"Ngươi...ngươi sẽ không thật sự giết ta đi?" Thanh Nữ sợ hãi nhìn Tống Dật. Hôm nay là kỳ hạn cuối cùng, nhưng người kia cũng không xuất hiện.
Tống Dật rất là ưu ái nàng ta, giữa bụi hoa dựng thẳng một cây cọc gỗ, đem
Thanh Nữ trói lên trên cọc gỗ, một bên ngắm hoa, một bên phẩm trà, bộ
dáng thập phần nhàn nhã tự tại. Làm gì có ý muốn giết người? Cả Thanh Nữ cũng bắt đầu nghĩ theo hướng ăn may, "Ngươi sẽ không giết ta chứ?"
Tống Dật xốc mí mắt lên nhìn nàng ta, thần sắc thập phần sung sướng, "Sắp
đến buổi trưa, theo Họa Bổn, những họa sư đó là chết trong bụi hoa vào
buổi trưa, trăm hoa héo tàn trong ngọn lửa, như phượng hoàng niết bàn.
Kiểu chết này rất xứng với gương mặt kia của ngươi."
Thanh Nữ run lẩy bẩy.
Thu dọn trà cụ, Ngọc Châu bưng lên hai cái bình một lớn một nhỏ được đậy
kín, Tống Dật mở cái bình lớn ra, một mùi gay mũi tỏa ra. Tống Dật tự
mình nâng cái bình kia lên, đi đến trước mặt Thanh Nữ, dùng bàn chải
chấm một chút, quơ quơ trước mắt Thanh Nữ. Thanh Nữ lộ vẻ sợ hãi, theo
bản năng rụt ra sau, đáng tiếc, thân mình bị trói, nàng ta có thể trốn
đi đâu.
"Thấy quen không? Thoạt nhìn có phải rất giống mật ong không?"
Thanh Nữ sợ tới mức run lên, không dám nói lời nào.
"Đây là dầu hỏa luyện chế ra từ đá núi, không bật lửa kỳ thật cũng sẽ không
cháy. Đem loại dầu hỏa này tẩm hết toàn thân ngươi, thì cũng giống như
sữa bò, xoa dịu đủ cho làn da của ngươi dễ chịu, chờ bôi hết lên rồi,
lại tô bạch lân lên. Mặc dù cuối mùa thu này trời có hơi lạnh lẽo, nhưng nhiệt độ cơ thể của ngươi sẽ không quá thấp, chỉ cần hơi nóng lên một
chút, bạch lân kia sẽ lập tức bốc cháy, lửa ăn vào dầu hỏa trên làn da
ngươi, đến lúc đó, ngươi liền thành phượng hoàng dục hỏa, niết bàn trọng sinh!"
Mồ hôi lạnh trên
trán nàng ta theo từng câu của Tống Dật mà nhỏ rào rào xuống, cặp mắt
câu hồn nhiếp phách kia, giờ đã trở nên vặn vẹo.
"Ngươi...ngươi dám! Ngươi đây là vận dụng tư hình! Giết người là phạm pháp! Ngươi ta
bất quá đều là thứ dân, ngươi cho rằng ngươi thoát được sao?"
"Không, ngươi sai rồi! Ta lại không giết người, ta bất quá là giúp Tư Lệ Đài
tra tấn bức cung thôi. Ngươi nếu thành thật khai ra âm mưu của các
ngươi, đương nhiên không cần chịu nỗi khổ da thịt này, nếu không......"
Tống Dật nhìn thoáng qua tiểu Đào Đào, híp mắt cười, "...ta nghĩ người
của Tư Lệ Đài chắc là rất vui lòng dùng thử phương pháp hỏi cung mới này một lần."
Trên mặt Thanh Nữ đã hoàn toàn không còn huyết sắc, nàng ta biết, Tống Dật không phải
nói giỡn, mà những người của Tư Lệ Đài thật sự dung túng nàng làm như
vậy.
Nhưng nàng ta càng
rõ ràng, nếu nói ra, tất nhiên là chết, nếu không nói, nói không chừng
còn có chút hy vọng. Nàng ta nhìn ra bên ngoài, người kia có thể xuất
hiện hay không? Hiện tại, chỉ có nàng ta mới có thể cứu mình.
"Ừm, rất tốt, xem ra ngươi đây là ôm quyết tâm chịu chết. Vậy thì kiên nhẫn
một chút, bất quá là lửa đốt mà thôi, đau một chút là xong, chưa chắc sẽ thật sự đem ngươi hóa thành tro tàn."
Dứt lời, Tống Dật rất không khách khí mà cầm lấy bàn chải bắt đầu chà dầu
hỏa lên người Thanh Nữ, từ trên trán, từng chút một, cả ngọn tóc cũng
bôi đến đặc biệt cẩn thận.
Vừa chà vừa cường điệu nói: "Chà cho đều đều một chút, đến lúc đó bốc lửa lên mới đẹp được, ngươi nói có phải hay không?"
Thanh Nữ cắn chặt môi, thân thể run như cầy sấy.
"Nàng sẽ không thật sự thiêu chết Thanh Nữ đi?" Trên một ban công cách đó
không xa, Triệu Trọng Dương nhìn đến nỗi tiểu tâm can có chút nhảy nhót, Tôn Triều Hồng ngồi trên cửa sổ, thưởng thức hành động kỳ ba của tên
biến thái kia. Vì cái gì mà cả chuyện huyết tinh khủng bố như giết người nàng cũng có thể làm đến độ phong nhã như vậy? Ngươi nhìn cái bàn chải
chỏ kia mà xem, phảng phất như đang tô vẽ một bức tranh tuyệt đẹp, Tôn
Triều Hồng tin tưởng mỗi cái lỗ chân long của Thanh Nữ đều bị nàng kia
tinh tế chu đáo mà chiếu cố hết, mặc dù là đã cách một lớp quần áo.
Đằng sau bọn họ, Lưu Dục đang đánh cờ với Triệu Thành.
Bắt đầu từ hôm Thôi Chân chết bất đắc kỳ tử, Kinh Triệu Doãn cùng Tư Lệ Đài liền liên thủ tìm kiếm tung tích của hắc y nữ tử, nhưng một chút tin
tức cũng không có. Điều này có thể chứng tỏ một vấn đề khác, nàng kia
biết thay đổi ngoại hình, ẩn vào giữa mấy chục vạn dân của Thái Khang
Thành, chẳng khác nào biển rộng tìm kim, căn bản không có dấu vết để
tìm.
"Ngươi cảm thấy chiêu này của Tống Dật hữu dụng không?"
"Nàng ta nhất định sẽ đến."
Lưu Dục kiên định bất di mà thả một quân cờ xuống. Triệu Thành nhìn hắn,
nói đến khẳng định như vậy, chẳng lẽ hắn biết nàng kia? Hay là, đúng như lời Lư Quân Mạch, Hắc Vô Thường kia chính là Dự Vương phi?
Triệu Thành có một chút kích động, Dự Vương phi, đó chính là Dự Vương phi a!
Ném quân cờ đi, Triệu Thành đứng dậy, nghiêm trang nói: "Chúng ta hay là
tra thử xem có người dịch dung tiến vào, cướp Thanh Nữ đi hay không."
Bên kia, Tống Dật bôi giọt dầu hỏa cuối cùng lên ngón tay Thanh Nữ. Thanh
Nữ nắm chặt tay, quần áo đơn bạc ướt át, cũng không biết là dầu hỏa chưa khô hay là mồ hôi lạnh của nàng ta, cả người nàng ta đều sắp hư thoát,
toàn bộ phản kháng đều căn cứ vào bản năng, được một chút lý trí còn sót lại chống chọi.
Tống Dật vứt bình đi, rất hứng thú mà nhìn nàng ta, "Bây giờ mở miệng còn kịp.
Ta từ trước đến nay nhân từ, tuyệt đối sẽ không làm mỹ nhân vô tội như
ngươi bị hại."
Liễu Nhi
mà nàng biết chưa bao giờ là cái xương cứng, sở dĩ không khai ra, chỉ có thể nói rõ kẻ làm chủ sau lưng nàng ta có thủ đoạn còn đáng sợ hơn. Mặc dù có Tư Lệ Đài, nàng ta cũng không tin mình có thể được bảo vệ.
Tống Dật cảm thấy, bản thân biểu hiện chắc là còn chưa đủ. Vì thế nàng gọi
người lấy tới một vại dầu hỏa, đồng thời còn có một con gà, hơn nữa còn
là gà sống.
Tống Dật nhìn nhìn con gà màu trắng nhỏ giống như ý thức được nguy hiểm mà hấp hối
giãy giụa, lại nhìn thoáng qua Tiết Đào, nói: "Ta không sát sinh."
Tiết Đào dứt khoát tiếp nhận gà và dầu hỏa, dựa theo bộ dạng Tống Dật vừa
rồi, đem dầu hỏa từng chút từng chút mà bôi đều lên mình con gà, chờ dầu hỏa bôi tốt lên mình gà, lại bôi lên bạch lân, rồi thuận tay ném nó vào một cái lồng sắt chừng ba thước vuông, nhìn con gà kia không ngừng giãy giụa, đang giãy giụa, đột nhiên bốc cháy, vì thế nó giãy giụa càng kịch liệt, thế lửa càng lớn, tiếng kêu thảm thiết chói tai cùng với mùi lông chim bị đốt trụi ập vào mặt, làm người không rét mà run.
Thanh Nữ sợ tới mức suýt nữa ngất xỉu, môi cắn ra máu, chảy từ trong mặt nạ
ra, Tống Dật săn sóc mà lau đi cho nàng ta. Bưng lên vại dầu hỏa còn dư
lại kia, chuẩn bị bôi tiếp cho Thanh Nữ.
"Ngươi...ngươi không phải đã bôi qua một lần rồi sao?"
"Một lần không đủ, nếu chỉ đem ngươi đốt thành Vô Thường cô nương kia, chẳng phải là sống không bằng chết? Muốn thiêu vẫn là thiêu đến sạch sẽ một
chút mới được, cả ngũ tạng lục phủ đều hóa thành than cốc thì chết cũng
thống khoái một chút."
Đúng lúc này, mạch máu của con gà đang giãy giụa kia bể ra, máu tươi phun
ra, nó sụp ngã xuống đất, tiếng kêu thảm thiết rốt cuộc ngưng hẳn, nhưng vẫn run rẩy không tiếng động trong ngọn lửa phừng phừng lại càng làm
người sởn tóc gáy. Mùi thịt gà bay ra, nhưng chỉ làm người cảm thấy ghê
tởm.
Thanh Nữ trừng mắt, tay bị trói chặt bấu mạnh vào cọc gỗ, móng tay chảy máu cũng không phát hiện.
"Người mà, cuối cùng cũng chết, là chết sạch sẽ xinh đẹp mới tốt, hay là chết
thống khổ bất kham xấu xí ghê tởm mới tốt, kỳ thật là có thể lựa chọn.
Ngươi là người thông minh, nên biết chọn như thế nào."
Tống Dật vẫn cười tủm tỉm mà nhìn nàng ta, vẫn ôn hòa như vậy, nhưng Thanh
Nữ lại như thấy được ác ma trong địa ngục, phòng tuyến tâm lý xây thật
cao trước đó lập tức bị đánh tan, trong mắt nàng ta lộ ra màu tro tàn.
Người đã quen thẩm vấn người khác cũng nhìn ra được, Thanh Nữ sắp nhả ra. Lại ngay vào lúc này, Vô Thường Nữ tới, đạp một trận gió, từ trên trời
giáng xuống, giống như ma nữ phi thiên đột nhiên giáng trần, mang đến
hàn ý lạnh lẽo.
Mọi người trong lúc nhất thời thế nhưng lại không có phản ứng, Tống Dật nhìn nhìn trời, lại nhìn nhìn trên người nàng ta, cao như vậy, chắc là có dây
treo, nhưng nàng lại không phát hiện được.
Thấy nàng ta, thần kinh căng chặt của Thanh Nữ rốt cuộc đứt, nước mắt ào ạt
chảy ra. Triệu Trọng Dương, Tôn Triều Hồng cơ hồ đồng thời nhảy xuống
khỏi ban công, đồ lệ đông đảo trong hoa viên đều xúm lại đây, ngăn chặn
toàn bộ đường lui của Vô Thường Nữ.
Nón sa đen phất phơ, không ai thấy được biểu tình lúc này của nàng ta.
"Các ngươi chắc sẽ không cho rằng ta là hung thủ giết người kia đi? Vì bức
ta xuất hiện, còn dùng ý đồ lạm sát kẻ vô tội, việc này tựa hồ có tổn
hại đến danh dự của Tư Lệ Đài và Kinh Triệu Doãn."
Thanh âm lạo xạo giống như gió cát mài qua màng nhĩ, xao xát đến thần kinh đau.
Lưu Dục cùng Triệu Thành đi vào vòng vây, Lưu Dục không chút khách khí mà
dùng kiếm hất nón sa của nàng ta ra, dưới nón sa là một cái mặt nạ màu
đen, tuy mặt nạ che lại mặt, nhưng mà, phần cổ lại lộ ra, da thịt nơi đó rõ ràng là đã từng bị lửa nóng đốt phỏng, phảng phất như chứng tỏ làn
da toàn thân nàng ta cũng sẽ rất kinh khủng.
Dự Vương phi dùng lửa tự thiêu, đây không phải thật sự là nàng đi? Triệu
Thành không nỡ nhìn thẳng, dứt khoát nhìn Lưu Dục, so sánh ra, giờ phút
này khuôn mặt tuấn tú của Lưu Dục thuận mắt chưa từng thấy.
Nếu chính chủ cũng đã lên sân khấu, Tống Dật thối lui ra ngoài, nhàn nhã mà uống trà, Lưu Dục đại khái cũng rất muốn thấy cả người đi? Dù gì cũng
đã từng cùng sinh cùng tử mấy năm, tình nghĩa này, Vương Tĩnh Xu nhu
nhược luôn được người bảo hộ bên trong tường đồng vách sắt kia sao có
thể so.
Hiển nhiên Tôn
Triều Hồng cũng bị kích thích luôn rồi, đến đòi một ly trà an ủi, nhỏ
giọng hỏi: "Nàng ta có phải là Dự Vương phi trong truyền thuyết hay
không?"
Dự Vương phi sao? Ha hả......
"Ngươi tin nàng ta là thì nàng ta là, ngươi không tin, thì nàng ta liền không phải."
"Có ý tứ gì?"
Tống Dật không đáp, Tôn Triều Hồng đành phải bắt chước Triệu Thành nhìn thẳng Lưu Dục.
Giờ phút này biểu tình của Lưu Dục làm cho bọn họ nhìn không ra một chút
gợi ý tình tiết câu chuyện nào, chỉ nghe hắn nói: "Ngươi nói ngươi không phải hung thủ, vậy vì sao ngươi biết người khác sẽ chết, còn là chết
bằng kiểu gì."
Hắc y nữ
tử không kiêu ngạo không siểm nịnh, thong thả ung dung thi lễ, "Ta chỉ
là biết xem bói, có thể biết trước chuyện tai họa."
Xem bói?
"Hắc Vô Thường này, có chút ý tứ." Tống Dật đang uống trà đột nhiên cười
nói. Tôn Triều Hồng nhìn kiểu gì cũng nhìn không ra rốt cuộc là có ý tứ
chỗ nào. Ai đi tin mấy thứ quỷ quỷ thần thần đó?
Hiển nhiên Lưu Dục cùng Triệu Thành cũng tuyệt đối không tin.
"Dự Vương điện hạ nếu không tin, có thể bắt ta lại, rồi nhìn xem, người bị
tiên đoán tử vong kia có thể thoát được khỏi kiếp nạn lần này hay
không!"
Lời này nói ra
làm mọi người tinh thần chấn động, Lưu Dục liếc mắt nhìn Triệu Thành một cái, Triệu Thành rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào Vô Thường Nữ, "Nói như
vậy, cô nương nguyện ý báo ra người sắp bị hại kia là ai sao?"
Việc này lại quá ngoài ý muốn. Dựa theo kinh nghiệm phá án trước đây, đại
bút tích như vậy tuyệt đối không có khả năng dễ dàng trá ra, nhưng vị
này thoạt nhìn lại quá mức phối hợp.
Đam Mỹ Sắc"Nếu ta nói ra, có phải liền có thể rửa sạch hiềm nghi về ta hay không?"
"Cái đó thì còn xem người chúng ta bắt được có phải đồng lõa của ngươi hay không."
"Đây là trời phạt, đương nhiên sẽ không có đồng lõa gì. Tường Hòa phường thành Bắc, Tần phủ, các ngươi còn hai canh giờ."
Thấy Lưu Dục sắp mang đám người Triệu Trọng Dương đi, Tống Dật cũng thu thập một chút, chuẩn bị đi theo sau. Bên kia Thanh Nữ hốt hoảng, "Ta...ta
làm sao bây giờ?" Trên người nàng ta đều là dầu hỏa, dù cho không bôi
bạch lân, rủi tên hỗn đản nào đó không cẩn thận quăng đến cái mồi lửa,
cũng có thể làm nàng ta táng thân trong biển lửa.
Tống Dật quay đầu, tầm mắt đảo qua Vô Thường Nữ, mặt nạ che kín cả khuôn mặt nàng ta, cả đôi mắt cũng tối om, thật sự nhìn không ra cảm xúc gì, vì
thế nàng lại nhìn Thanh Nữ, nói: "Đó là mật ong, rất dễ chịu."
Thanh Nữ ngốc, vội vã phản bác: "Ngươi đừng chơi ta, mật ong ta chẳng lẽ không ngửi được?"
Tống Dật trợn trắng mắt, ghét nhất người nào không tin nàng, "Ngươi nếm thử
thì chẳng phải sẽ biết sao? Ta chỉ là bỏ thêm vài thứ vào mật ong. Bằng
không, mật ong sền sệt như vậy làm sao có thể làm ướt quần áo ngươi, làm dễ chịu da thịt ngươi!" Còn bày ra biểu tình
ta-là-vì-tốt-cho-ngươi-mà-ngươi-không-cảm-kích.
Các đồ lệ ghé mắt, bọn họ đã thật sự cho rằng đó là dầu hỏa. Hoá ra trước
đó làm đến kinh tâm động phách như vậy, chỉ để hù dọa người mà thôi?!
Lại nhìn Vô Thường Nữ đến phút cuối mới chạy tới, giờ này còn đi nốc ly trà lạnh an ủi, hiển nhiên cũng bị Tống Dật dọa sợ không nhẹ.
Tống Dật vỗ mông chạy lấy người, Tôn Triều Hồng chen tới, hỏi nàng, "Ngươi
cứ như vậy mà tin là Hắc Vô Thường sẽ bị ngươi trá cho lòi ra? Lỡ nàng
ta nhìn ra thủ pháp của ngươi, chẳng phải là thất bại trong gang tấc
sao?"
"Nàng ta nhìn ra
hay không nhìn ra không quan trọng, chỉ cần có thể hù được Thanh Nữ là
được. Nàng ta tuyệt đối sẽ không dung túng để Thanh Nữ tiết lộ cơ mật."
Còn về tánh mạng của Thanh Nữ, trời biết nàng có để ý hay không. Loại nữ nhân máu lạnh này, sợ là cái gì cũng có thể dứt bỏ được.
Tôn Triều Hồng thẳng cho đến giờ phút này mới hiểu được ý tứ chân chính của lần bố cục này. Triệu Thành nghe được cuộc trò chuyện đằng sau, cũng
rốt cuộc minh bạch vì sao Lưu Dục lại chắc chắn Vô Thường nữ sẽ xuất
hiện như thế.
Hắn nhìn kỹ mặt Lưu Dục, hỏi: "Hắc Vô Thường kia rốt cuộc có phải Dự Vương phi hay không?"
Lưu Dục sửng sốt, "Nàng ta sao có thể xứng?" Ngữ khí hơi có chút khinh thường.
Triệu Thành cảm thấy mình đại khái là lại suy nghĩ nhiều rồi.
Tường Hòa phường ở thành Bắc, nhà họ Tần chỉ có ba hộ, mà người đạt đến mức
vị cực nhân thần trong Họa Bổn lại chỉ có một vị, Tần Thương. Vị này
chính là cái toàn diện mãng phu, chữ to không biết mấy chữ, lúc khai
quốc có công theo vua, được phá cách đề bạt thành Uy Vũ tướng quân, tòng tam phẩm, coi như là quan to phất lên nhanh.
Nhưng hai hộ khác cũng có chức quan, Lưu Dục không dám bất cẩn, phân công
nhân thủ, từng người lẻn vào, âm thầm quan sát, có ý đồ đem cái gọi là
đồng lõa kia một lưới bắt hết.
Lưu Dục mới vừa phòng qua tường viện, vừa quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ của
Tống Dật liền đụng vào ngực hắn. Hắn chợt có cảm giác chỗ nàng đụng phải có chút tê dại.
Trên đầu tường, Tôn Triều Hồng vừa đem Tống Dật ném qua, lại quay đầu lại đi
xách cổ Triệu Thành. Lưu Dục cũng không biết là nổi lên tâm tư gì, túm
Tống Dật một cái rồi ẩn nấp, làm cho hai người kia khi mò mẫm lại đây,
đã không thấy ai.
Tần Thương không ở trong phòng ngủ, quan sát khắp nơi, mới phát hiện hắn giờ phút này đang ngủ trưa ở chỗ của một thị thiếp.
Thê tử của Tần Thương là hắn cưới trước khi phất lên, dân đen tầm thường,
không có tư sắc, cũng không có tài văn thải gì đáng khen, sau khi Tần
Thương công thành danh toại, liền lục tục nạp tám phòng tiểu thiếp. Việc này cực kỳ hiếm thấy trong đám thế gia đại tộc thích chú ý phong bình.
Tần gia vốn cũng không phải là quý tộc nhà cao cửa rộng ngàn năm truyền
thừa gì, chuẩn xác mà nói, Tần Thương là một tên trọc phú, không có học
thức tu dưỡng gì, nhưng là một nam nhân rất có dã tâm, vừa đắc chí, có
được quyền thế liền ngồi hưởng mỹ nhân. Đáng tiếc con người hắn cực độ
phóng túng, lại yêu thích thuật luyện đan tu hành thải âm bổ dương, tám
phòng thị thiếp, không thể hiểu được cứ bệnh bệnh chết chết, nữ tử đàng
hoàng làm gì mà nguyện ý chui vào cái ổ hổ lang này, hiện giờ tiểu thiếp duy nhất này nghe nói là một nhạc cơ trong Cổ Nguyệt phường, cũng không biết nàng ta có thủ đoạn gì, thế nhưng chịu đựng được thói cường thủ
hào đoạt của Tần Thương, đến giờ vô bệnh vô tai.
Tống Dật ở ngoài cửa sổ nhìn trộm một lúc lâu, Tần Thương quả nhiên là đang
ngủ, vị mỹ thiếp kia ở một bên nâng tay ngọc thêm hương, hết thảy cũng
không có chỗ nào cổ quái.
Đồ lệ phân tán đi ra xung quanh tới báo một lần, ngắn ngủn một khắc, đem
cuộc sống ẩm thực hằng ngày của Tần Thương thám thính rõ ràng.
Tần Thương rời giường chuyện thứ nhất là tắm gội, bên này Tần Thương vừa
động, bên kia liền có người đúng lúc đưa nước ấm quần áo tới. Tống Dật
đến cả nước tắm và quần áo tắm rửa của người ta cũng không buông tha mà
lén lút kiểm tra một lần, xác định không có một chút dị thường nào.
Căn cứ ý tứ trong Họa Bổn của Vô Thường nữ, Tần Thương tự thiêu là do thân
thể tự bốc cháy, không bị đốt, nàng có thể nghĩ đến thì chỉ có bạch lân
là thứ thường thấy dễ bốc lửa nhất. Ở nhiệt độ rất thấp cũng có thể bắt
hỏa, chỉ cần có vật dẫn lửa phù hợp, là có thể hoàn thành trò tự thiêu.
"Ta muốn vào phòng hắn nhìn xem." Tống Dật đề nghị.
Lưu Dục nhìn nàng, "Ngươi xác định không phải là muốn đến gần nhìn người ta tắm?"
Tống Dật quăng cho hắn một cái xem thường, "Ta chính là rất bắt bẻ! Ngoại
trừ người tài giỏi như Dự Vương ngươi, những người khác sao có thể vào
được pháp nhãn của ta!"
Biết rõ tiểu sắc lang đây là cố ý đùa giỡn hắn, ngực Lưu Dục vẫn giống như
bị người nhéo một cái, nhột nhạt động đậy, có chút muốn thoát khỏi khống chế. Dứt khoát kiên quyết quay đầu đi, không đến một lát liền chộp tới
cho nàng một cái tỳ nữ.
Tống Dật giả dạng thành tỳ nữ, thập phần thuận lợi mà lẫn vào trong đám người.
Bởi vì Tần Thương bên kia đã chuyển tỉnh, vì chuẩn bị tắm gội cùng thức ăn
nên hạ nhân nối liền không dứt, đây là một cơ hội tuyệt hảo để trà trộn
vào điều tra.
Theo người
đưa nước đưa quần áo vào kiểm tra nhà ở xong, Tống Dật cũng không phát
hiện có vật chất gì dễ bị bốc cháy giống như bạch lân, đang định rời đi, lại bị Tần Thương đột nhiên gọi lại.
Tránh ở chỗ tối, tim Lưu Dục đột nhiên nảy lên, cảm giác không ổn. Hắn đề
phòng được việc Tống Dật đối với người khác khởi sắc tâm, nhưng làm sao
đề phòng được việc người khác đối với Tống Dật khởi ác ý. Nhìn đi, dù
mặt mũi đã dịch dung thành không chút nào xuất chúng, nhưng vòng eo kia, đường cong lả lướt kia, vừa vặn làm nàng nổi bật giữa một đám phó tì,
chỉ nhìn thôi đã có cảm giác tay ngứa.
Lưu Dục co nắm tay lại, kiềm chế tính tình.
Tống Dật nhìn qua, thấy Tần Thương chỉ mặc một cái quần lót, nửa thân trên
trần trụi tinh tráng. Không biết là do trường kỳ rèn luyện thân thể
cường tráng hay là ăn đan dược, ngày cuối mùa thu như vậy, hắn thế nhưng không cảm thấy chút rét lạnh nào.
Tống Dật không biết hắn vì sao đột nhiên gọi nàng lại, chẳng lẽ là phát hiện ra mình rồi?
Nàng tốt xấu gì cũng đã từng vô số lần lẻn vào mấy gia đình giàu có kia,
đóng giả đa phần là thị nữ, giờ phút này bị gọi lại, cũng không kinh
hoảng, thong thả ung dung tiến lên hành lễ, rũ mắt cúi đầu, nghiễm nhiên bày ra bộ dạng một thị tỳ đang sợ hãi.
Thị thiếp Từ Mỹ Nương xuất thân chốn phong nguyệt, Tần Thương vừa động cái
ánh mắt nàng ta liền biết hắn nổi lên tâm tư gì, giờ phút này cũng đang
đánh giá thị tỳ đứng trước mặt này, khung xương tinh tế xinh xắn, tuy
mặt mũi chẳng ra gì, nhưng dáng người này thực sự mê người, không chút
phấn son, hơi thở tươi mát ngọt ngào, so với vẻ nùng trang diễm mạt của
Từ Mỹ Nương đích xác khác nhau như trời với đất.
Loại như nam nhân, quen thói có mới nới cũ, hoa nhà làm gì thơm bằng hoa
dại, mặc dù là một đóa hoa dại nhỏ bé màu sắc bình thường ở ven đường,
thời điểm nào đó cũng có thể làm cho bọn họ hứng thú dâng trào, huống
chi dáng người của tỳ nữ này, ngay cả nàng ta cũng cảm thấy có chút ghen ghét. Không phải nói bộ ngực nàng no đủ bao nhiêu, mà cái eo thon thả
kia, một tay thật sự có thể ôm hết, phỏng chừng cái tay to của Tần
Thương nắm một cái cũng bao trọn, càng có khả năng kích khởi dục vọng
bạo ngược của nam nhân.
Tần Thương nhìn bất quá hai cái, hai mắt liền đỏ, mạch máu chỗ cổ sôi sục,
thoạt nhìn rất là dữ tợn. Tống Dật cơ hồ có thể cảm giác được hơi thở
nóng rực phát ra từ trên người hắn, cách xa năm thước còn có thể nướng
cháy đến da mình.
"Lại đây, hầu hạ gia tắm gội!"
Từ Mỹ Nương lập tức thay đổi sắc mặt, lần đầu tiên có người ở ngay trong
phòng nàng ta câu dẫn nam nhân của nàng ta! Nhục nhã bực này sao nàng ta có thể nhịn được?
Tống
Dật đứng dậy đi tới, Từ Mỹ Nương bất động thanh sắc mà thò cái chân nhỏ
ra một đoạn, vừa lúc ngáng ngay đường Tống Dật đi qua. Tống Dật đương
nhiên đã thấy chân nàng ta, đồng thời còn thấy cái bình hoa to ở đằng
trước, suy xét một chút là ngã xuống cú này, xác định vững chắc là có
thể đem mặt đập đến bình hoa, nơi nào đều có thể bị thương, nhưng riêng
mặt thì không thể, cho nên, vốn còn tính toán thuận nước đẩy thuyền, lúc này trực tiếp nhất một chân dẫm thẳng lên trên mắt cá chân Từ Mỹ Nương.
Rắc!
Hình như có tiếng xương cốt vỡ giòn tan, Từ Mỹ Nương rên lên một tiếng, rốt
cuộc thành công đem lực chú ý của Tần Thương dời qua người nàng ta.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tống Dật làm ra một biểu tình kinh hoảng
thất thố, vội vã nói: "Ta đây liền đi thỉnh đại phu!" Dứt lời, chạy còn
nhanh hơn gió.
Tay Tần
Thương giơ ra giữ lại vẫn còn ở giữa không trung, nhưng mà một mảnh góc
áo cũng chưa với tới. Mà một cái tay nhỏ mềm mại khác lại đem bàn tay to của hắn kéo trở về, ấn lên chỗ mắt cá chân bị thương kia, bi thương mà
nói: "Nô gia đau......đau quá......"
Một tiếng uyển chuyển ngâm nga, Tần Thương sắc tâm đột ngột nổi sóng, nháy mắt củi khô lửa bốc thân thiết nóng bỏng.
Tống Dật vòng một cái vòng lớn rồi quẹo trở về, dẫm lên chân tiểu tiện nhân, đáng ăn mừng a, nghênh đón nàng lại là ba đôi mắt vô ngữ —— Triệu Thành cùng Tôn Triều Hồng đã hậu tri hậu giác mà mò đến nơi.
Dù giờ phút này Tống Dật đã dịch dung, nhưng hai tên đó không chút nghi
ngờ thân phận của nàng, đây đại khái chính là tên quái thai nào đó có
khí chất quá độc đáo.
Tống Dật thu liễm một chút biểu tình nho nhỏ kia, nhưng nụ cười nơi khóe
miệng còn chưa tan đi, tựa như một tiểu hài tử vừa chơi xấu, đối với trò đùa vừa rồi của mình dào dạt đắc ý.
"Thú vị lắm sao?" Tôn Triều Hồng khinh bỉ nàng.
Tống Dật gật đầu, "Thấy mấy tiểu tiện nhân ăn mệt, đích xác rất thú vị."
Mọi người nín.
Tống Dật cùng Tôn Triều Hồng chen đến bên cửa sổ, đang định cùng nhau châu
đầu nhìn vào trong, hai nam nhân lại ngay vào lúc này xoay người, cùng
nhau chắn cửa sổ lại, mặt vô biểu tình mà nhìn các nàng.
Tống Dật kéo kéo cái khe hở làm nàng nhìn ko được thoải mái kia, không rõ
nguyên do, đang định mở miệng hỏi, liền nghe được bên trong có tiếng gia cụ bị va chạm đến kêu kẽo kẹt, cộng thêm tiếng rên rỉ thở dốc cực kỳ rõ ràng.
"Gia......gia...nô...nô gia chịu không nổi, ngươi nhẹ một chút...chậm một chút......"
Kết quả đổi lấy chính là va chạm dữ dội hơn, cùng tiếng la to duyên dáng, còn có tiếng thở dốc thô nặng như dã thú.
Rõ ràng bốn người ở bên ngoài, lại cứng rắn bị ép cho nghe rõ ràng như đang đứng bên trong nhìn.
Tôn Triều Hồng rất là hiếm lạ mà hỏi: "Bên trong đang đánh ai, kịch liệt như vậy?"
Triệu Thành thiếu chút nữa phun ra một búng máu tươi, vội vã quay mặt đi, lỗ tai đỏ mất một nửa.
Tống Dật hảo tâm giải thích: "Là yêu tinh đánh nhau, ngươi nếu không hiểu, lần sau ta vẽ riêng cho ngươi một quyển Họa Bổn."
Lưu Dục một con mắt hình viên đạn phóng qua, con mẹ nó, tên hỗn đản này háo sắc thì thôi đi, hoá ra giờ này còn chuẩn bị vẽ xuân.cung.đồ cho Tôn
Triều Hồng??
Khẩu khí kia nhịn rồi lại nhịn, Lưu Dục cảm thấy mình xưa giờ chưa lần nào phải nhẫn đến gian khổ như vậy, hắn đột nhiên quá là muốn giáo dục lại tam quan
cho tên hỗn đản này một chút, ngay lúc gay cấn này, đột nhiên một tiếng
hét thảm vang lên.
Tôn
Triều Hồng là tên đầu tiên theo phản xạ mà vọt vào trong, Tống Dật túm
lại không kịp, hơi xấu hổ, người ta đang hành...hành...phòng...hành đến
giai đoạn nước sôi lửa bỏng, tên hỗn đản này vọt vào làm cái gì hả?!
*các vị biết hành phòng là gì chớ? Đây là hành vi/hành động giữa 2 người
(bất phân giới tính) làm cho cái phòng, vốn là một bất động sản, thành
động sản đó...he heNàng đã có thể tưởng tượng ra người bên trong người sẽ xấu hổ và giận dữ muốn chết ra sao.
Bên ngoài ba người hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên ai cũng không muốn đi thay Tôn Triều Hồng thu thập cái cục diện xấu hổ này.
"Uy! Các ngươi thất thần hết làm gì? Tần Thương tự thiêu!"
Tự thiêu?
Thẳng cho đến khi cái từ này chui vào màng tai, ba người mới tỉnh táo lại,
lần lượt vào phòng, quả nhiên, Tần Thương cả người tắm trong hỏa, cháy
đến lăn lộn trên đất, Từ Mỹ Nương ôm nửa cái chăn, sợ tới mức hoa dung
thất sắc.
Tôn Triều Hồng
kéo bồn nước tắm kia qua tạt lên, lửa bên ngoài thân thể Tần Thương bị
tưới tắt, nhưng mà ở trong thân thể lại như vẫn có lửa đang đốt, nước
bên ngoài thân thể nhanh chóng bị bốc thành hơi nóng, mọi người mới vừa
thở phào nhẹ nhõm, lại 'bùng' một tiếng, thế lửa lại nổi dậy, mà lần
này, Tần Thương không còn lăn lộn giãy giụa gì nữa, mà chỉ có run rẩy do thần kinh phản xạ tạo thành, giống như con gà Tống Dật dùng để hù dọa
Thanh Nữ kia......
Không
cứu nổi, đây là kết luận mà mọi người hầu như rút ra cùng lúc. Tần
Thương cứ như vậy mà hóa thành tro ở trước mắt bọn họ, giống như trước
nay chưa từng tồn tại. Một thoáng trước đó, hắn còn sinh long hoạt hổ,
đảo mắt liền thành một đống tro tàn, ngay cả máu loãng cũng bị bốc hơi
sạch sẽ, cái này rốt cuộc là thủ pháp giết người gì?
Mà hắn, đến cuối cùng có biết mình vì sao mà chết không?
Trở lại Sấu Ngọc Trai, mọi người đều có vẻ buồn bã ỉu xìu, Vô Thường Nữ đi
tới, dùng cái giọng như gió rít nói: "Xem ra, mặc dù là Dự Vương điện hạ tự thân xuất mã, cũng không thể cứu hắn một mạng. Trời phạt, sao người
có thể làm gì được?"
Dứt lời, thong thả ung dung thi lễ với mọi người, rồi lập tức đi ra ngoài.
"Cứ để nàng ta đi như vậy?" Tôn Triều Hồng mặt mũi không thể tưởng tượng.
"Chúng ta không chứng cứ, chẳng lẽ chỉ bằng lời nàng ta nói người nào đó sẽ tử vong, liền bắt nàng ta, không có đạo lý này." Ai cũng biết việc này có
quan hệ với nàng ta, lại không bắt được chút nhược điểm nào của nàng ta, đừng nói là Kinh Triệu Doãn, chỉ sợ cả Tư Lệ Đài cũng chưa gặp qua vụ
án nào khó giải quyết như vậy.
Tống Dật nhìn chằm chằm Vô Thường Nữ, khi bước ra cửa, nàng ta quay lại đầu
nhìn về hướng nào đó, không hề nghi ngờ, nàng ta nhìn khẳng định là Lưu
Dục. Trong nháy mắt kia, Tống Dật thấy từ trên người nàng ta một thứ
quen thuộc, đó là một loại dục vọng muốn chứng minh bản thân, làm người
nào đó công nhận giá trị cùng năng lực của mình.
Người có thể có suy nghĩ như vậy, thông thường sẽ dùng hết toàn lực, chỉ sợ lần này, thật sự đụng tới một cái đối thủ khó chơi.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm giác biến thành truyện xử án, hơi ưu thươngLời editor: thấy Triệu Thành đáng eo hong? Bị quăng tới quănglui...Anh chàng này
thực ra thuộc hàng thượng đẳng, dù có chút thổ hào nhưng rấttinh tế sâu
sắc hiểu chuyện lại đàng hoàng chính trực, khẳng khái rộng lượng,
tốingày rượt theo tiểu Dục đòi tranh đua rồi thọc nhau như chó với mèo,
nhưng nếunói trong bộ này có ai xứng đáng (hay xúi quẩy) để làm bạn của
con heo kia thìđó là Triệu Thành, chỉ là sau này hơi tiếc cho cu cậu...