Bút mực trải ra, xương cốt vỡ bày ra, đây là một bộ hài cốt hoàn chỉnh, nhưng toàn thân lại không có một chỗ nào là hoàn hảo. Mặc dù là mang mặt nạ, Lưu Dục cũng nhìn ra được mặt Tống Dật tái nhợt đi còn thân thể thì run rẩy.

"Nếu là sợ hãi, bổn vương cho phép ngươi rời đi." Dù sao cũng là cái cô nương gia, biến thái một chút đáng khinh một chút, nhưng cũng không chứng tỏ nàng có dũng khí đối mặt xương cốt người chết, huống chi còn là một bộ hài cốt như vậy.

Tống Dật hít sâu một hơi, chỉ nói: "Thiên hạ này vậy mà lại có người phát rồ đến mức này, thực sự làm người sợ hãi." Dứt lời chính tay nâng đầu lâu lên, mặc dù đầu lâu này cũng xuất hiện mấy chỗ vỡ vụn, vỡ đến như vậy thì chỉ cần một chỗ, cũng đã đủ trí mạng, đây lại là nhiều chỗ, thế thì người lúc trước hành hung rốt cuộc là có bao nhiêu âm ngoan ác độc mới có thể làm ra loại chuyện này.

Tống Dật cảm giác được lửa giận trong lòng đang hừng hực thiêu đốt, trên mặt lại càng lạnh lẽo, nhưng nét cười trong mắt ngược lại càng ôn nhu mê người.

"Ngô phu nhân rất hận gương mặt này sao? Đôi mắt là bị móc thẳng ra, cái mũi là bị cắt đứt, đánh nát xương cốt toàn thân người ta, cuối cùng còn không quên đập vỡ đầu. Không biết làm ra chuyện như vậy, mười năm này bà ta có ngủ yên không?"

Ngữ khí Tống Dật mang ý cười, nghe vào trong tai lại có chút quỷ dị, toàn thân lông tơ không khỏi dựng ngược lên. Dù đã chuẩn bị tâm lý, Ngô Ung vẫn cảm giác trước mặt mình biến thành màu đen, phảng phất như một màn mười năm trước kia lại lần nữa tái hiện.

Ngô Vu thị cáo ốm không ra, nhưng cũng không ngăn được việc những lời này truyền vào tai bà ta, bà ta trốn trong phòng run bần bật, khí lạnh len lỏi hết toàn thân.

"Ngươi nói quá nhiều." Lưu Dục nhắc nhở, tuy hắn rất vui lòng thưởng thức trò hề của Ngô Ung, nhưng hắn càng muốn biết người này rốt cuộc là ai.

Đây là bước nghiệm chứng cuối cùng, hắn không chấp nhận được nửa điểm sai lầm.

Tống Dật lại hít sâu một hơi lần nữa, không cho đôi tay mình run rẩy, không cho tâm huyết đang điên cuồng tuôn ra làm nhiễu loạn nỗi lòng nàng.

Nhặt từng khối xương cốt lên xếp lại, ghép ra hình dáng hoàn chỉnh, mà chuyện này phảng phất như hao kiệt hết sức lực cả đời này của nàng.

Nghiền mực nâng bút, cúi đầu rũ mắt, hốc mắt nóng lên nhanh chóng bị ép cho lạnh xuống, không ngừng tự nói không ngừng ám chỉ, nhưng bức họa này vẫn run rẩy dưới ngòi bút của nàng. Đường cong có chút không cân xứng.

"Không nghĩ tới Tống cô nương thật sự là người ghét cái ác như kẻ thù."

Tống Dật đột nhiên cả kinh, lúc này mới chú ý tới Lưu Dục đứng ngay đằng sau bên cạnh nàng, giờ phút này đang nhìn nàng vẽ tranh. Bởi vì sự cảnh giác này, nàng vẽ tiếp lại thập phần thuận lợi.

Tống Dật vẽ hai bức, một bức là bộ dáng toàn thân người chết lúc sắp chết, bộ dáng kia căn bản đã không phân biệt ra diện mạo, xương cốt bị đánh gãy cắm vào huyết nhục vốn dĩ đã rách nát, đột ngột bày ra trước mặt, đen dày đặc, đỏ chói mắt, còn có trắng bệch khiếp người, mặc dù Lưu Dục cùng Triệu Trọng Dương đã nhìn quen các loại thi thể, cũng thực sự hoảng sợ.

Mà Ngô Ung, thân hình lảo đảo vài cái, suýt nữa trực tiếp ngất đi.

Tống Dật lạnh lùng nhìn qua, "Ngô đại nhân cũng nên cẩn thận, ngươi hôn mê sao được, mà ngươi cùng với Ngô phu nhân nên hảo hảo thưởng thức, không phải sao?"

Giờ phút này thanh âm thực ổn, vẫn mang một tia ý cười, lại tràn ngập lạnh nhạt cùng trào phúng vô tận, giống như Diêm Vương đang thẩm phán một tội nhân.

Ngô Ung đỏ mắt, cưỡng chế cảm giác choáng váng kia, ngồi một bên, không động đậy.

Triệu Trọng Dương lại không tính toán buông tha ông ta như vậy, cầm lấy họa, tỉ mỉ giơ ra trước mặt ông ta, "Bộ dáng khi chết chính là như thế à?"

Ngô Ung gật gật đầu, yết hầu khô khốc đến lợi hại, nhưng một tiếng cũng phát không ra.

Bức thứ hai, là bức họa nhân vật hoàn chỉnh, Tống Dật liều mạng nửa ngày mới vẽ được phần đầu. Khi ngũ quan xuất hiện trên bức họa này, thân hình Lưu Dục lảo đảo, cuối cùng phải vịn lấy lưng ghế của Tống Dật mới đứng vững, Tống Dật thiếu chút nữa bị động tác này của hắn kéo nghiêng, nhịn không được quay đầu lại nhìn hắn một cái. Trong mắt tràn ngập trêu chọc, có lẽ còn có ý tứ gì đó nữa, nhưng Lưu Dục lại không rảnh suy nghĩ, gắt gao nhìn thẳng bức họa kia, thẳng cho đến khi bức họa được chậm rãi hình thành, bộ dáng thay đổi một chút, khẩu khí kia của hắn mới thả ra được một nửa, nhưng vẫn phi thường khó coi.

"Bức họa này tựa hồ rất giống bức lần trước ta vẽ."

Lưu Dục nhìn bức họa đứng lặng thật lâu, một lúc lâu sau mới đích thân đem bức họa này đưa tới trước mặt Ngô Ung, "Người này, ngươi nhận ra không?"

Giờ phút này Ngô Ung đã khôi phục trấn định, nhìn thoáng qua bức họa, tầm mắt tỏa định Tống Dật ngồi ở trước án, "Không nghĩ tới, thực sự có thần kỹ vẽ khắc cốt như vậy. Không sai, đây là Lý Tâm Lam thị thiếp của ta."

Lông mi Tống Dật run run, khóe miệng mím nhẹ, không tiết lộ chút cảm xúc nào.

"Ngô Ung, đến bây giờ ngươi còn muốn mạnh miệng sao? Người này là ai, ngươi ta đều rất rõ ràng!" Lưu Dục có lạnh nhạt vô tình đi nữa, khi nhìn đến bức họa này rốt cuộc cũng áp không nổi căm giận ngút trời.

Ngô Ung dời tầm mắt ra khỏi người Tống Dật, nói: "Dự Vương muốn nói cái gì?"

Lưu Dục cũng không khách khí với ông ta nữa, phất tay, "Mang Lý Tâm Lam lên!" Quay đầu lại, nói với Tống Dật, "Ngươi có thể đi rồi!"

Thói quen dùng xong là quăng này đích xác không quá tốt a.

"Án này, ta cũng có công lao, vì cái gì ta không thể nghe?" Tống Dật không vui. Bất luận câu chuyện nào, kết cục đều là mê người nhất, mặc dù đoán được một phần kết quá, nhưng cứ muốn biết các loại nguyên do cuối cùng.

Hiển nhiên Lưu Dục sẽ không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nàng, cảnh cáo: "Biết chân tướng đối với ngươi tuyệt đối không có chỗ tốt gì! Tin tưởng ta!"

Tống Dật nhoẻn miệng cười, "Thì ra là Dự Vương quan tâm ta. Được thôi, ta đi."

Tống Dật gặp thoáng qua Trình Thu Thủy ở hành lang gấp khúc, mặc dù không nói, nàng cũng biết, vị này mới là Lý Tâm Lam chân chính, đi theo bên người nàng ta còn có một hài đồng tám chín tuổi, lớn lên thập phần đáng yêu, nhưng bộ dáng này, lại có vài phần giống Ngô Ung. Một ý niệm hiện lên trong đầu, nàng lại không tính toán đi truy cứu. Sự thật là gì thì đã làm sao, bất cứ kết cục nào cũng đã định rồi không thay đổi được gì nữa.

Khi Lý Tâm Lam nhìn đến Ngô Ung, trên mặt lại bình tĩnh ngoài ý muốn, Ngô Ung nhìn đến Lý Tâm Lam lại chợt hiện lên một tia hận ý.

Loại biểu tình này cũng không khó nắm bắt. Lý Tâm Lam nhìn thấy lạnh lẽo từ tận đáy lòng, trên mặt ngược lại lộ ra một nụ cười châm chọc.

Nàng nói: "Ta còn sống, lão gia có phải thấy rất đáng tiếc hay không?" Lý Tâm Lam vuốt đầu hài đồng, Ngô Ung đương nhiên cũng đã nhìn ra. Lý Tâm Lam để tiểu đồ lệ mang hài tử rời đi, tầm mắt Ngô Ung lại nhìn theo, rước lấy một tiếng cười lạnh của Lý Tâm Lam.

"Đó là thân cốt nhục của ngươi, là thân cốt nhục ngươi tính toán thân thủ bóp chết."

Ngô Ung không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh lùng, phảng phất như cái gì cũng vô pháp kích khởi một gợn sóng trong lòng ông ta.

Lý Tâm Lam một trận tự giễu, ở trong mắt người nam nhân này, nàng chưa bao giờ vượt quá một cái thay thế phẩm. Nàng thong thả ung dung quỳ xuống trước mặt Lưu Dục, đem chuyện mười năm trước từ từ kể ra.

Sự tình cũng không phức tạp, mười năm trước, đang lúc triều đình rung chuyển, thế gia đại tộc cầm giữ triều chính, phiên vương các nơi cũng không bình tĩnh, nhưng mấy chuyện lớn nơi triều đình đó, cùng hạng nữ lưu trong hậu trạch như nàng cũng không có quan hệ bao nhiêu. Ngô Ung khi đó là Đình úy, chức quan không coi là lớn, cũng không nắm giữ thực quyền trong triều đình, nhưng Ngô gia căn cơ thâm hậu, là đối tượng được rất nhiều thế lực mượn sức, mà cuối cùng Ngô gia lựa chọn phụ tá Lưu thị.

Khi đó Vương thị nắm giữ quyền thế lớn nhất đã bị buộc tội, hai vị huynh đệ Vương Tư Đồ, Vương Tư Mã nắm giữ mạch máu triều đình bị hoàng đế tự mình hạ chiếu bắt giữ. Vương gia uy hiếp hoàng quyền nhiều năm, bao thế hệ hoàng đế đều muốn diệt trừ cho sảng khoái, cũng chưa ai có thể thành công, tất cả mọi người cho rằng lần này cũng sẽ như thế, nhưng kết quả, lần này Vương gia không thể xoay người, thậm chí còn bị hạ ngự lệnh tru diệt toàn tộc.

Vương gia đã là kiến quốc công thần của tiền triều, cũng là quyền thần, mỗi hoàng đế Đại Tấn có thể ngồi ổn ngôi vị hoàng đế, đều là nhờ có Vương gia đánh ván cờ điều hòa với các gia tộc tương quan. Trong toàn bộ thế gia, Vương gia là có khả năng bình ổn người trong thiên hạ nhất, có điều Vương gia trên dưới đều không hề có ý niệm cũng như hành động lật đổ hoàng quyền, cho nên, ở trên sử sách, Vương gia xem như nhất môn trung liệt, lại vì bị hoàng đế kiêng kị mà diệt môn, chuyện này làm cho các thế gia đại tộc khác thấp thỏm lo âu, dù gì đi nữa, đại tộc thông hôn đã có trăm năm lịch sử, ai có thể hoàn toàn thoát ly được quan hệ với Vương gia.

Cho nên chuyện Vương gia diệt môn liền khơi dậy phản kháng kịch liệt của toàn thể thế gia đại tộc, nổi bật nhất là Lưu thị nhất tộc, dưới sự trù tính của Lưu thị, Đại Tấn nhanh chóng bị huỷ diệt, thời gian trước sau không đến hai năm.

Nhưng Lý Tâm Lam kiểu gì cũng không thể ngờ được, mình sẽ nhấc lên quan hệ với chuyện như vậy.

Khi đó nàng mới vừa mang thai, Ngô Vu thị phi thường kiêng kị, thậm chí âm thầm hạ hồng hoa cho nàng. Lý Tâm Lam phát hiện, muốn tìm Ngô Ung xin giúp đỡ, ai ngờ lại nghe được Ngô Ung đang thương lượng kế đánh tráo với tâm phúc.

Kế đánh tráo này rất đơn giản, bọn họ muốn dùng một người có thân hình bộ dáng tương tự để tráo đổi đương gia chủ mẫu Ngu Chỉ Lan của Vương gia ra ngoài. Ngô Ung vẫn luôn ái mộ Ngu Chỉ Lan, nàng biết, Ngô Ung thậm chí đem nàng bồi dưỡng đến càng ngày càng giống Ngu Chỉ Lan, nàng cũng không ngại, bởi vì nàng yêu người nam nhân này, nguyện ý thay đổi vì ông ta, bổ khuyết chỗ trống cùng cả đời tiếc nuối trong lòng ông ta, có điều, nàng nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, sẽ chính tai nghe thấy nam nhân mà nàng toàn thân toàn tâm phó thác lại chủ động nói ra là dùng nàng đi đổi Ngu Chỉ Lan.

Lúc ấy nàng cảm giác cả người giống như đã chết, nhưng vì hài tử trong bụng, nàng nhịn xuống, cũng âm thầm lên kế hoạch chạy trốn. Việc này nói đến cũng khéo, khi nàng chạy ra, thiếu chút nữa bị bắt lại, là Ngu Chỉ Lan cứu nàng.

Vương gia toàn tộc bị cấm, Ngu Chỉ Lan làm sao chạy ra được thì nàng không biết, nhưng nàng biết Ngu Chỉ Lan mang đến chứng cứ, chứng minh Vương gia bị người hãm hại, cho nên Ngu Chỉ Lan mới có thể suốt đêm chạy tới gặp Ngô Ung, muốn Ngô Ung lấy lực lượng Ngô gia, lấy thân phận Đình úy ở ngự tiền vì bọn họ lật lại bản án.

Nhưng vì Ngu Chỉ Lan là người mang tội, sao có thể quang minh chính đại tiến vào Ngô phủ, cho nên, Ngu Chỉ Lan giả thành nàng giúp nàng đào tẩu, mà mình thì để bị bắt trở lại Ngô phủ.

Chuyện cụ thể sau đó Lý Tâm Lam không tận mắt nhìn thấy, chỉ nghe nói Ngu Chỉ Lan bị đánh chết.

"Ngu Chỉ Lan sao có thể bị đánh chết khi trở thành ta? Cho dù chúng ta có chút giống nhau, nhưng chỉ cần người từng chính mắt gặp qua, thì tuyệt đối biết nàng không phải là ta! Nghĩ đến, đây đều là Ngô Vu thị cố ý!" Lý Tâm Lam nhìn Ngô Ung, phẫn nộ, trào phúng, hung hăng mà chọc vào cốt tủy của Ngô Ung.

"Ngươi vì cái gì muốn viết phong thư cầu cứu như vậy?"

Ngô Ung khi đó cũng không có ở Ngô phủ, mà là ở Lưu phủ, nhận được tin là Lý Tâm Lam viết, người truyền tin là một khất cái, nói Ngô Vu thị muốn đánh chết nàng, làm hắn mau đi cứu nàng. Nhưng kết quả, chân chính bị bắt lấy không phải nàng, mà là Chỉ Lan......

"Bởi vì, ta muốn nhìn một chút, ngươi rốt cuộc có thể cứu ta hay không. Kết quả, ha hả......"

Lúc ấy nàng không cam lòng, canh ở bên ngoài Lưu phủ, sau khi đưa tin vào phủ, nửa canh giờ cũng không thấy Ngô Ung ra, Ngô Vu thị không thích nàng, càng không thích Ngu Chỉ Lan, nếu ông ta kịp thời chạy về, Ngu Chỉ Lan cũng sẽ không chết.

"Có phải ngươi cảm thấy, ta đã chết hoặc tàn phế, lại dùng ta đi giả mạo Ngu Chỉ Lan, thì sẽ không thẹn với lương tâm hay không? Nhưng ngươi có nghĩ tới nhi tử còn chưa ra đời của ngươi hay không?"

Sự thật đến trễ mười năm không hề kích khởi một chút hối hận thương hại gì trên người nam nhân này.

Ngô Ung giờ phút này giống như cao tăng thiền định, trên mặt không có bi thương, không có thống khổ, không có oán hận, phảng phất như nhìn thấu hồng trần.

"Ngô Ung!" đôi mắt Lưu Dục đỏ bừng, giờ phút này hận không thể đem Ngô gia mãn môn sao trảm.

Ngô Ung nhìn hắn, ngược lại cười, có chút giễu cợt, "Ngô gia trở thành đỉnh cấp môn phiệt, mà Lưu thị tọa ủng giang sơn, đây đều là kết quả của việc Vương gia diệt môn."

Lưu Dục chấn động, Ngô Ung lại dời đề tài, "Muốn xử trí ta, xử trí Ngô gia như thế nào, thì cứ làm, trước khi chết, ta chỉ muốn gặp một người."

"Ai?"

"Họa Cốt tiên sinh."

Lời editor: cho Lão xí lại lời trước đó, thật sự quá cẩu huyết rồi...mọi người đoán ra thân phận tiểu hỗn đản là ai chưa, thời thế khốn nạn, tiểu Dục lẫn A Xu đều rất đáng thương...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play