Nhưng
tiểu ngỗ tác kia mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ánh mắt bình tĩnh, không lộ
ra chút sơ hở nào. Lưu Dục mắt phượng mị mị, chiều cao, đầu, tay chân
mảnh khảnh, cùng một đoạn cổ non nớt lộ ra, quần áo tuy to rộng, nhưng
cũng không thể che dấu vòng eo một tay có thể nắm hết của hắn. Lại nhìn
hầu kết, trơn nhẵn như ngọc, không nhô ra rõ ràng, đây rõ ràng là một nữ tử, mặc dù lòng dạ nàng còn bằng phẳng hơn so với nam nhân.
Lại nhìn kích cỡ cặp chân kia một chút, so với nữ tử, hai chân này lớn có
chút quá mức, đương nhiên không có tinh tế như cái chân nhỏ hôm qua dẫm
mình kia.
Đánh giá xong,
lúc này Lưu Dục mới đem tầm mắt dời tới gương mặt trắng nõn kia một lần
nữa, lập tức thấy đối phương đang nhe một hàm răng trắng ra cười với hắn cười đến vô cùng ngây thơ chất phác, phảng phất như đối với việc hắn
đánh giá rất là chờ mong cùng thụ sủng nhược kinh.
Tầm mắt chạm nhau, Lưu Dục lại cảm giác như có một con kiến nhỏ đang giương nanh múa vuốt nhào về phía mình, lười nhác dời tầm mắt đi, hướng Triệu
Thành nói: "Đi nghĩa đường. "
Nghĩa đường là nơi các nha môn gửi thi thể chưa được kiểm nghiệm hoặc cần
kiểm nghiệm lại, vừa bước vào cửa, mọi người liền bị mùi chua thối kia
sặc đến nhíu mày bịt mũi, nhưng trong phạm vi dư quang mà khóe mắt Lưu
Dục có thể tỏa định, tiểu ngỗ tác kia vẫn cứ đang mải đưa tình nhìn hắn, cặp chân to bất hợp lý kia 'rầm' một cái vấp lên ngạch cửa, Triệu Trọng Dương xách cổ áo nàng lên như xách gà con mới không làm người té sấp
mặt.
"Ngươi có được không vậy? Mới vào cửa đã bị dọa đến mềm chân, lát nữa nâng thi thể ra, đừng bị dọa đến ngất xỉu đi."
Hắn rất hiểu cho chuyện Kinh Triệu Doãn nóng lòng vì một lần so một lần
thua, nhưng ngỗ tác thay đổi một người lại một người, không thể càng
thay đổi càng không đáng tin cậy a, cứ nhu nhược như vậy, dọa hôn mê là
chuyện nhỏ, lỡ không cẩn thận một cái bị sợ tới mức đi đời nhà ma, thì
đừng nói là Tư Lệ Đài thảo gian nhân mạng.
Tiểu ngỗ tác yên lặng mà kéo móng vuốt của Triệu Trọng Dương từ trên gáy
nàng xuống, mặt vô biểu tình nói: "Đại nhân suy nghĩ nhiều, thi thể sao
đáng sợ bằng người sống? Huống chi, mặc dù là thi thể, cũng bảo tồn một
mặt tốt đẹp lúc sinh thời, chỉ là rất nhiều người không phát hiện ra
thôi." Dứt lời, còn ưỡn ưỡn phần ngực lép xẹp, kiêu ngạo mà đi về phía
trước.
Triệu Trọng Dương: "......"
Thanh âm này cũng không giống, Lưu Dục rốt cuộc rút ra kết luận, đúng rồi,
người mới hôm qua trốn thoát từ tay hắn, sao có thể ngày thứ hai liền
dám công khai mà xuất hiện ở trước mặt hắn, kia không khác gì tự tìm
đường chết.
Cảm giác được Lưu Dục chú ý đối thoại đằng sau, Triệu Thành rất là đắc ý, "Người hôm nay ta tìm không tồi đi hả?"
Lưu Dục không tỏ ý kiến, "Chưa chắc."
Hai người ngồi ở sảnh ngoài, xác chết được nâng ra, vải phủ xác bị lật lên, trong nháy mắt tầm mắt chạm đến thi thể kia, một nửa số người đều quay
đi. Đây mà là một khối thi thể sao, rõ ràng là một đống thịt nát bị dã
thú gặm ăn chưa hết.
Triệu Thành giả vờ trấn định, tầm mắt nhân tiện chuyển tới trên người Lưu Dục, nói: "Vẫn là lấy một nén hương làm hạn định?"
Lưu Dục nhìn thẳng vào các xác nữ tàn tạ kia, mày cũng chưa nhăn một chút, đạm mạc nói: "Quy củ cũ."
Tầm mắt lại lần nữa quét đến thân hình đơn bạc kia, cả ngỗ tác quen nhìn
thi thể giờ phút này cũng bị thảm trạng của xác chết này làm cho nhíu
mày, mà tiểu ngỗ tác này lại mở lớn mắt, ánh mắt sáng quắc, mang theo
vài phần cơ khát, như hận không thể dán lên trên thi thể.
Tiểu ngỗ tác này là tên biến thái đi, hắn như thế nào có thể nhìn ra kích động vui mừng từ trong mắt nàng?
"Thắp hương!"
Ra lệnh một tiếng, tỷ thí bắt đầu.
Một bên bút mực trải ra, vì để cho công bằng, trong lúc nghiệm thi không
được nói chuyện, từng người viết đáp án lên giấy, rồi lấy ra bình phán.
Ba người đồng thời mở bao đồ tùy thân ra, chỉ là bao đồ của hai vị trong
đó là các loại dụng cụ cắt gọt như kìm kéo cùng với lát gừng v.v., mà
bao đồ của tiểu biến thái kia chỉ có giấy và bút mực, chỉ là riêng bút
đã có không dưới mười loại, nháy mắt làm mọi người ghé mắt, Lưu Dục rốt
cuộc có chút mất bình tĩnh.
Triệu Thành đứng một bên chân mày nhảy mạnh, kiêu ngạo vừa rồi không còn sót
lại chút gì, ngược lại nghi ngờ: Người này không phải là Tư Lệ Đài phái
tới để chơi xấu hắn đi? Trong thiên hạ, có ai có thể lấy bút nghiệm thi?
Như là cảm giác được mọi người đang nghi ngờ, tiểu biến thái lại ngẩng đầu
lên, lộ ra hai cái răng trắng tinh, nói: "Tuyệt học tổ truyền nhà ta, so với tài nghệ nghiệm thi tầm thường có chút khác biệt, nếu chỉ muốn tìm
ra thân phận người chết, tuyệt đối không qua mặt được cái này!" Ngữ khí
chắc chắn, lời thề son sắt, tự tin vô căn cứ như vậy làm người không nỡ
nhìn thẳng.
Lúc này,
không chỉ riêng Lưu Dục cảm thấy có con kiến bò bò trong lòng bàn tay,
cả Triệu Thành cũng cảm thấy như có con ruồi vừa nghẹn trong cổ họng,
cảm giác đó thật là không lời nào có thể diễn tả được. Ngỗ tác Từ Vị của Tư Lệ Đài còn nhìn thêm vài cái, trong thiên hạ, luận về nghiệm thi,
hắn xưng đệ nhị không ai dám xưng đệ nhất, hắn lại chưa từng nghe qua kỹ xảo gì có thể dùng bút nghiệm ra thân phận người chết, hiển nhiên, vật
nhỏ này là đang cố lộng huyền hư.
Rất nhanh, tiểu biến thái này lại lần nữa chà đạp tam quan của bọn họ.
Hai vị ngỗ tác vội vàng xem xét thi thể, phán đoán kết luận, mà nàng thì
lại đang bận bịu vẽ tranh. Hơn nữa là phi thường nghiêm túc mà vừa nhìn
thi hài, vừa vẽ tranh, toàn bộ quá trình thoạt nhìn rất là hưởng thụ,
chỉ thiếu nước ngâm nga một bài hát nữa là đủ để biểu đạt tâm tình vui
vẻ giờ phút này.
Triệu Trọng Dương phi thường tò mò mà chuyển sau cổ nàng để dòm, vừa nhìn thấy, đôi mắt có chút luyến tiếc phải dời đi.
Tiểu ngỗ tác đúng là đang vẽ tranh, nhưng vẽ không phải là khối nữ thi này,
mà là một mỹ nhân dung mạo xinh đẹp. Chậc chậc, đôi mắt to tròn kia, cái mũi thon nhỏ kia, còn có đôi môi đỏ kia, chậc chậc, dung mạo này tuy
nói không đến khuynh quốc khuynh thành, nhưng tuyệt đối cũng coi là
phong tình vạn chủng, cực kỳ quyến rũ.
Rất nhanh, Lưu Dục cùng Triệu Thành đang ngồi trong sảnh đều phát hiện một
đám nha dịch đồ lệ đứng ở dưới đang bu lại sau lưng tiểu biến thái, mặt
như mang đào hoa, xuân tâm nhộn nhạo không bờ bến.
Cả Triệu Thành cũng có chút ngồi không yên muốn đi nhìn xem nàng rốt cuộc
vẽ cái gì, mà hấp dẫn người như thế, nhưng thấy Lưu Dục vững như Thái
sơn, hắn cũng không thể mất phong độ ở Tư Lệ Đài, cả gương mặt tuấn tú
đều gắng gượng đến cứng đờ.
Một nén hương tàn, ba người dừng bút, hai vị ngỗ tác lần lượt đem kết quả
mình nghiệm thi dâng lên, điểm chú ý của mọi người lúc này mới lần nữa
quay lại trận tỷ thí.
Ngỗ tác bên Kinh Triệu Doãn dẫn đầu nói: "Vô danh nữ thi, chiều cao năm
thước ba tấc, tuổi chừng hai mươi. Thân thể bị xé nát, tay chân thiếu
mỗi thứ một cái, bụng bị đào rỗng, da thịt vùng cổ bong tróc, mặt khó có thể nhận ra, đã không thể từ diện mạo xác nhận thân phận." Điểm này
đương nhiên không ai có dị nghị.
"Tuy nàng mặc vải thô của thôn phụ sơn dã, nhưng phần da thịt còn lại trắng
nõn bóng loáng, nhìn thấy là được bảo dưỡng kỹ càng hàng năm. Ngón tay
thon trắng như cọng hành, đầu ngón tay có vết chai mỏng, rất có thể là
am hiểu cầm kỹ, sơn móng tay có giá trị xa xỉ. Đủ loại dấu vết cho thấy, nữ thi này tuyệt đối không phải là một thôn phụ sơn dã, mà nên là nữ
quyến của nhà giàu nào đó. Rất hiển nhiên, đây là án giết người vứt xác, hung thủ vì che dấu thân phận nạn nhân, mới cho nàng mặc quần áo thôn
phụ, ném vào hang sói."
Ngỗ tác Kinh Triệu Doãn nhìn ngỗ tác Tư Lệ Đài, rất có ý khiêu khích. Triệu Thành thập phần vui mừng, cũng mỉm cười nhìn Lưu Dục, phảng phất như
lần này, bọn họ nắm chắc thắng lợi.
||||| Truyện đề cử:
Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh! |||||
Ngỗ tác Từ Vị của Tư Lệ Đài không nhanh không chậm, khom người tiến lên,
nói: "Huynh đài tìm ra cùng ta khá tương tự, chỉ có hai điểm bất đồng.
Một, nữ tử này cũng không phải là nữ quyến nhà giàu, mà là nữ tử phong
trần, bởi vì, đầu ngón tay nàng như đậu khấu, nhan sắc tục diễm, nhà phú quý từ trước đến nay đều khinh thường. Hai, nàng...mang thai, trước khi chết đã đẻ non. Điểm này, huynh đài chỉ cần cẩn thận nghiêm tra một
chút, không khó phát hiện manh mối. Một nén nhang, đích xác quá ngắn,
khó tránh khỏi để sót."
Ngỗ tác mới của Kinh Triệu Doãn giở quần áo nữ tử ra, nhìn lại vài lần, thần sắc đại biến. Mặt Triệu Thành cũng đen xuống.
Nói chưa tới vài câu, đã phân ra cao thấp.
"Còn muốn so sao?" Lưu Dục chuẩn bị đứng dậy, hiển nhiên đã tính toán làm lơ tồn tại quỷ dị đang nhìn thi thể vẽ mỹ nhân dưới sảnh kia. Đám người
Kinh Triệu Doãn đều đưa tầm mắt về hướng gia hỏa vẽ tranh kia. Mấy tiểu
đồ lệ của Tư Lệ Đài cũng nhìn qua.
Tiểu biến thái ưỡn thân thể nhỏ bé đến thẳng tắp, càng hiện rõ lồng ngực
phẳng lì. Tiến lên mấy bước, mở ra bức hoạ cuộn tròn, ngẩng cao đầu,
nói: "So nghiệm thi, tại hạ cam bái hạ phong, nhưng tìm ra thân phận
người chết, bức họa khắc cốt có thể phục hình dung mạo từ bạch cốt, thì
là lựa chọn tốt nhất."
Mọi người đều sửng sốt, hiển nhiên bị một chiêu bất thình lình này chấn trụ.
Nữ thi vô danh, dung mạo bị hủy, nếu biết bức họa của người này, đích xác
có thể là làm ít mà công to, nhưng, loại chuyện quỷ dị như vậy, vô cớ bị gia hỏa có cử chỉ quái dị này làm ra, ai tin nàng mới là có quỷ!
Trong lúc nhất thời, trong nghĩa đường kim rơi có thể nghe, mấy chục đôi mắt
nhìn thẳng nàng, thế nhưng không một ai tiếp lời. Tiểu ngỗ tác lại chỉ
lo lấy mắt nhìn Lưu Dục, Lưu Dục híp híp mắt, lại không đáp lại.
Lời nói vô căn cứ cỡ này đương nhiên không cần một Dự Vương là hắn đi tranh cãi.
"Cái gì mà khắc cốt bức họa, chưa từng nghe thấy! Ngươi không phải là muốn
đục nước béo cò đi?" ngỗ tác của Kinh Triệu Doãn bạo nộ.
Vẫn là vị kia của Tư Lệ Đài bình tĩnh hơn, "Ngươi nói đây là người chết, có chứng cứ không?"
Đối mặt nghi ngờ, tiểu biến thái cười nhạt, hoàn toàn làm lơ, "Ta không cần chứng minh, phải hay không phải, tra một chút liền biết." Ngược lại nói với Lưu Dục: "Đây là tuyệt học tổ truyền, không ai chịu tin, thảo dân
cũng không bắt buộc, nhưng Dự Vương điện hạ là nhân trung long phượng,
nhất định có thể nhìn ra bức họa này không bình thường, điện hạ nếu cho
phép ta vào Tư Lệ Đài, bức họa này coi như là lễ gặp mặt."
Ồ, gia hỏa không biết trời cao đất dày này là muốn vào Tư Lệ Đài?
Triệu Thành cảm thấy bản thân mình đã chịu vũ nhục, người này là nhận lời mời tới Kinh Triệu Doãn sáng nay đi? Vì cái gì hiện tại muốn ở trước mắt
bao người la hét là muốn vào Tư Lệ Đài?
Triệu Thành ánh mắt căm giận, Lưu Dục lại bình tĩnh tự nhiên, "Xin thứ cho
bổn vương mắt vụng về, thật sự nhìn không ra bức họa này của cô nương có chỗ nào đặc biệt."
Cô...cô nương?
Mọi người tức khắc sáng tỏ, té ra đây lại là một gia hỏa mượn cơ hội mơ ước sắc đẹp điện hạ nhà bọn họ. Các loại cảm xúc nảy lên hết trong lòng.
Đừng nói là chư vị Kinh Triệu Doãn bị lừa gạt trước đó, tối hôm qua bởi vì
hộ giá vô công, để điện hạ nhà bọn hắn bị hái hoa tặc khinh bạc ra một
khối bầm tím, sáng nay lại để điện hạ nhà bọn hắn bị người mơ ước ngay
trước mặt nhiều người. Đám người Tư Lệ Đài cũng lòng đầy căm phẫn, Triệu Trọng Dương dẫn đầu bước ra, bàn tay vung lên, nói một tiếng "Cô nương
thất lễ" xoay người liền xách cổ áo tiểu ngỗ tác lên, thuận tay đem
người ném ra khỏi Tư Lệ Đài.
Tiểu ngỗ tác từ trên mặt đất bò dậy, phủi bụi đất trên người, khoanh tay mà
đứng, lại đứng ra một thân ngạo cốt, lắc đầu thở dài, "Dự Vương điện hạ
không thu ta, nhất định sẽ hối hận."
Triệu Trọng Dương ôm ngực mà đứng, "Nếu cô nương không lập tức biến mất, ta nghĩ ngươi cũng sẽ hối hận!"
Tiểu ngỗ tác lại thở dài một trận, xoay người rời đi, bóng dáng cao ngạo
quạnh quẽ, dường như là một gốc không cốc u lan đứng cô đơn bao đời
không người có thể nhìn thấy.