"Tống
cô nương có diệu kế gì để giành khôi thủ không?" chia đội xong, mọi
người bắt đầu lãnh cung tiễn, Trường Lưu vương rất có hùng tâm tráng chí hỏi Tống Dật một câu.
"Ngươi cùng ta?" Tống Dật cảm thấy mình đang ảo giác.
Trường Lưu vương phi thường khẳng định gật gật đầu.
"Có một loại phương thức đích xác có thể cho chúng ta giành khôi thủ."
"Thực sự có?" Trường Lưu vương hứng thú đột nhiên tăng vọt.
Tống Dật trịnh trọng gật đầu, "Lúc đang mộng tưởng hão huyền, chuyện gì cũng có khả năng!"
Trường Lưu vương: "...... quá không đáng yêu rồi."
Bên kia Triệu Xu đang bực dọc với Triệu Thành, nàng không rõ ca ca ngốc này của nàng vì sao sẽ lựa chọn nàng, cho dù Dự Vương là lá đã có hoa, nàng cũng có thể lựa chọn người cho mình, lại bị tên hỗn đản này giành trước một bước, hắn là sợ không có ai cùng hắn dắt ngựa đi rong đi?
Tốn mười lượng bạc thuê được đồ cưỡi ngựa xinh đẹp như vậy, chỉ để cùng tên ngu xuẩn này dắt ngựa đi rong?.
||||| Truyện đề cử:
Thần Cấp Ở Rể |||||
Cố tình tên ngu xuẩn còn không hề tự hiểu lấy, khen ngợi rất chân thành:
"Muội muội mặc bộ này thật sự rất xinh đẹp, ánh mắt Tống Dật không tồi!"
Triệu Xu quá là muốn xé hắn ra! Vung roi, ngựa phi đi, Triệu Xu ngồi đến tứ
bình bát ổn, nhưng thật ra Triệu Thành đang lo lắng cưỡi ngựa đuổi theo
đằng sau phải cẩn thận, không dám liều lĩnh, chỉ đành ở đằng sau mà lo
lắng suông.
"Kỹ thuật
cưỡi ngựa của quý nữ Triệu gia lại tốt như vậy!" Tống Dật cảm thán nói,
cũng may nàng không cùng tổ với mấy tên quý công tử đứng đầu, bằng
không, phiền toái có thể hơi lớn.
Lên ngựa, Trường Lưu vương lại hỏi: "Nếu chúng ta không lấy được khôi thủ, vậy ai có thể lấy?"
Lời này nghe như thế nào cũng thành vốn dĩ khôi thủ nên là của chúng ta, vị gia này tự tin từ đâu mà có vậy?
"Đương nhiên là Trấn Quốc tướng quân."
"Ý, ta cho rằng sẽ là hai đôi của Văn Thành quận chúa cùng Dự Vương đó?"
"Sao có thể? Văn Thành quận chúa có An Dương quận chúa a!" Tống Dật ra hiệu
cho hắn nhìn qua, quả nhiên An Dương quận chúa sắc mặt cực độ khó coi,
thỉnh thoảng ngó Văn Thành quận chúa cùng Ngu Hiếu Khanh. Lấy tính tình
của An Dương quận chúa, không quấy rối là không có khả năng. Hơn nữa
nàng cùng tên võ tướng nàng rút trúng kia cũng có bản lĩnh quấy rối. Tóm lại là nàng tuyệt đối không có khả năng chấp nhận việc Văn Thành quận
chúa cùng Ngu Hiếu Khanh đoạt được khôi thủ!
Trường Lưu vương hiểu ra, "Vậy đội Dự Vương cùng Ngu Thiếu Dung thì sao? Theo
ta được biết, Ngu Thiếu Dung cưỡi ngựa bắn cung là Ngu Hiếu Khanh dạy từ nhỏ, khá là tốt, đôi bọn họ chưa chắc sẽ thua Văn Thành quận chúa cùng
Ngu Hiếu Khanh. Ngược lại, Từ Nhược lại quá không ổn."
Tống Dật thần thần bí bí mà hạ giọng nói: "Đôi của Dự Vương kia, không phải còn có chúng ta chiếu cố sao?"
Trường Lưu vương kinh ngạc, ngay sau đó có điểm hưng phấn.
Tống Dật nói: "Cho nên, việc này còn phải dựa vào Trường Lưu vương điện hạ!"
Quấy rối Lưu Dục? kiến nghị này hình như không tồi. Trong những người này,
ngoại trừ Lư Quân Mạch, Triệu Thành, cũng chỉ có Trường Lưu vương có
hứng thú này và có can đảm này, nếu Trường Lưu vương chọn nàng, nàng sao có thể không hảo hảo lợi dụng một phen.
Hai người cứ như thế như thế như vậy như vậy thương lượng một hồi, Trường
Lưu vương cảm thấy với thuộc tính xuất quỷ nhập thần của Tống Dật, nói
không chừng có thể thành công.
Lưu Dục cảm thấy, người vô sỉ thông thường cũng có giới hạn, nhưng hắn phát hiện sau khi Trường Lưu vương cùng Tống Dật thấu thành một cặp, giới
hạn kia bị biến đổi rất lớn.
Lại một lần nhìn thấy mũi tên mình bắn ra đến lông cũng không dính được một sợi, Lưu Dục quan sát bốn phía, bãi săn này cỏ cây um tùm, đích xác rất tiện ẩn thân, muốn liên tiếp trộm con mồi đi ngay dưới mí mắt hắn,
chuyện này tuyệt đối không phải ai cũng có thể làm được.
"Nha nha nha, thật là đáng tiếc! Dự Vương điện hạ như thế nào lại bắn trật?" Trường Lưu vương giục ngựa vui vẻ thoải mái đi tới, ra vẻ kinh ngạc.
Lưu Dục thật ra lại trầm ổn, nhặt mũi tên lên, thu hồi bao đựng tên, đạm
mạc nói: "Bãi săn này chẳng những muỗi nhiều, chuột trộm đồ cũng rất
nhiều, nếu bị bổn vương bắt được, nhất định sẽ cho nó mười mũi tên."
Trường Lưu vương cười đến xuân phong nhộn nhạo.
Ngu Thiếu Dung lại săn được con thỏ, từ xa đuổi đến. Vừa lúc đụng phải Từ
Nhược cùng Lư Quân Mạch đi ngang qua. Tầm mắt nàng cơ hồ dừng ngay trên
lưng ngựa của Từ Nhược, nơi đó đã đắp lên một chuỗi gà rừng thỏ hoang,
có hơn sáu con.
Từ khi nào phế vật này cũng trở nên lợi hại như vậy?
Nhìn lại bản thân mình đến bây giờ chưa được ba con, vẫn là Dự Vương nhường
cho nàng bắn, Ngu Thiếu Dung liền cảm thấy trong lòng có một cổ tà hỏa!
Đối mặt với lửa giận của nàng, Từ Nhược vẫn biểu hiện cụp mi rũ mắt như
bình thường, Ngu Thiếu Dung hừ lạnh một tiếng, giục ngựa rời đi, Từ
Nhược hơi nhếch miệng, nơi nào còn nửa điểm hèn mọn, đảo mắt liền nhìn
đến dấu vết trên một thân cây, giục ngựa chạy đến, quả nhiên lại có một
con.
Lư Quân Mạch cách nàng cũng không xa, đi tới nói: "Lại có một con, không tồi không tồi, sắp đuổi kịp ta!"
Từ Nhược lộ ra một nụ cười hàm hậu thành thật còn có điểm ngượng ngùng, "Vận khí tốt mà thôi."
Lư Quân Mạch cũng không vạch trần nàng, chỉ nhìn vào bụi cỏ rậm rạp, hắn
là người hành quân đánh giặc, tự nhiên biết loại địa hình này thích hợp
che dấu thích hợp mai phục vây công, mặc dù là săn thú, cũng sẽ theo
thói quen mà quan sát những nơi này xem có mai phục hay không, biết rõ
con mồi của Từ Nhược được đến có kỳ quặc, hắn lại không bắt được một
chút hành tung nào của người kia, thủ đoạn này còn cao minh hơn nhiều so với dự đoán của hắn.
Như vậy, nếu gia hỏa kia không có hảo ý, muốn ám sát đám danh môn vọng tộc này, chỉ sợ cũng khó lòng phòng bị.
"Lư tướng quân, chúng ta qua bên kia đi." Từ Nhược cẩn thận đề nghị. Đây là lần thứ ba nàng đề nghị đi cùng đường với đội của Lưu Dục.
Lư Quân Mạch biết nghe lời phải, hắn cũng không tin, bằng nhiều năm kinh
nghiệm hành quân của hắn lại tìm không thấy hành tung cùng quỹ đạo của
gia hỏa kia.
Từ Nhược cảm thấy vui mừng, vị Trấn Quốc tướng quân này thật là quá dễ ở chung, chưa bao giờ cự tuyệt thỉnh cầu của nàng, nếu không như thế, nàng cũng không thể đuổi theo ký hiệu do Tống Dật lưu lại mà hành sự.
Ngu Thiếu Dung vốn dĩ đã tức giận, đi một hồi liền thấy Trường Lưu vương
sinh vật chướng mắt này vậy mà còn đi theo bọn họ, liền giận sôi máu.
"Trường Lưu vương điện hạ không phải ở cùng Tống tiên sinh sao? Vì cái gì ngươi cứ luôn đi theo phía sau chúng ta?"
Trường Lưu vương ngẩng đầu nhìn trời, "Việc này nói ra thì rất dài."
Ngu Thiếu Dung vốn dĩ đã không có tính tình gì tốt, nghe thấy vậy thì giữa mày hung hăng nhảy lên.
"Nói ngắn gọn chính là ta cùng nàng tách ra, mà ta, không biết đường đi, lại tay trói gà không chặt, một người độc hành, nếu gặp phải dã thú hung
mãnh, sợ là sẽ có nguy hiểm, cho nên, lựa chọn tốt nhất là đi theo bên
cạnh Dự Vương. Ai nha nha, nơi đó có con thỏ, Dự Vương điện hạ, mau bắn, đừng khách khí!"
Lưu Dục đã sớm giương cung cài tên, mũi tên đã sắp rời cung bị hắn rống lên,
quấy nhiễu con mồi, nhảy mất vào bụi cỏ, lần này là chân chân chính
chính bắn trật.
Lưu Dục
phản ứng nhanh cỡ nào, một mũi tên khác lại lần nữa lên dây, Trường Lưu
vương cũng biết điểm dừng, không lên tiếng nữa, mũi tên bay ra.
"Ta đi xem thử." Trường Lưu vương vô cùng nhiệt tình mà giục ngựa tiến lên, sau một lúc lâu mới cầm mũi tên quay lại, nói: "Lại không có! Lần sau,
ngươi ngắm chuẩn rồi bắn a!"
Khóe miệng Lưu Dục đột nhiên nhếch lên, lại lắp một mũi tên, lần này dây
cung được kéo đến căng cứng, Trường Lưu vương chỉ cảm thấy sức mạnh của
nó như muốn xuyên tường vỡ đá, đủ xuyên qua cả một đầu mãnh hổ, mà
phương hướng hắn bắn tên......
Mũi tên rời cung, Trường Lưu vương nghe thấy tiếng xé không, 'vèo' một cái gào thét lao qua bên tai, mặt lập tức tái đi.
Đầu mũi tên sắc bén lọt vào trong bụi cỏ, xẹt qua mặt Tống Dật, cắm vào
tảng đá ngay đằng sau, thân mũi tên cắm sâu vào đá, chỉ còn đoạn lông
đuôi run bần bật bên ngoài.
Nếu đổi thành người nhát gan, nháy mắt là có thể bị dọa té đá.i. Mà Tống
Dật giờ phút này, chỉ có khuôn mặt nhỏ cứng đờ hơn, màu môi trắng hơn
chút mà thôi.
"Trường Lưu vương có muốn giúp ta nhìn xem lần này có phải bắn trật hay không?"
Trường Lưu vương đi vào, nhìn thấy không có ai, lúc này mới thở ra một hơi,
nhưng mũi tên đã găm hoàn toàn vào đá kia lại không nhổ ra được.
"Lại bắn trật!" Trường Lưu vương từ xa hô lớn, Lưu Dục giục ngựa đến, một
tay đem mũi tên rút ra, nhìn quanh bốn phía, giống như đột nhiên phát
hiện ra cái gì, vọt đi nhanh như chớp.
"Dự Vương điện hạ?" Ngu Thiếu Dung nóng nảy, Lưu Dục chỉ quăng lại một câu "Ngươi ở lại đây!".
Trường Lưu vương âm thầm lau một phen mồ hôi lạnh, Tống Dật lần này xem ra là
dữ nhiều lành ít. Hắn rất thức thời đi cản đường Ngu Thiếu Dung định
chạy theo, nói: "Nếu cả Ngu cô nương cũng đi, thì bổn vương phải làm sao bây giờ?"
Ngay lúc này,
một con ngựa khác không biết từ nơi nào nhảy ra, như mũi tên rời dây
cung nhằm về hướng Lưu Dục rời đi, Từ Nhược đáng thương vô cùng mà đuổi
theo ở phía sau, ngựa dưới thân đại khái bởi vì chịu tải trọng quá lớn,
chạy thực sự gian nan, Trường Lưu vương cũng nhịn không được thở hổn hến thay cho nó.
Ngu Thiếu
Dung vừa thấy đống con mồi của nàng, trong lòng nghẹn một cục a, "Ngươi
không phải đuổi theo, thuật cưỡi ngựa của Trấn Quốc tướng quân, trong
thiên hạ Đại Tống cũng chỉ có Dự Vương điện hạ mới có thể địch lại hắn."
Từ Nhược cười ngây ngô lau mồ hôi, nhìn đến vài con mồi trong tay Ngu Thiếu Dung, nụ cười càng thêm hàm hậu.
Trường Lưu vương ngồi trên ngựa cao, nhìn về phương xa, hai con hùng sư săn
một con chuột, Tống Dật lúc này dữ nhiều lành ít a, hắn quyết định đi
nướng con thỏ để áp kinh.