong, một người có bộ dáng thị vệ xách một người khác trực tiếp ném ra ngoài, khẩu khí chán ghét nói: "La công tử, hiện giờ hoàng mệnh chưa hạ, ngươi tạm thời sống yên ổn mấy ngày đi. Thứ sử đại nhân nói, chờ hoàng mệnh hạ xuống, hắn chắc chắn sẽ chiếu cố ngươi thật tốt!"

Cái chữ chiếu cố này nói nghe rất quái thanh quái khí.

La Kỳ nhào lên, "Hôm nay ta nhất định phải gặp Triệu Thạch!" Rõ ràng Triệu Thạch cùng cha của hắn là hảo hữu chí giao mười mấy năm, sao nói trở mặt liền trở mặt? Uổng công phụ thân năm đó kiên trì muốn dìu dắt hắn ngồi lên vị trí thứ sử này! Hiện giờ mặc dù chỉ nhìn phần ơn nghĩa này, Triệu Thạch cũng nên mở một mặt lưới, giúp phụ thân thoát vây!

Nhìn La Kỳ bị người nọ không chút lưu tình mà đá ra ngoài, Tống Dật chỉ biết lắc đầu, nam nhân mà sống được thiên chân đến cỡ này quả thực chính là một cái tai họa.

"Ngươi còn không đi đưa thiếp!" Tống Dật giục Vương Cường, Vương Cường vừa bước tới, sắc mặt kiêu ngạo của thị vệ kia lập tức thu liễm vài phần.

Tống Dật nhìn nam nhân ôm bụng ngã lên mặt tuyết, "Ta khuyên ngươi, vẫn là chạy trốn sớm đi, đi bắc địa có lẽ còn giữ được mạng sống!"

La Kỳ phẫn hận mà trừng qua, ý tứ này của nàng phảng phất như cho rằng La gia hắn vĩnh viễn xoay người không được vậy.

"Ngươi đừng có nói chuyện giật gân, La gia ta sóng to gió lớn nào mà chưa từng trải qua!"

Tống Dật lắc đầu, "Lần này, là thật sự không qua được đâu, tin ta đi!"

La Kỳ bò dậy, cao hơn Tống Dật nửa cái đầu, "Triều đình muốn đoạt quặng sắt của La gia ta, không dễ dàng như vậy đâu, cho rằng tùy tiện vu oan một cái tội là được sao? Ta nhất định sẽ tìm được chứng cứ, thay phụ thân rửa sạch oan khuất!"

La Kỳ đi rất chính khí lăng nhiên, phảng phất như La gia bọn họ thật sự bị oan khuất ghê gớm lắm.

Tống Dật lại lần nữa lắc đầu, xoay người, vào phủ thứ sử.

Khi Triệu Thạch nhận được bẩm báo thì hắn đang ở phòng ngủ dưới mật thất.

Giờ phút này gian mật thất này nhiều thêm một người, trở nên náo nhiệt hơn một chút. La Đan Quỳnh bị treo trên giá gỗ ăn uống tiêu tiểu hầu như không được cởi trói, hơn một tháng, quần áo trên người nàng ta dơ bẩn lại rách nát, gần như nhận không ra hình dạng, La Kính Huy nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được nữ nhi sẽ bị tra tấn đến mức như vậy.

Ông ta trừng mắt nhìn Triệu Thạch, hốc mắt như muốn nứt ra. Triệu Thạch lại tốt tính mà nói cho ông ta: "Hôm nay, ta tìm đại phu bắt mạch cho nàng ta, mẫu tử bình an. Sắp làm ông ngoại, vui không?"

"Triệu Thạch, ngươi là thứ súc sinh!" La Kính Huy giật xích sắt đến leng keng rung động.

"Súc sinh! Ha hả! Trong mắt người Hán các ngươi, ta còn không phải là súc sinh sao? Nếu không làm chuyện súc sinh làm, chẳng phải là thực xin lỗi xưng hô mà các ngươi cho ta?"

Triệu Thạch vỗ vỗ mặt La Kính Huy, đắc ý nghênh ngang mà đi.

Tống Dật ở sảnh ngoài nhìn thấy hắn, Triệu Thạch âm trắc trắc mà cười nói: "Đảm lượng tốt!" Tuy khẩu khí khó nghe, lại là lời khen thật lòng, chỉ là một nữ tử yếu nhược, chẳng những phá hủy thiết huyết minh ước giữa hắn và La Kính Huy, còn làm cho La Kính Huy ở trên triều sinh sôi chịu cái tội mưu sát Vương Ôn và 10 vạn đại quân kia.

Nếu biết nữ nhân này tai họa như vậy, hắn đã sớm giết nàng.

Tống Dật cười tủm tỉm mà nhìn hắn, "Không có chút lá gan, sao có thể đứng cạnh lang sói."

Triệu Thạch kêu lên một tiếng, với tính tình của hắn, người không ngừng lật vảy ngược của hắn như vậy, đã sớm bị hắn lột da róc xương.

"Dự Vương phi tới cửa, có chuyện gì?"

"Dự...Dự Vương phi?" Vương Cường vốn dĩ ở một bên uống trà bởi vì xưng hô này mà thiếu chút nữa quăng luôn chung trà, trợn lòi mắt, cố tình lại không nhìn ra được cái gì.

"Ý......sao hả, người này cùng ngươi thượng triều bức bách La Kính Huy vậy mà còn không biết thân phận của ngươi?" Hắn giờ phút này mới ý thức được trên mặt Tống Dật còn mang mặt nạ, bộ dáng vẫn như cũ là vị họa sư của Sấu Ngọc Trai kia.

Tống Dật cười, "Minh hữu nhiều, khó tránh khỏi có mấy tên ngốc, không đề cập tới cũng được!"

Ai con mẹ nó ngốc! Ô, không phải, ngươi thật sự là A Xu?

Vương Cường cảm thấy đại não không nghe sai sử, đầu óc trống rỗng.

"Ta muốn gặp mặt La Kính Huy một lần."

"Còn muốn nghe lời khách sáo từ trong miệng ông ta sao?"

"Ta không phải là một người dễ dàng từ bỏ!"

Triệu Thạch gọi người mang La Kính Huy lên, rất là tri kỷ mà đóng cửa lại cho nàng. Tư thái này ngay cả tâm phúc cũng nhịn không được mà nghi hoặc, "Đại nhân, cứ để nàng một mình với La Kính Huy như vậy, ổn không?"

Triệu Thạch xua xua tay, có cái gì mà ổn với không ổn, hiện tại tánh mạng của hắn còn nằm trong tay Lưu Dục, nữ nhân này thời khắc mấu chốt còn dùng được. Hắn cũng không thể bức cho nàng nóng nảy.

Vương Cường dán cửa phòng, cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài, xác định Triệu Thạch cũng không có an bài mưu mô gì, mới chuyển lực chú ý qua Tống Dật bên kia.

Hai cổ tay của La Kính Huy huyết nhục mơ hồ, xích tay cùng xích chân, chỉ dài có nửa thước, cái này làm cho ông ta muốn cử động gì cũng đều cực kỳ bất tiện. Rõ ràng mới bị nhốt ở đây có một ngày, người cũng đã hoàn toàn biến dạng, nơi nào còn nhìn ra được là người hôm qua trên triều ngay cả Khai Nguyên đế cũng dám kéo xuống nước!

"Định Viễn Hầu còn chịu nổi?"

"Một chút tiểu thương mà thôi."

Ha hả, thật ra khá bình tĩnh.

"Vậy La cô nương còn ổn không?"

"Ngươi muốn nói cái gì?" thần kinh La Kính Huy đột nhiên căng thẳng.

"Lần trước La cô nương lập mưu làm ta rơi vào tay Triệu Thạch, chưa đến hai ngày, ta đã mất nửa cái mạng, sinh sôi dưỡng hơn nửa tháng mới chuyển biến tốt, suy bụng ta ra bụng người, ta chỉ là lo lắng cho nàng ta mà thôi!"

Hốc mắt La Kính Huy muốn nứt ra, hung hăng nhìn trừng trừng Tống Dật.

Tống Dật lại hảo tâm tình mà nhấp một miệng trà, "Nếu ngươi nói ra người năm đó cùng ngươi cấu kết, ta có lẽ có thể suy xét cứu nàng ta ra. Nữ nhân rơi vào tay Triệu Thạch, sẽ có kết quả gì, tin rằng ngươi so với ta còn rõ ràng hơn."

La Kính Huy lúc này do dự. Sở dĩ huynh đệ Lưu gia không giết ông ta, đương nhiên không phải bởi vì ông ta chưa cam tâm tình nguyện nhận tội, triều đình muốn cái tâm phục khẩu phục, mà là ông ta vẫn còn giá trị lợi dụng, nếu không, sợ là đã sớm bị tịch thu tài sản rồi giết cả nhà.

Còn về phần giá trị lợi dụng này, đơn giản chỉ có hai cái, một là, triều đình còn chưa nắm hết toàn bộ vùng Ích Châu, bản thân ông ta vẫn còn thời điểm có tác dụng, thứ hai, đại khái là muốn hỏi ra những người năm đó tham dự vào tràng âm mưu kia đi.

Nếu có thể sử dụng một bí mật để đổi lấy tính mạng cho nữ nhi, cái giao dịch này đáng giá.

Nhưng bất luận giao dịch gì đều sợ độc thủ của người đứng sau. Tống Dật trước đó bị nữ nhi mình hại thảm như vậy, nàng sẽ thiện bãi cam hưu? Còn có mối thù của Vương gia, Tống Dật khẳng định là hận không thể đưa cả nhà bọn họ đi bầm thây vạn đoạn đi?

Nếu giờ phút này mình nói ra, nàng lại buông tay mặc kệ, mình sẽ bất lực.

Cần phải có một biện pháp lưỡng toàn mới được.

Tống Dật cũng không gấp, chỉ ở một bên tinh tế phẩm trà, chậm rãi chờ.

La Kính Huy tự hỏi thật lâu mới mở miệng, "Có thể, ta sẽ để nó đích thân mang ngươi đi gặp kẻ thù của ngươi!"

Ha hả, rất thông minh đó.

"Đổi lại, trong vòng 3 ngày, ngươi phải cứu nó ra ngoài!"

"Được!"

Ra khỏi đại môn phủ thứ sử, ánh mắt Vương Cường trở nên quỷ dị, "Cái kia...ngươi thật sự là A Xu?"

Tống Dật liếc xéo hắn một cái. Vương Cường trước đó còn muốn diệt Tống Dật giờ vạn phần hổ thẹn, "Khó trách Triệu Quân đối với ngươi kỳ quái như vậy, đều do hắn, biết cũng không nói cho ta!"

Tống Dật thở dài, "Ai biểu ngươi ngu!"

Vương Cường: "......"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play