Lưu Dục cầm hộp gấm, nhìn một cái là đã nhìn ra đó là dưỡng sinh hoàn Khai Nguyên đế cùng Tang Hoàng Hậu ăn hàng ngày.

Chiêu Dương điện, toàn bộ ai có danh Thái y của Thái Y Viện đều ở đây.

Khai Nguyên đế trầm giọng liễm khí, ngồi ngay ngắn trên long ỷ, "Điều tra ra chưa?"

Các Thái y ôm một đầu mồ hôi lạnh, quỳ trên mặt đất, chậm chạp không dám mở miệng.

"Hay đây là độc được gì?" Nếu thật là độc dược, mấy nội thị thử dược cho hắn vẫn sống bình an, không có đạo lý nào như vậy.

Mấy Thái y đùn đẩy lẫn nhau, cuối cùng để cho Thái y lớn tuổi nhất mở miệng, "Đây cũng không phải độc dược gì, ngược lại còn có thể cường thân kiện thể kéo dài tuổi thọ."

"Một khi đã như vậy, chư vị ái khanh vì sao lại phiền lòng như vậy?"

Lão thái y lại nhìn hai bên, cuối cùng cũng không dám giấu giếm, "Nhưng mà, dược này ăn thời gian dài sẽ làm người...làm người tuyệt hậu......"

Dứt lời, lão thái y lật đật quỳ rạp trên mặt đất, động cũng không dám động.

Khai Nguyên đế sắc mặt trắng bệch, "Trẫm còn nhớ, sau khi Hoàng Hậu sinh con xong, thân thể suy yếu, chính là Chương Liễu Thanh điều dưỡng thân mình cho nàng, cũng chính vì như thế, hắn mới có thể tiến vào Thái Y Viện......" Vì cái gì? Hắn và Chương Liễu Thanh không oán không thù, ngược lại còn có ơn đề bạt, vì cái gì hắn lại hạ độc thủ với bọn họ như vậy?

Thảo nào Hoàng Hậu nhiều năm như vậy chưa thể thụ thai được một đứa con nối dõi, thảo nào gần hai năm trong hậu cung chưa hề xuất hiện long tử, đều là do Chương Liễu Thanh này!

Đế hậu tuyệt hậu, thủ đoạn này là âm độc cỡ nào?

Trên đường tiến cung Lưu Dục đã sớm đem ngọn nguồn chuyện này chải vuốt qua một lần, tiến lên bẩm báo: "Chương Liễu Thanh đã từng lận đận vô danh, nhờ điều trị tốt thân thể cho hoàng tẩu mới có thanh danh lan xa. Thần đệ cho rằng, lúc đầu hắn chưa chắc là đã có tâm hại người, có lẽ chỉ là học y không tinh, kiến thức có hạn, mới có thể mắc phải sai lầm lớn, sau đó khi phát hiện ra thì đã muộn, lại thêm việc này bị người có tâm biết được, dùng nó để uy hiếp, vì bảo hộ tánh mạng cả nhà mới có thể xuống tay với hoàng huynh đi. Hiện giờ Chương Liễu Thanh đã chết, việc cấp bách trước mắt, nên là thỉnh chư vị thái y nhìn xem, có cách nào hóa giải hay không?"

Khai Nguyên đế cố nén cơn nóng giận, nhìn chằm chằm phía dưới, các Thái y lại một trận sợ hãi, châm chước một hồi, lão thái y mới nói: "Hoàng Thượng ăn chưa đến hai năm, có lẽ còn có thể trị được."

"Vậy Hoàng Hậu của trẫm thì sao?"

Các thái y không nói, quỳ rạp trên mặt đất yên lặng chảy mồ hôi lạnh.

Khai Nguyên đế trong cơn thịnh nộ rất muốn đem đám người vô năng này kéo ra ngoài chém, Lưu Dục mắt thấy hắn sát khí bạo trướng, trấn an: "Các ngươi trở về nghĩ kỹ lại xem làm sao để hóa giải, nếu giải quyết được nan đề cỡ này, còn có thể được phong vương bái hầu!"

Các thái y thưa dạ nói là, cùng nhau lui ra.

Lúc này Khai Nguyên đế sắc mặt càng thêm khó coi, "Ngươi nói, đây có phải là chuyện tốt do hai phi tử kia của trẫm làm hay không? Hoàng Hậu không thể sinh con, lại tuyệt long mạch của trẫm, về sau ngôi vị hoàng đế cũng chỉ ở giữa hai người bọn họ."

Khai Nguyên đế chỉ có hai nhi tử, do hai phi tần sinh, một đứa 3 tuổi, một đứa 6 tuổi, đều còn nhỏ. Hắn cũng không vội lập trữ, đại khái là còn hy vọng có thể cùng Tang Hoàng Hậu sinh hạ được một Thái tử danh chính ngôn thuận, để kế thừa ngôi vị hoàng đế, tình cảm giữa hai vợ chồng vừa mới được hâm nóng, liền gặp phải tin dữ như vậy, hắn sao có thể không bị lửa giận công tâm.

"Thần đệ nghĩ, hai phi tần đó đại khái là không có can đảm này. Ngược lại, thần đệ cảm thấy, rất cần thiết kiểm tra thân thể cho hai tiểu hoàng tử."

"Ngươi nói cái gì?"

"Thần đệ nhớ rõ, ba năm trước đây, Đại hoàng tử vỡ lòng, là Thị trung Ngô Ung dạy, mà năm nay Nhị hoàng tử vỡ lòng thì tiên sinh là Thị trung Thôi Chân phải không?"

Khai Nguyên đế đột nhiên ngộ đạo, "Ngươi cho rằng......"

"Thần đệ cho rằng, Ngô Ung, Thôi Chân rồi đến Chương Liễu Thanh chết, có lẽ là có liên hệ."

"Sao có thể? Ngô Ung tâm tư nhạy bén, tuy không phải là một thần tử ngu trung, nhưng vì Ngô thị toàn tộc, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện hồ đồ đến thế!"

"Hoàng huynh đừng gấp, thần đệ cũng chỉ là phỏng đoán. Đại hoàng tử còn thường xuyên đi Ngô phủ bái kiến, rất quen thuộc với Ngô Thượng Thanh. Ngô Ung là con cáo già, không dễ bị người lợi dụng, nhưng Ngô Thượng Thanh lại cực kỳ dễ lừa gạt, mà hắn cùng một nhạc cơ của Cổ Nguyệt phường cũng có thời gian dài lui tới, thậm chí đã đến mức tư đính chung thân.

Nếu mọi người mượn tay nhạc cơ kia, lừa gạt Ngô Thượng Thanh làm chuyện ngu ngốc thì không có gì kỳ quái, lần trước Ngô Thượng Thanh giả chết, thần đệ đã cảm thấy chuyện rất kỳ quặc, lại nghĩ không ra là chuyện gì, mà Ngô Ung cũng vui vẻ chịu chết, hoàn toàn không lộ một manh mối nào, hoàng huynh cảm thấy, chuyện gì có thể làm cho một đại tộc như Ngô thị sợ hãi đến như vậy?"

Khai Nguyên đế mặt tái đi, nếu thật sự là chuyện liên quan đến Đại hoàng tử, để tránh liên lụy đến toàn tộc, bọn họ tự chịu chết lại không ngoài ý muốn.

"Còn về phần Thôi Chân, chuyện đối phương lôi ra áp chế Thôi Chân cũng không phải là sự thật, cho nên Thôi Chân muốn kiểm tra làm sáng tỏ rồi báo lên, nhưng kết quả là bị phát hiện, nên mới bị diệt khẩu."

Khai Nguyên đế trong lòng lo sợ không yên, "Nếu lần này âm mưu Thiên chú thành công, A Dục gặp tai họa, chúng ta đây nhất mạch Lưu gia này thật sự là tuyệt hậu!" Mặc dù không ủng hộ lập Trường Lưu vương, mặc dù thế gia đại tộc vẫn ủng hộ Khai Nguyên đế, giang sơn này cũng không giữ được!

Khai Nguyên đế nghĩ lại mà sợ.

Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, Đại hoàng tử lúc trước thân thể mạnh khỏe, đúng là sau khi theo Ngô Ung thân thể mới bắt đầu suy nhược, thường xuyên sinh bệnh, mà hắn cố tình muốn Chương Liễu Thanh trị cho hắn......

"Chu Phú Quý! Truyền thái y đi Thừa Đức Cung, chẩn mạnh cho hai hoàng tử!" Đã biết chuyện động trời này, Khai Nguyên đế sao có thể ngồi yên được nữa?

Nửa canh giờ sau, Khai Nguyên đế từ Thừa Đức Cung bước ra, khuôn mặt tuấn tú hắc trầm, "Kẻ làm chủ phía sau màn này rốt cuộc là ai? Trẫm muốn đem hắn ra thiên đao vạn quả!"

Nghe thấy những lời này, Lưu Dục liền biết, kết quả không tốt.

"Hiện tại chỉ có người bị hiềm nghi, không có chứng cứ trực tiếp!"

"Trường Lưu vương?"

Lưu Dục không phủ nhận.

"Không chứng cứ, thì dù phải bịa đặt chứng cứ, trẫm cũng muốn giết hắn! Còn có những quân cờ bị hắn sử dụng kia, tìm ra hết cho trẫm! Nhìn xem đám người kia rốt cuộc đã làm những gì sau lưng trẫm!"

Giờ phút này Khai Nguyên đế đã không còn lý trí, Lưu Dục lẳng lặng đứng ở bên cạnh hắn, không nói gì.

Khai Nguyên đế bất mãn mà liếc xéo qua, "Sao còn chưa đi?"

"Thần đệ đang đợi hoàng huynh ngươi bình tĩnh lại!"

Khai Nguyên đế bạo nộ, "Trẫm dựa vào cái gì mà buông tha bọn họ?"

"Điều mà kẻ làm chủ sau màn kia muốn nhìn nhất, đó là hoàng huynh đem đám thế gia đại tộc kia bức đến mức chó cùng rứt giậu đi?"

Đạo lý này Khai Nguyên đế đương nhiên rõ ràng, nhưng mà vua của một nước bị người trêu đùa tàn hại như thế, dù là ai cũng nuốt không trôi khẩu khí này!

"Chuyện thi độc lần này, bọn họ có thể tích cực phối hợp như thế, ta nghĩ, bọn họ cũng có ý muốn diệt trừ kẻ đang thao tác bọn họ, việc này đại khái cũng đã chứng tỏ, tuyệt đại đa số đại tộc mặc dù có dính dáng đến kẻ sau màn kia, nghĩ lúc này còn chưa mắc phải sai lầm gì lớn không thể tha thứ, nếu không, có lẽ đã nương theo chuyện thi độc lần này mà tự sát tạ tội để bảo toàn gia tộc, còn có khả năng không bị nghi ngờ."

Tên con cháu thế gia bị nhiễm thi độc mà không bị tóm về Tư Lệ Đài kia, cũng không phải là tai họa gì, ngược lại, hắn là quân cờ mà Lưu Dục đặt ở bên ngoài. Lưu Dục dùng hắn, đem những đại tộc khả nghi nhất có liên quan đến Cổ Nguyệt phương lôi ra hết, đây là cơ hội để bọn họ lựa chọn. Bọn họ có thể chọn thuận nước đẩy thuyền, giúp đỡ kẻ mưu nghịch, hoặc là chọn giúp hắn phá cái đại âm mưu kinh thiên động địa này, cuối cùng, bọn họ lựa chọn cái sau, đây đã đủ tỏ rõ lập trường của bọn họ.

Khai Nguyên đế hít vài ngụm khí lạnh, lửa giận rốt cuộc chậm rãi tắt đi.

"Ngươi cảm thấy trẫm nên làm như thế nào?"

"Hoàng huynh còn nhớ chuyện khi Đại Tư Mã hợp nhất lưu dân quân*?" đương triều đã không còn Đại Tư Mã nữa, Đại Tư Mã này đương nhiên là Vương Đại Tư Mã mà huynh đệ hai người sùng bái nhất.

*chỉ quân ô hợp, kiểu như đám thổ phỉ, được tạo thành từ những người ko được huấn luyện đàng hoàng, đa phần là dân tránh nạn hợp lại

Năm đó thế gia đại tộc chẳng những lũng đoạn lãnh địa, mà còn lũng đoạn dân cư, quân đội phần lớn được nắm giữ trong tay đại tộc, muốn tạo nên một đội quân Bắc phạt khác đủ sức bảo vệ Đại Ngụy, Vương Ôn chỉ còn cách hợp nhất lưu dân quân.

Mà lưu dân quân vô tổ chức vô kỷ luật, đốt giết đánh cướp không chuyện ác nào không làm, muốn đem một quân đội như vậy huấn luyện thành quân chính quy phục vụ Cửu Châu, nói dễ hơn làm! Không thể quá mức khắc nghiệt, lại không thể quá mức lơi lỏng, muốn ân uy đầy đủ.

"Một lần lương thảo báo nguy, một người trong đám lưu dân quân dẫn một đám tướng sĩ đi đào trộm khoai của bá tánh, bị cáo đến trước mặt Đại Tư Mã, theo quân luật thì kẻ phá hư ruộng của bá tánh, sẽ bị phạt 20 quân côn, tướng lãnh thì gấp đôi. Hoàng huynh còn nhớ Đại Tư Mã đã xử trí việc này thế nào không?"

Khai Nguyên đế trầm ngâm một lát, sắc mặt nghiêm nghị, nói: "Quân chính muốn tra bùn dính dưới đế giày của tướng sĩ, dùng nó mà phán đoán ra ai đi đào ruộng trộm. Đại Tư Mã thì kêu quân chính quy cùng lưu dân quân ra ruộng chạy nửa canh giờ, cuối cùng tự viết thư cáo tội, tự mình lãnh 40 quân côn, răn đe cảnh cáo! Hành động này chẳng những thu phục được quân tâm của lưu dân quân, cũng đạt được bá tánh kính yêu, bá tánh trong phạm vi trăm dặm tập hợp lương thực trợ quân lương mới giải quyết được trận thiếu quân lương lửa sém lông mày lần đó!"

Lưu Dục gật gật đầu, "Năm đó quân lương thiếu là bởi vì trong triều có người cố ý muốn phá hư kế hoạch hợp nhất lưu dân quân của Đại Tư Mã, cho nên việc này cũng coi như là vì Đại Tư Mã mà ra. Mà lần này, tình huống hoàng huynh đang gặp phải cũng là như thế, đúng là bởi vì có người muốn cướp ngôi vị hoàng đế từ hoàng huynh, mới trăm phương nghìn kế đi đào nhược điểm công huân của thế gia đại tộc quyền quý, dùng nó để lợi dụng.

Nước quá trong ắt không có cá, người quá khắt khe ắt không có bạn. Kẻ có năng lực nắm quyền, ai mà trên người không có vài vết dơ, chỉ cần không phải đại gian đại ác, vẫn có ích với xã tắc, người như vậy là có thể trọng dụng, nếu bởi vì quá mức chấp nhất với những vết dơ đó để rồi bị người có tâm lợi dụng mà ảnh hưởng đến xã tắc yên ổn, là rất đáng tiếc."

Nghe Lưu Dục khuyên một hồi, Khai Nguyên đế hoàn toàn bình tĩnh lại.

Hắn nặng nề mà vỗ bả vai đệ đệ, nếu không phải vì Lưu Dục vô tâm với ngôi vị hoàng đế, cái ghế này hắn thật sự cảm thấy nên để Lưu Dục tới ngồi.

Lưu Dục ở trong cung cùng Khai Nguyên đế phân tích tình huống các đại tộc một phen, mãi cho đến hừng đông cũng chưa xong.

Ngày đó, Khai Nguyên đế liền ban bố một phần chiếu tư tự luận tội của mình, công khai ở hoàng thành cùng cửa thành của kinh thành, để cho mọi người, vô luận sĩ tộc hay là bá tánh nhà nghèo cũng đều có thể nhìn thấy.

Thế gia đại tộc tim treo trên cổ họng bấy lâu rốt cuộc được thả xuống, đồng thời bọn họ cũng nhận được một cái tín hiệu, chuyện gì nên suy xét thì nhất định suy xét, nên chặt đứt thì cần thiết chặt đứt, thứ gì đã qua, thì khiến cho nó hoàn toàn rữa nát trong góc tối, không bao giờ được lộ ra dưới ánh mặt trời nữa.

Lưu Dục đi gặp Trường Lưu vương, khiêm tốn thỉnh giáo: "Trường Lưu vương cảm thấy chiếu thư tự luận tội này như thế nào?"

"Ừm, bút vận phong lưu, văn thải nổi bật!"

Đối với đánh giá này, Lưu Dục tán đồng gật gật đầu, "Ta nghĩ, nếu giờ phút này muốn cho các triều thần tán thành việc giết ngươi, nghĩ chắc là bọn họ rất nguyện ý làm như vậy."

Trường Lưu vương híp mắt, "Cho nên, ngươi mặc dù không có được chứng cứ, cũng hạ quyết tâm muốn giết ta?"

Lưu Dục thành khẩn gật đầu, "Sự tình quan hệ đến xã tắc, có khi thà giết lầm, cũng không thể bỏ sót! Còn thỉnh Trường Lưu vương thứ lỗi!"

"Ta đây chẳng phải là bị chết oan chết uổng!"

"Nếu thật muốn nói là oan uổng, oan uổng nhất nên là những nữ tử nhu nhược trong Cổ Nguyệt phường, mặc dù là dư nghiệt tiền triều, các nàng vốn dĩ vẫn có thể giống dư nghiệt của những triều đại khác, an phận thủ thường, sống lâu một chút, như giờ lại vì suy nghĩ si tâm vọng tưởng của người nào đó, mà không thể không chết chung với ngươi."

Trường Lưu vương phi thường uyển chuyển bày tỏ: "Kỳ thật, ta vẫn luôn là một dư nghiệt tiền triều rất an phận thủ thường."

"Ha hả."

"......"

"Ngày Đông chí, đại triều hội, sẽ ban bố tội trạng của ngươi, thỉnh hưởng thụ tốt mấy ngày cuối cùng."

Trên con đường từ Kinh Triệu Doãn đi Tư Lệ Đài nhất định phải đi qua, Tống Dật ngồi ở trà lâu sát đường, thấy Tôn Triều Hồng từ xa đi đến, một tiểu khất cái đưa cho nàng ta một phong thơ, Tôn Triều Hồng nhìn lướt qua, liền nhìn qua phía nàng bên này, Tống Dật nhe ra cái răng cửa nhỏ hướng nàng phất phất tay.

Chốc lát sau Tôn Triều Hồng lên lầu, Tống Dật đích thân pha trà cho nàng ta, nói: "Ta tốn một đống tiền để bao cái nhã gian này."

"Thật là hiếm có khi ngươi chịu chi như vậy? Hay đây là Hồng Môn Yến?"

Tống Dật cười tủm tỉm mà nhìn nàng. Nàng vốn nghĩ rằng Tôn Triều Hồng sẽ biết điều mà trốn đi, không ngờ, gia hỏa này vẫn ổn định vững chắc mà làm Tôn thần bộ như thường. Việc này thực sự có chút vượt giới hạn của Tống Dật.

Có điều, nghĩ lại, thì Tư Lệ Đài không tóm được chứng cứ về Trường Lưu vương, lại càng không có người bắt được chứng cứ về Lăng Ba Tiên. Nếu không có chứng cứ, người ta vì sao phải trốn? Đó không phải lạy ông tôi ở bụi này sao?

"Kỳ thật, ta vẫn luôn cảm thấy mình rất thông minh."

"Ngươi thật sự rất thông minh."

"Nhưng không tránh khỏi ngay thời khắc mấu chốt lại ngu ngốc."

"Ồ? Chỉ giáo cho?"

"Lúc Ngô Thượng Thanh chết, tất cả mọi người đang thấy kỳ quái hắn vì sao lại đột nhiên giả chết, kỳ thật quay đầu lại nghĩ, rất đơn giản, bởi vì có người cầm một cái bí mật có khả năng chôn cả Ngô thị nhất tộc mà uy hiếp hắn. Mong muốn cho hắn tự mình gánh vác tội của mình, đáng tiếc hắn chẳng những không biết hối cải, khi giả chết để trốn còn muốn hại một khất cái vô tội, vì thế, Lăng Ba Tiên xuất hiện, làm hắn chết giả biến thành chết thật. Tôn thần bộ cảm thấy, ta đoán có đúng không?"

Tôn Triều Hồng gật gật đầu: "Ngươi từ trước đến nay luôn thông minh."

Tống Dật lại nói: "Ngày ấy, bởi vì Họa Cốt tiên sinh đem Ngô Thượng Thanh đá ra khỏi《 Kinh Hoa Lục 》, hắn đóng cửa từ chối tiếp khách, người duy nhất gặp qua hắn chỉ có Tôn thần bộ ngươi, mượn cớ bắt giữ hắn, mang theo nha dịch vọt tới Ngô phủ."

"Thì đã sao?"

"Tôn thần bộ nói gì với hắn vậy? Vì sao sau khi nói chuyện hắn liền chạy đến Vọng Nguyệt Hồ?"

"Ngươi đang hoài nghi ta? Ngươi hình như đã quên, giết chết Ngô Thượng Thanh cũng không phải Lăng Ba Tiên thật sự, mà là Lý Tâm Lam giả trang."

"Đương nhiên không phải là Lý Tâm Lam, thứ nhất, nàng ta không có thân thủ có thể hạ gục hai hộ viện gia đinh mà Ngô Thượng Thanh mang theo; thứ hai, mặc dù chỉ có Ngô Thượng Thanh, đại khái nàng ta cũng không có năng lực làm việc này; thứ ba, nàng ta càng không có năng lực làm cho xác chết của Ngô Thượng Thanh hóa thành bạch cốt trong vòng một đêm, trái lại, Lăng Ba Tiên chân chính lại có kỹ năng này, Chương Liễu Thanh chính là chết như vậy.

Cho nên ngày đó, người giết chết Ngô Thượng Thanh không phải Lý Tâm Lam giả trang thành Lăng Ba Tiên, mà chính là Lăng Ba Tiên. Khi Chương Liễu Thanh chết, Lý Tâm Lam còn đang bị giam trong chiếu ngục ở Tư Lệ Đài, đương nhiên cũng bài trừ khả năng nàng ta là Lăng Ba Tiên thật. Ồ, thiếu chút nữa quên mất, ngày ấy Vọng Nguyệt Hồ náo nhiệt như vậy, Tôn thần bộ lại làm mình trật chân, không đi được, thực sự rất đáng tiếc."

"Chỉ vậy thôi à?"

"Kỳ thật, còn có thứ tư. Hôm đó, ta và ngươi cùng đi miếu hoang tìm Tiết Sơn tên khất cái bị kéo đi làm kẻ chết thay kia, hắn trực tiếp quỳ đến trước mặt ngươi, cảm tạ ân cứu mạng, hành động này thật sự có chút đột ngột.

Mũi của Tiết Sơn rất thính, Tôn thần bộ còn nhớ lúc ấy hắn đã nói cái gì không? Hắn nói, hắn tuy rằng chưa thấy qua mặt của Lăng Ba Tiên, nhưng lại ngửi được mùi của nàng ta. Hắn sở dĩ bổ nhào vào trước mặt một người chưa bao giờ gặp mặt, thứ nhất là vì đúng là ngươi đem hắn an trí ở cái miếu hoang kia, thứ hai, khi ngươi xuất hiện lần nữa, hắn ngửi ra mùi của ngươi, đương nhiên lập tức quỳ đến trước mặt ngươi.

Còn về phần sau đó hắn chỉ ra và xác nhận Lý Tâm Lam, nghĩ chắc là ngươi bày mưu đặt kế đi? Có thể làm hắn cam tâm tình nguyện làm chứng giả, đại khái là người trong tối ngoài sáng đã cứu hắn hai lần, Tôn thần bộ ngươi. Mà sáng sớm hôm nay, ta đi thành tây tìm Tiết Sơn, ngươi đoán là chuyện gì xảy ra?"

Trong lòng Tôn Triều Hồng toát ra một dự cảm bất hảo.

"Hắn đã chết, khi Lăng Ba Tiên giáng xuống thiên chú, làm vô số người nhiễm thi độc, hắn treo cổ tự sát."

Tay Tôn Triều Hồng bưng trà run mạnh một cái, sắc mặt bình tĩnh bị gắng gượng đến vạn phần gian nan.

Tống Dật chỉ nhìn nàng một cái, tiếp tục nói: "Mấy ngày ở Tư Lệ Đài bệnh đến nhàm chán kia, ta liền đi tra xét một chút tình huống gia quyến của quan viên tiền triều bị hạch tội. Ta muốn biết, các nàng có bao nhiêu người bị liên lụy trong đó, lại có bao nhiêu người còn có thể cứu vớt.

Xem hết toàn bộ danh sách được ký lục, ta mới nhớ ra, có vẻ còn có không ít người giống như ngươi, là tiền triều hậu duệ mà không ai biết nguồn gốc. Thực xui xẻo, là ta biết thân thế của ngươi, cho nên lại đi tra xét vài chuyện về Lăng Ba Tiên. truyện ngôn tình

Lăng Ba Tiên lần đầu tiên xuất hiện, tính ra cũng gần một năm. Khi đó Kinh Triệu Doãn đang làm một vụ án. Chính là một công tử sĩ tộc đi chơi hồ, nhìn trúng một nữ tử nhà nghèo, đoạt trong sạch của người ta, nữ tử kia nhảy hồ tự sát, người nhà chỉ coi như nàng ta không cẩn thận té xuống hồ, dùng một tấm chiếu rách bao xác lại rồi vùi lấp qua loa.

Thanh mai trúc mã tiểu tình nhân của người này, cảm thấy chuyện kỳ quặc, liền bẩm báo lên Kinh Triệu Doãn, lúc ấy là ngươi tiếp nhận vụ án này, chẳng mấy chốc đã tra được đến trên người tên con cháu sĩ tộc kia. Muốn khai quan nghiệm thi, kết quả tên con cháu sĩ tộc kia nhanh chân đào thi thể lên thiêu sạch sẽ, ngay cả cái dấu vết cũng không lưu lại.

Kinh Triệu Doãn vụ này chết vô đối chứng, người chết lại chỉ là một thứ dân đê tiện, khó có thể động chạm đến thân phận sĩ tộc của hung thủ.

Cố tình người nọ có cái ham mê, chính là luyện đan thành tiên. Lăng Ba Tiên đúng lúc này xuất hiện, ngẫu nhiên gặp được vài cái bá tánh, một người nhà chỉ có bốn bức tường, tặng hắn tiền tài, mà một người khác thân mắc bệnh hiểm nghèo, kỳ thật đại khái cũng không phải bệnh hiểm nghèo gì, chỉ là không có tiền chữa bệnh, bị lang băm khám sai, Lăng Ba Tiên giúp hắn trị hết bệnh, từ đó thanh danh lan xa. Người thứ ba chính là tên công tử sĩ tộc kia, Lăng Ba Tiên làm cho hắn đắc đạo thành tiên, từ đó không hề xuất hiện lại. Ta nghĩ, hắn chắc là đã sớm chôn xác dưới Vọng Nguyệt Hồ rồi."

"Cho nên?"

Tống Dật trợn mắt, "Ngươi kiểu gì cũng phải so vô sỉ với ta sao?" Chứng cứ đã rõ ràng như vậy, còn cắn chết không chịu nhận!

"Đây chỉ là suy luận của ngươi, lại không coi là chứng cứ thiết thực!"

"Vậy thương tích trên vai ngươi có tính là chứng cứ hay không?"

"Đương nhiên không thể tính. Ta là người tập võ, khi bắt Lăng Ba Tiên còn giao thủ với người ta, trên người bị thương, thực sự không có gì đáng giá đại kinh tiểu quái!"

Tống Dật quả thực kính nể tên hỗn đản này, đã như vậy mà vẫn không nhận?

"Án mạng do Lăng Ba Tiên gây ra đều là những người đáng chết, trừng ác dương thiện, đây là mong ước ban đầu của nàng ta, nhưng nếu bị người lợi dụng, giống như thiên chú, lại thành ra là dính máu của người vô tội. Ngươi, buông tay đi!"

Tôn Triều Hồng cười liếc nhìn nàng một cái, "Ta còn có chuyện quan trọng, nếu Tống tiên sinh không còn gì để nói, ta liền đi trước." Đứng dậy liền đi ra ngoài.

Tống Dật phát hỏa, "Nói thật cho ngươi biết, ngày ấy khi Lăng Ba Tiên bắt cóc ta, ta có làm một ít động tác nhỏ ở trên người nàng ta."

Tôn Triều Hồng rốt cuộc dừng lại, "Động tác nhỏ gì?"

Tống Dật lại khôi phục bộ dạng cười tủm tỉm, "Ặc, chính là cái con dấu kia của ta, bởi vì sợ phai màu, nên đặc biệt nghiên cứu chế tạo riêng một loại màu sơn, một khi đã ấn lên, thì lau không sạch."

Nói rồi chỉ chỉ vào sau cổ Tôn Triều Hồng, "Chính là chỗ đó, ngươi có nhìn cũng nhìn không tới, sờ cũng sờ không ra, tẩy cũng tẩy không sạch. Ngươi nếu thật sự không phải là Lăng Ba Tiên, để ta nhìn thử thì đã sao?"

Tôn Triều Hồng nguy hiểm mà híp híp mắt, "Ngươi đang gạt ta à?" Nàng ta quá hiểu biết Tống Dật, tên hỗn đản này cái hoa chiêu gì cũng chơi được, cố tình lại đúng là thật giả rất khó phân biệt!

"Ngươi nếu không tin, có thể lấy thêm cái gương soi sau lưng, nhất định có thể thấy."

"Ta nếu tin ngươi, ta Tôn Triều Hồng viết ngược tên mình." dứt lời liền đi ra ngoài.

Tống Dật lập tức kêu to, "Tiểu Đào Đào!"

Tiết Đào phá cửa xông vào, một thanh trường kiếm múa đến đặc biệt trôi chảy. Nhưng Tôn Triều Hồng là ai, có thể đào tẩu một lần từ trong tay hắn cùng các tiểu đồ lệ, là có thể đào tẩu lần thứ hai.

Cho nên, Tôn Triều Hồng đào tẩu cũng không cần đến quá lâu, Tống Dật còn chạy theo đằng sau mà la: "Ngươi đừng vọng tưởng cướp ngục, tên yêu nghiệt Trường Lưu vương kia chết chắc rồi!"

Tiết Đào nhìn thân thể nho nhỏ đang hận không thể lao ra ngoài cửa sổ kia, thập phần u oán, "Ngươi là cố ý đi?"

"Cái gì?"

"Biết rõ nàng là Lăng Ba Tiên mà chỉ kêu một mình ta tới?"

Tống Dật trợn trắng mắt, nima, ngươi chừng nào thì trở nên thông minh như vậy, trước tiên phải chào hỏi một cái đã biết không hả? Lần sau ta chơi kỹ xảo thì phải chơi cho bí ẩn một chút.

Nhưng loại lời này khẳng định không có khả năng nói với Tiết Đào, Tống Dật vỗ vỗ bả vai thiếu niên, nói: "Không cần uể oải, lần tới nói không chừng ngươi có thể bắt được nàng, dù sao nàng cũng là Tôn thần bộ a!"

Tiết Đào: "......"

Hôm sau, tang sự của Bích Diễm đã được xử lý đến thỏa đáng, Tống Dật chuẩn bị dọn ra khỏi Tư Lệ Đài, còn chưa ra cửa, Triệu Thành đã tìm tới, bộ dáng tiếng lòng rối loạn, "Không thấy Tôn Triều Hồng đâu, ngươi gặp qua nàng không?"

Lúc ấy Lưu Dục vừa đến, nói: "Nàng sẽ không quay lại đâu."

"Cái gì?"

"Nàng coi trọng một mỹ nam tử, cùng người ta tư bôn rồi!"

Không nghĩ tới Lưu Dục một ngữ thành sấm.

Ngày đại triều hội Đông chí, phiên vương, thuộc thần, quan địa phương, người có chút tư lịch đều vào kinh tham gia đại triều hội, một ngày này cũng là ngày nắng hiếm hoi. Tư Lệ Đài chiếu ngục đúng lúc này bị cháy, cuối cùng kiểm kê lại phạm nhân, không thêm một người, không bớt một người, nhưng mà, Tống Dật cùng Lưu Dục đều biết, khối thi thể cháy đen trong phòng giam của Trường Lưu vương kia tất nhiên không phải là Trường Lưu vương.

Đến khi xem xét kỹ, Lưu Dục thiếu chút nữa tức đến bật cười, bởi vì thi thể lấy tới để đổi cho Trường Lưu vương, lại trực tiếp dùng thi thể nữ, đây rõ ràng là công khai khiêu khích!

Cố tình vì lý do xã tắc an bình, còn không thể không ra chiếu thư nói Trường Lưu vương đã chết trong lửa lớn.

"Cho nên, ta đã nói hắn là tên yêu nghiệt mà!" Tống Dật đang viết tập mới cho 《 Kinh Hoa Lục 》, căm giận mà bình luận. Tên nhị vương tam khác kỳ ba yêu nghiệt này, nàng dù sao cũng phải cho hắn vài cái bình luận. Nếu đã giả chết, từ sau đêm nay ngươi coi như là người chết luôn đi, cũng đừng nghĩ lại đi tụ tập cái gì mà dư nghiệt tiền triều, tro tàn lại cháy. Chết thì chết đến triệt để một chút!

Tác giả có lời muốn nói: lần này xem hiểu không?

Lời editor: thốn không? Đau không? Plot twist cao trào không bất ngờ không hoảng hốt không? Ảnh hậu Trường Lưu vương cùng ảnh đế Tôn thần bộ đã tư bôn, để lại một đống phân cho vai chính dọn mệt nghỉ, sau này còn quay lại tạt cho vài bãi nữa a...mấy anh hoàng chị hậu ngày xưa uống đồ bổ vitamins gì đó uống quá là lung tung, cho nên mấy vị thần y ngày xưa hay trốn trong núi là vậy, ai bò được tới nơi cầu y là khỏe cmn rồi khỏi cần thuốc nữa, chớ ra ngoài chữa cho cái nhân loại ngu xuẩn chữa riết chắc điên

ôi hai vợ chồng heo-cải trắng (ai là heo ai là cải?!) mơi mốt làm hòa rồi thì về hưu đổi nghề nuôi ong đi, nhất là nuôi trong tay áo, nuôi con nào con nấy vừa mập vừa khỏe vừa độc, nhất là A Xu, nuôi thêm đàn bạch nhãn lang, bảo đảm không chết không ăn tiền...

Chương tới cháu mấy đời của Sở Lưu Hương lên sânkhấu, tiểu Dục bắt đầu hành trình giữ chân vợ với sự giúp đỡ của fan-cuồng-dự-vươngtiểu Đào Đào

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play