Hôm sau, Khai Nguyên đế liền đem Tiêu Húc giao cho La Kỳ, cũng ở trên triều đình tuyên bố để cho hắn kế tục Định Viễn Hầu tước vị. Điều này liền cho thấy triều đình cùng La gia bảo đã đạt thành bước đầu hiệp nghị.

Ngày đó, Định Viễn Hầu La Kỳ liền thỉnh kim bài băng nhân Phượng Vũ phu nhân đi Quảng Bình vương phủ làm mai hạ sính, sính lễ không phải cái gì khác, mà đúng là thế tử Tiêu Húc, chẳng qua, sính lễ này phải đợi ba năm hiếu kỳ kết thúc, chính thức bái đường thành thân mới có thể đưa trả về cho Quảng Bình vương phủ. Còn chính bản thân hắn, cả mặt cũng chưa lộ, mà mang theo gia đinh đến phủ thứ sử Ích Châu.

Đúng như lời Tống Dật, La Kính Huy vừa chết, vô luận đối với La thị nhất tộc hay là đối La gia bảo mà nói, đều có thể thuận lợi thoát thân khỏi vụ án binh khí từ mười hai năm trước.

Mà La Kỳ vừa thoát thân rốt cuộc có thể danh chính ngôn thuận gióng trống khua chiêng đòi người từ Triệu Thạch! Ngược lại, chuyện đại sự như hạ sính kia, hắn không chỉ không thương lượng với Quảng Bình vương, thậm chí cũng không xuất hiện, mà chỉ sai một bà mối đến.

Việc này truyền ra, Thái Khang Thành ồ lên. Tống Dật mặc dù không có mặt cũng có thể tưởng tượng sắc mặt của hai đại nam nhân ở Quảng Bình vương sẽ có bao nhiêu khó coi.

Thân là đồng lõa, Tống Dật cảm thấy mình nên có trách nhiệm thay Tiêu Ngọc Trí nói rõ dụng tâm lương khổ của nàng ta, đừng để cho hy sinh của nàng ta bởi vì mấy thứ nghĩa khí nam nhân gì đó mà uổng phí. Nhưng tới cửa vương phủ, nàng lại bắt đầu sợ hãi, nếu biết là chính mình đem Tiêu Ngọc Trí đưa đến tay La Kỳ, đám giống đực trong phủ kia có thể trực tiếp xông tới bóp chết nàng luôn hay không?

Tống Dật quay đầu, nhìn về phía Tiết Đào, khiêm tốn thỉnh giáo: "Nếu Quảng Bình vương cùng Sở Lưu Vân liên thủ, ngươi đánh thắng được không?"

Tiết Đào rũ mắt, "Kiếm của Sở Lưu Vân rất nhanh."

Tống Dật tâm can run rẩy, "Ta thấy hôm nay trong phủ cũng rất bận, chờ ngày nào đó Kiều Tam cũng rảnh rỗi, chúng ta lại đến!"

Tiết Đào ghé mắt.

"Cho dù ngươi đem toàn bộ người của Tư Lệ Đài chuyển đến đây cũng vô dụng!" thanh âm lạnh buốt của Sở Lưu Vân toát ra từ phía sau, Tống Dật quay đầu, cười gượng: "Sở công tử sao lại ở bên ngoài?"

Giờ phút này Sở Lưu Vân một thân hắc y, tay cầm lợi kiếm, khí thế này giống như là muốn đi cướp pháp trường. Tống Dật đa tâm mà đánh giá hắn một phen, "Hay là...ngươi vốn tính toán nửa đường bắt cóc La Kỳ?"

Mặt Sở Lưu Vân vặn vẹo một chút, "Ta chỉ hỏi ngươi, chuyện của Ngọc trí muội muội ngươi có biết?"

Tống Dật đoan chính sắc mặt: "Đương nhiên không biết!"

Khí thế lạy ông tôi ở bụi này như vậy, làm Sở Lưu Vân hận không thể bóp chết nàng, hung hăng ném cho nàng một cái mắt lạnh, liền vào cửa. Tống Dật nghĩ nghĩ, cảm thấy nếu là lâm trận bỏ chạy, có phải là quá hèn nhát hay không, cái này không phù hợp thân phận đệ tử Họa Cốt tiên sinh của nàng a, cho nên nàng nghĩa vô phản cố mà theo vào.

Vừa quẹo qua bức tường, liền nghe được thanh âm của Triệu Thạch: "......nghe nói ngươi là cô nhi mà Tiêu Viêm thu dưỡng trên chiến trường mười bốn năm trước? Năm nay hai mươi có bốn?"

Triệu Thạch từ bên trong đi ra, vừa lúc chạm mặt Sở Lưu Vân, đột nhiên hỏi việc này, đừng nói là Tống Dật không hiểu, ngay cả Sở Lưu Vân cũng thập phần không rõ.

"Triệu thứ sử có gì muốn nói sao?" ngữ khí Sở Lưu Vân lạnh băng đến cực điểm, đối mặt với một súc sinh như vậy, hắn hận không thể diệt trừ cho sảng khoái, nhưng tình thế trước mắt lại không cho phép hắn làm như vậy.

Triệu cầm thú không hề có cảm giác, ánh mắt âm u nhìn lướt qua hắn, mặc dù cách mấy trượng, Tống Dật cũng có thể cảm giác được lông tơ toàn thân Sở Lưu Vân dựng ngược.

"Không có gì." Triệu Thạch tiêu tiêu sái sái bỏ đi, nhìn đến Tống Dật bên này, còn cho nàng một nụ cười không âm không dương, "Thật là đáng thương, thật vất vả đem La thị nhất tộc kéo xuống ngựa, lại để cho bọn chúng xoay người như vậy! Mười vạn tướng sĩ kia chỉ sợ là chết không nhắm mắt!"

Đối với loại khiêu khích thấp kém này, Tống Dật không hề bỏ trong lòng, cười tủm tỉm mà nhìn hắn: "Triệu thứ sử, chiêu này, đối với ta vô dụng!" Loại chuyện như báo thù này, cũng cần chú ý phạm vi cùng hạn độ. Hắn sẽ không ngu đến mức cho rằng nàng sẽ lôi kéo Trung úy quân, lôi kéo cả đám thế gia, đi bức bách Khai Nguyên đế diệt La gia bảo đi?

Triệu Thạch nguy hiểm mà nheo lại mắt, "Ngươi cũng đừng để cho ta tóm được."

"Hắn uy hiếp ta!" chờ người đi xa, Tống Dật nói với Tiết Đào.

Tiết Đào không nhẹ không nặng mà "ừm" một tiếng.

Sự thật chứng minh, Tống Dật lo lắng là thập phần dư thừa. Tiêu Ngọc Trí nếu muốn thực thi kế hoạch của nàng ta, tất nhiên là có biện pháp thuyết phục Quảng Bình vương. Cho nên khi Tống Dật nhìn thấy Quảng Bình vương, vị phụ thân này vô cùng bình tĩnh. Trong mắt không có phẫn nộ, không có kích động, chỉ là cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn nói với Sở Lưu Vân, "Đây là Trí nhi dụng tâm lương khổ, đừng cô phụ nó."

Một câu rất đơn giản, đem toàn bộ xúc động phẫn nộ của Sở Lưu Vân áp xuống. Quay đầu, Quảng Bình vương còn hướng Tống Dật nói lời cảm tạ, "Nếu không nhờ Tống tiên sinh, hài tử kia sợ đã sớm tự sát. Xin nhận một lạy của lão phu."

Tống Dật thụ sủng nhược kinh, cả người đều ngơ ngẩn.

Từ Quảng Bình vương phủ đi ra, nàng cảm thấy cực kỳ quái dị. Nói sao đây, người một nhà này giống như vì một thứ gì đó, có thể không cần tánh mạng, không cần danh dự, có thể không màng tất cả, được ăn cả ngã về không.

Khi lên xe ngựa, nàng hơi hoảng hốt, thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống, Tiết Đào nhanh tay, xách cánh tay của nàng, Tống Dật thành khẩn nói cảm ơn, bởi vì tầm mắt dời đi, khóe mắt dư quang nhìn trúng góc đường có điểm dị thường.

Hai nam nhân, bộ dáng vô cùng thân mật mà đứng ở trước quán nhỏ bán trâm cài chọn lựa trâm cài, Thái Khang Thành này chưa đến nông nỗi đoạn tụ nhặt ở đâu cũng có, mà bộ dáng kia, hình như đã ở nơi nào gặp qua...

Lên xe ngồi ổn, Tiết Đào vung roi đánh ngựa. Tống Dật hỏi: "Hai người này chắc không phải là hai người chúng ta gặp phải khi từ Sấu Ngọc Trai đi ra đi?"

Tiết Đào: "Nhãn lực của ngươi không tồi."

Tiết Đào đáp đến bình tĩnh, tim Tống Dật đập lỗi nhịp. Quả nhiên, tên hỗn đản Triệu Thạch này vẫn hoài nghi nàng.

La Kỳ tuy rằng kế thừa Định Viễn Hầu tước vị, nhưng hắn là mầm non mới nhú khỏi đất, muốn chống lại Triệu Thạch, vẫn có chút non nớt.

Nàng phải nghĩ ra biện pháp đưa La Đan Quỳnh ra khỏi thành mới được.

Đêm đó Tống Dật sửa sang lại 《 Kinh Hoa Lục 》 Phong Vân bảng, đem tên La Kỳ, Tiêu Húc cùng Sở Lưu Vân thêm vào, hôm sau công bố bảng đơn, toàn bộ Sấu Ngọc Trai đông ồ ạt. Tống Dật liền nương vào đám đông này, cải trang giả dạng chuồn ra khỏi Sấu Ngọc Trai. Tiết Đào vừa ngửi được một chút mùi, đã phát hiện không còn bóng người. Hắn vốn dĩ muốn tìm, nhưng nhìn thấy người đang âm thầm giám thị bên ngoài Sấu Ngọc Trai, cũng ẩn vào chỗ tối bắt đầu giám thị đám người khả nghi này.

Tống Dật lập tức đi đến Nam viên tiểu trúc nơi bọn tiểu khất cái ở, vừa vào cửa liền thấy La Đan Quỳnh ngã trên mặt đất, mấy tên khất cái tuổi còn nhỏ không biết làm sao gấp đến độ dậm chân, nhìn thấy Tống Dật đến, thiếu chút nữa khóc ra.

La Đan Quỳnh ôm bụng, đau đến sắc mặt tái nhợt, cuộn tròn trên mặt đất như con tôm luộc chín, Tống Dật hầu như đã nhớ không nổi bộ dáng đã từng kiêu ngạo ương ngạnh của nàng ta.

Đem người đỡ đến trên giường, đắp kín chăn, châm tốt lò sưởi, kêu tiểu khất cái đi tìm đại phu Liễu Thất. La Đan Quỳnh từ khi đến đây, vẫn luôn là ông ta xem bệnh cho nàng ta.

Thăm xong mạch, Liễu Thất liền than hai tiếng, lời nói thấm thía: "Vị cô nương này thân mình quá yếu, yêu cầu điều dưỡng thật tốt, nếu không đứa nhỏ này sợ là giữ không nổi......"

"Đứa nhỏ này, ta không cần!"

Tiếng thở dài của Liễu Thất nghẹn ở yết hầu.

"Khai phương thuốc cho ta, ta phải bỏ nó!"

Liễu Thất vội vàng đỡ trán, ông đã quen nhìn mẫu thân vì giữ được hài tử mà không cần mạng mình, chưa thấy qua ai không thích tự thân cốt nhục của mình như vậy, nhìn lại một thân thương tích này của nàng ta, chẳng lẽ là đứa nhỏ này có được không chính đáng, bôi nhọ gia môn, không tốt.

"Nếu cô nương thật không muốn, cũng phải chờ điều dưỡng tốt thân mình rồi nói, thân thể ngươi hiện tại ngay cả phá thai cũng chịu không nổi! Chỉ cần có chút sai lầm gì thì là một thi hai mệnh."

La Đan Quỳnh trầm mặc, nàng ta vừa không nguyện ý vì hài tử của một tên súc sinh thừa nhận đau đớn, càng không muốn vì thế mà mất đi tánh mạng!

Tống Dật cùng Liễu Thất ra ngoài, khai phương thuốc, cầm mấy bình thuốc dán chữa thương, lại dặn dò vài câu bảo mật linh tinh, rồi mới trở vào.

La Đan Quỳnh nằm trên giường nhìn nàng, hốc mắt hãm sâu, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như cũ.

Nàng ta hỏi: "Nghe nói ca của ta vì một nữ nhân, ngay cả kẻ thù giết cha cũng thả? Có việc này sao?"

Tống Dật nhìn mấy tiểu khất cái bên cạnh, người nào cũng cúi đầu rũ mắt, không dám nhìn nàng, không cần phải nói, chính là bọn chúng để lộ tiếng gió. Xua xua tay để cho bọn chúng đi ra ngoài, Tống Dật ngồi vào mép giường, đem canh sâm mới vừa nấu tốt cho nàng ta, "Hắn là kẻ thù giết cha của ngươi, nhưng phụ thân ngươi lại là kẻ thù giết chết ân nhân của hắn. Oan oan tương báo đến khi nào mới dứt?"

"Hừ! Lời này bất quá là lý do của kẻ không có bản lĩnh báo thù mà thôi!" La Đan Quỳnh rất là khinh bỉ. Nàng ta biết huynh trưởng của nàng ta mềm yếu dễ bị ăn hiếp, nhưng không nghĩ tới hắn thế nhưng ngay cả loại thù không đội trời chung này cũng có thể buông tha, ha hả......

Tống Dật dùng ánh mắt cực kỳ trắng trợn đánh giá nàng ta, "Chẳng lẽ ngươi cho rằng hiện tại ngươi còn có năng lực chính tay đâm kẻ thù?"

La Đan Quỳnh bị nghẹn đến khuôn mặt tái nhợt xanh mét.

"Lần này ta tới là muốn nói cho ngươi, tuy La Kỳ đã kế tục tước vị của phụ thân ngươi, nhưng Triệu Thạch cũng không tính toán buông tha ngươi, ngươi nói cho ta người kia là ai, ta thả cho ngươi tự do, hoặc là, tìm người đưa ngươi về La gia bảo cũng được!"

"Ngươi cảm thấy ta hiện tại có tự do là có thể sống được?" La Đan Quỳnh hiển nhiên còn đang tức giận.

Tống Dật không để bụng, "Ta cho rằng ngươi không sợ chết."

Mặt La Đan Quỳnh lại lần nữa bị chọc tức đến xanh mét, cố tình nàng ta biết bản thân không có lập trường xả giận lên người trước mặt, nói thẳng ra, Tống Dật không nợ nàng ta, ngược lại là nàng ta thiếu Tống Dật, tuy rằng miệng Tống Dật có chút độc, lại không ít vì thân thể của nàng ta mà nhọc lòng. Mấy thứ này đều không cần nói, nàng ta lại không phải thật sự lòng lang dạ sói, sao có thể nhìn không rõ hảo ý của Tống Dật.

La Đan Quỳnh đổi sắc mặt, "Cho ta hai ngày để suy xét."

"Ngươi tốt nhất nên quyết định sớm, muốn ở Thái Khang Thành tìm một người là không dễ dàng, nhưng nếu dùng đúng phương pháp đúng con đường, thì cũng không khó."

Có thứ gọi là một ngữ thành sấm. Khi Tống Dật đang nói những lời này, tuy rằng đã tính tới khả năng này, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới đảo mắt liền biến thành hiện thực.

Liễu Thất ở thành tây mở một hiệu thuốc nhỏ, sinh ý không lớn, nhưng y thuật cũng không tệ lắm. Bọn tiểu khất cái có đau đầu nhức óc gì đó, đều là tìm đến ông xem bệnh, là người đáng tin.

Cả đời ông chưa làm chuyện gì trái với lương tâm, ông cảm thấy mình là người tốt, thích làm việc thiện, hành y tế thế, ngay cả tiền khám bệnh tiền thuốc cũng là thấp nhất ở Thái Khang Thành.

Tuy rằng trong nhà không coi là giàu có, nhưng cuộc sống gia đình lại đủ ấm no hạnh phúc. Trên có cha mẹ 60 tuổi, dưới có con nhỏ tóc trái đào, thê hiền tử thuận, thượng từ hạ hiếu, cả đời này đại khái đều sẽ hòa thuận yên vui. Ông cũng nghĩ mình có thể cả đời làm người tốt.

Nên khi mấy tên hung thần ác sát kia đem kiếm gác lên cổ cha mẹ thê nhi, ông cảm thấy mình kiên quyết không thể nói ra cái bí mật kia, đó là Tống tiên sinh đã dặn dò mấy trăm lần, ông không thể không trượng nghĩa như vậy. Nhưng khi mũi kiếm từng chút một cắt vào cổ phụ thân, máu tươi chảy ra, vẩy đến khuôn mặt lạnh lẽo của ông, mẫu thân cùng thê nhi đầy mặt sợ hãi, nhưng cả khóc cũng không dám ra tiếng, con người nhân hậu này lần đầu tiên bỏ nghĩa khí mà sinh ra tư tâm, "Ta nói!"

Đây đều là do ông, ông không nên lắm miệng cảm thán chuyện nữ tử máu lạnh cả người thương tích, ngay cả cốt nhục của bản thân cũng tự mình vứt bỏ kia với thê tử. Ai biết nàng ta lại để lộ tiếng gió ra với ai, để cho người có tâm nghe được.

Nhà bọn họ cả đời an ổn độ nhật, ngay cả triều đại thay đổi cũng chưa tạo thành ảnh hưởng gì đối với bọn họ. Đại khái là cả đời trôi chảy quen rồi, quên mất thế gian hiểm ác, hiện giờ, rốt cuộc đúc thành sai lầm lớn.

Khoảng rạng sáng, Tống Dật ẩn ẩn nghe thấy tiếng kêu âm ĩ của Đại Hoàng, Lý Mật mang theo Tiểu Lục tới gõ cửa, nói Nam viên tiểu trúc đã xảy ra chuyện. Tống Dật nhảy khỏi giường, vội vàng mặc quần áo ra ngoài.

Tiểu Lục đem chuyện phát sinh bẩm báo đại khái một lần, nửa canh giờ trước, đột nhiên có người xông vào chỗ bọn họ ở, bọn chúng lập tức chui vào mật đạo ngầm trốn thoát, nhưng những người đó tới quá đột nhiên, lại là đêm khuya, khi đánh thức mọi người để lui xuống mật đạo vẫn chậm một bước, có một cửa vào bị phát hiện. Tuy rằng mật đạo này có mạng lưới ngang dọc đan xen, người ngoài tiến vào, rất khó phân rõ đông nam tây bắc, nhưng đi theo dấu chân bọn chúng là có thể phán đoán ra phương hướng bọn chúng chạy trốn.

La Đan Quỳnh vì trợ giúp bọn tiểu khất cái chạy trốn, tự làm mồi, hiện giờ còn bị kẹt ở bên trong chưa ra được. Đúng vậy, bọn chúng đã làm mất người mà Tống tiên sinh giao cho bọn chúng, giờ sinh tử chưa biết.

Thiếu niên lang nho nhỏ lần đầu lộ ra sắc mặt khổ sở như thế. Tống Dật vỗ vỗ vai hắn, "Những người khác đều an trí xong rồi?"

Tiểu Lục gật đầu, "Chúng ta quen thuộc mật đạo, rất nhanh đã thoát ra, nhưng La cô nương......"

"Ta đã biết. Nàng thông minh như vậy, sẽ không để mình xảy ra chuyện. Tiểu Lục ngươi lưu lại nơi này, tạm thời đừng đi tìm bọn chúng." Tống Dật chắc chắn hiện tại bên ngoài Sấu Ngọc Trai có người, Tiểu Lục đã bại lộ, không thể để người của Triệu Thạch một lưới bắt hết bọn chúng. Nàng biết tên súc sinh kia sẽ làm được.

Tống Dật lấy ra một cây chủy thủ, cắm vào giày, cầm kiện áo choàng màu đen ra cửa.

Lý Mật vội giữ chặt nàng, "Lúc này rồi, ngươi có thể làm gì cho người kia?"

"Chỉ sợ hiện tại muốn thông tri cho Tư Lệ Đài cũng đã chậm. Đừng nóng vội, mật đạo ở Nam viên tiểu trúc sao có thể dễ xông vào như vậy, ta có biện pháp. Ngươi giúp ta chiếu cố Tiểu Lục cho tốt."

Tống Dật nghênh ngang mà đi ra Sấu Ngọc Trai, Tiết Đào từ trên tường nhảy xuống, hai bước đã đến bên cạnh, tay ấn trên vỏ kiếm, mắt nhìn thẳng, bẩm báo: "Có sáu tên."

"Một mình ngươi có thể đánh mấy tên?"

"Lần trước giao thủ với bọn chúng, một địch năm."

Những người này đều là thị vệ Triệu Thạch tự mình huấn luyện, rất dũng mãnh bưu hãn, Tiết Đào bất quá chỉ là mới từ tiểu đồ lệ lên thành thị vệ bên người của Lưu Dục, có thể lấy một địch năm đã rất không tồi.

"Nếu chỉ là giúp ngươi phá vây, một kéo sáu không thành vấn đề."

Tống Dật lắc đầu, "Đi Nam viên tiểu trúc trước."

Nơi này đã có sáu tên, Nam viên tiểu trúc có khi nhiều hơn. Quả nhiên, đến gần nhìn một cái, chỉ riêng bên ngoài đã có hơn mười người, không thấy Triệu Thạch, với tính cách của hắn, con mồi của mình tất nhiên là phải đích thân tóm, cho nên hắn nhất định là đang ở dưới mật đạo, cái này cũng chứng tỏ, La Đan Quỳnh còn chưa rơi vào tay hắn.

Cái mật đạo ngầm này là năm đó Vương Đại Tư Mã tỉ mỉ thiết kế cho nàng, dùng để chạy trốn vào thời khắc mấu chốt, tất nhiên cửa vào cũng không chỉ có một. Chỗ đám khất cái ở bị Lưu Dục dùng tường vây ngăn cách với Nam viên tiểu trúc bên này, nhưng địa đạo vẫn tương thông như cũ. Tống Dật sai Tiết Đào mang nàng nhảy vào Nam viên tiểu trúc, tìm một cửa vào gần đó chui vào trong.

Tiết Đào rốt cuộc lại tìm được chỗ đáng giá cho hắn ưu ái từ Tống Dật, bảy vòng tám vòng, không được một lát, hắn đã hoàn toàn phân không rõ đông nam tây bắc, mà Tống Dật, không chỉ thập phần rõ ràng, thậm chí ngay lúc sắp đụng phải đám người Triệu Thạch, nàng chỉ là cần nhích người, tốc độ cũng chưa biến một chút đã tránh thoát được.

Nhưng dù là người quen thuộc mật đạo như Tống Dật, cũng tìm gần nửa canh giờ mới tìm được La Đan Quỳnh, La Đan Quỳnh tựa hồ đã không còn sức lực, thân thể chống lên vách tường lung lay sắp đổ, đầu óc đã có chút không thanh tỉnh, nhìn thấy Tống Dật lại phá lệ lộ ra một nụ cười tươi.

Nàng ta nói: "Ta cho rằng ta sẽ chết ở chỗ này, hóa thành bụi bặm cũng không ai phát hiện."

Tống Dật đem mồi lửa đưa đến gần một chút, nhìn sắc mặt nàng ta, "Ta lập tức mang ngươi ra ngoài."

Nhưng khi đỡ lấy nàng ta, tay Tống Dật chạm phải một mảnh dính nhớp. Tống Dật muốn giơ lửa ra soi, nhìn xem có phải nàng ta bị thương ở đâu hay không, lại bị La Đan Quỳnh túm chặt, lắc đầu, "Ta không có việc gì, ta hiện tại chỉ muốn đi ra ngoài hít thở một cái."

Tống Dật cũng thấy rõ ràng, đó không phải là vết thương gì, máu kia là từ hạ thân nàng ta chảy xuống, là có làm bất cứ cái gì cũng không cầm được. Nháy mắt, Tống Dật tái mặt, ngay sau đó liền lựa chọn làm lơ chuyện này, cùng Tiết Đào dìu La Đan Quỳnh ra ngoài.

Đường đi ra ngoài vẫn thông thuận đến không thể tưởng tượng, mãi một lúc lâu sau Tiết Đào mới phản ứng lại, "Bọn họ lạc đường rồi?"

"Đây là một tòa mê cung ngầm, nếu không có sơ đồ, mười thì có tám, chín là có vào mà không có ra."

Tiết Đào cũng ý thức được một điều nữa, khó trách đám Tiểu Lục không dám vào tìm người, chỉ sợ bọn chúng cũng không hoàn toàn biết rõ lộ tuyến. Phải nhớ kỹ lộ tuyến như vậy, chỉ sợ là không phải người bình thường có thể làm. Tiết Đào ở trong đầu hồi tưởng lại một lần các tuyến đường đã đi qua trong một khắc vừa rồi, càng cảm thấy sợ hãi, mạng lưới này phức tạp đến làm người điên tiết. Nàng làm sao mà nhớ kỹ được?

Hắn cũng chưa có biện pháp tìm được đường ra, vậy tên ngu xuẩn Triệu Thạch kia có thể tìm được sao?

Giờ phút này Triệu Thạch đã giống như kiến bò trên chảo nóng. Vốn dĩ cho rằng xuống đường hầm bắt mấy con kiến nhỏ mà thôi, không ngờ, kiến không bắt được một con, nhưng bản thân lại bị kẹt lại.

30 người xuống đất, hiện giờ bên người hắn cũng chỉ còn 7-8 người. Đây chính là vì phòng ngừa người của Tư Lệ Đài mới dẫn nhiều người như vậy tới, kết quả con mẹ nó, đều bị vây chết ở địa đạo, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.

Triệu Thạch tức giận đến chửi má nó, âm thầm thề nếu bắt được La Đan Quỳnh liền giết chết trước, rồi lại tìm con tiểu hồ ly Tống Dật kia tính cho xong món nợ này.

Nhưng thế cục trước mắt, đừng nói là bắt được người, hiện tại hắn muốn đi ra ngoài được còn khó. Toàn bộ con đường trước mặt thoạt nhìn đều giống nhau, nơi nơi đều là dấu chân, cái này cho thấy là đã bị người đi qua, nhưng rốt cuộc nên đi cái nào?

"Thứ sử đại nhân, bên này có vết máu!"

Đôi mắt Triệu Thạch sáng lên, tay của La Đan Quỳnh đã phế đi, cho dù còn có chút công phu, nhưng tuyệt đối không đủ bản lĩnh dùng thân thể đó thắng được thủ hạ của hắn, máu này chỉ có thể là của nàng ta.

"Mau đuổi theo!"

Bên kia, Tống Dật chỉ cảm thấy thân thể La Đan Quỳnh càng lúc càng nặng, trong lòng có dự cảm rất không tốt, "Ngươi đừng có chết đó!"

La Đan Quỳnh cười khẽ bên tai nàng, "Ta đương nhiên sẽ không chết, ta còn phải mang ngươi đi tìm kẻ thù của ngươi không phải sao?"

Thanh âm nàng ta nghe rất suy yếu, phảng phất như nói xong một câu liền tắt thở, cố tình thời điểm này còn muốn cậy mạnh, nói một câu thật dài.

Chợt nghe thấy tiếng bước chân, Tống Dật nhìn thoáng ra phía sau, chỉ thấy vết máu sẫm màu trên bùn đất, nghiễm nhiên trở thành một loại chỉ dẫn. Tiết Đào không biết đường, Tống Dật chỉ đành dùng hết sức bú sữa mẹ đỡ lấy La Đan Quỳnh, nửa kéo nửa ôm mà đưa nàng ta đi, để Tiết Đào ở phía sau che giấu bớt vết máu.

Người đuổi theo đằng sau quả nhiên bị mất phương hướng, Tống Dật mới vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, liền nghe được tiếng cười âm âm trắc trắc của Triệu Thạch. Người trên vai rõ ràng rùng mình một cái.

Tiết Đào rút kiếm ra khỏi vỏ, tùy tay đưa cho Tống Dật một món đồ vật, thúc giục: "Đi mau!"

Tống Dật tự nhiên hiểu là cõng theo La Đan Quỳnh chạy trốn, đại khái là tốc độ quá nhanh, Tống Dật nghe được nàng ta rên ra tiếng.

"Ngươi không sao chứ?"

Không có thừa tay để đánh lửa chiếu sáng lên, Tống Dật thấy không rõ mặt nàng ta, chỉ cảm thấy được ngón tay nàng ta lạnh lẽo, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. La Đan Quỳnh không trả lời, nhưng Tống Dật cảm giác được nàng ta đang dùng hết toàn lực để đi ra ngoài, giống như đã bị nhốt dưới mặt đất quá lâu, gấp gáp mà muốn nhìn thấy một tia nắng mặt trời.

Khi đẩy cửa đá ra, nhìn thấy cả vùng đồi tuyết, hai người cơ hồ đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lấy pháo sáng Tiết Đào cho nàng ra, bậc lửa, pháo sáng gào thét bay lên, nổ tung một mảnh sáng lạn trên bầu trời đêm, Tiết Đào nói qua không cần một khắc, người của Tư Lệ Đài sẽ tới.

Tống Dật quay đầu lại, chỉ thấy La Đan Quỳnh đang ngửa đầu nhìn không trung, khóe miệng mang một nụ cười nhẹ nhàng, trộn lẫn với vết máu trên mặt nàng ta, thế nhưng lần đầu tiên làm nàng ta thoạt nhìn giống một thiếu nữ bình thường.

"Đẹp đi?"

"Ừm."

"Đi về phía đông không đến một dặm, liền có một gian y quán. Ngươi kiên trì thêm chút nữa."

La Đan Quỳnh đáp: "Được!"

Nhưng nàng ta đã không còn sức lực, Tống Dật cũng kiệt sức, nàng cõng La Đan Quỳnh trên lưng, đi từng bước một, nàng nói, "Cảm ơn ngươi đã giúp những hài tử đó." Hôm nay nếu không nhờ La Đan Quỳnh dẫn dụ Triệu Thạch đi, khó có thể tưởng tượng Triệu Thạch sẽ làm gì những hài tử kia.

"Người Giang Tả chính là dối trá! Ta vẫn rất muốn giết ngươi!"

"Như nhau...như nhau...!"

Dọc theo đường đi, Tống Dật nói vài chuyện râu ria, La Đan Quỳnh câu có câu không mà đáp lời. Cuối cùng, La Đan Quỳnh hỏi nàng, "Nếu ngươi viết truyện ký về ta, sẽ đem ta viết thành cái dạng gì?"

Tống Dật nghĩ nghĩ, "Đại khái sẽ là một tên ác nhân bị người căm hận đi. Đương nhiên, nếu ngươi nguyện ý nói cho ta đáp án ta muốn, ta sẽ suy xét đem ngươi viết thành một nữ anh hùng bị tạo hóa cô phụ."

"Ngươi người này quá vô sỉ rồi!"

Tống Dật chờ, không nói lời nào.

Thật lâu sau La Đan Quỳnh than một câu, "Cái đáp án kia có lẽ ngươi không biết sẽ tốt hơn."

Ngực Tống Dật đột nhiên co thắt lại, trong đầu hiện lên vô số ý niệm, nàng nhanh chóng ném những suy nghĩ miên man đó, "Ngươi đang hù dọa ta à?"

"Ngươi sợ? Sợ là người này ngươi vô luận như thế nào cũng không hạ thủ được, đúng không? Ha hả......"

Tống Dật cảm giác đôi tay ôm lấy cổ nàng đột nhiên đẩy mạnh nàng về phía trước, nàng còn không kịp phản ứng, người liền nhào vào trong đống tuyết, đầu cắm vào tuyết.

Tống Dật tức muốn hộc máu, tiểu tiện nhân này đến thời điểm này còn tính kế nàng, quá con mẹ nó thiếu ăn đòn! Nàng phẫn nộ mà bò ra từ trong đống tuyết, liền thấy La Đan Quỳnh đứng thẳng tắp trước mắt nàng, một thanh kiếm xuyên thủng ngực, nhìn từ chiều dài mũi kiếm lộ ra, nếu nàng không rời ra, cả hai sẽ bị xuyên thành chuỗi.

Triệu Thạch dùng chân đá mạnh, La Đan Quỳnh bay lên, rơi mạnh xuống đống tuyết bên cạnh nàng, máu tươi phun ra thành một đường cong xinh đẹp, tên cầm thú kia xách trường kiếm, giống ác ma bò ra từ địa ngục, đi từng bước một về phía nàng ta.

Tống Dật đã không còn sức chạy trốn, nàng quay đầu nhìn La Đan Quỳnh, thân thể La Đan Quỳnh cơ hồ đã ngâm trong vũng máu, cũng nghiêng đầu nhìn nàng, nụ cười nơi khóe miệng tràn ngập châm chọc, "Cùng ta chết một chỗ, hối hận đi, ha hả......"

Hơi thở nàng ta đã như tơ nhện phất phơ.

"Có người bồi, so với chết cô đơn, vẫn tốt hơn một chút." Làm lơ thanh kiếm đang tới gần, nằm ở trên đống tuyết, nhìn không trung, có thứ gì đó lành lạnh rơi trên mặt.

"Tuyết rơi rồi......"

"Đúng vậy......"

Nhắm mắt lại, để cho các nàng hưởng thụ một khắc yên lặng cuối cùng của thế gian này đi, nhưng sự yên lặng này lại bị tiếng đao kiếm xé rách, Tống Dật mãnh liệt mở mắt, nhìn thấy một bóng trắng cản trước Triệu Thạch, một bóng đen đang lao nhanh đến, ngay khi bóng đen đến gần, cả bóng trắng lẫn tên ác ma kia biến mất.

Lưu Dục xông tới, đem nàng ôm vào trong lòng ngực, cả trái tim cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cảm nhận được ấm áp quen thuộc, trái tim lạnh giá của Tống Dật đột nhiên trở nên an ổn, quay đầu nhìn La Đan Quỳnh, đôi mắt nàng ta đã trở nên vẩn đục, nhưng vẫn hàm chứa ý cười, khóe miệng giật giật, phảng phất như đang nói, con đường này, vẫn chỉ có một mình ta đi rồi......

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay lại chậm, xin lỗi.

Viết quá tào lao, ngày mai sửa, các tiểu cặn bã ngủ ngon, đi ngủ sớm một chút.

Lời edior: [góc ngược cẩu] bóng dáng Vương papa của A Xu cứ thỉnh thoảng xuất hiện bên cạnh bước chân con gái mình, cứ mỗi lần như vậy là Lão cảm giác như bụng đói ăn ổi vậy, xót dã man, biết là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, Lưu lớn Lưu bé cũng là nhân tài, nhưng cách Vương papa xuống sân khấu làm tim Lão nó đau quá đi man! (T.T)

Đan Quỳnh tiểu tỷ tỷ đi rồi...tính ra tiểu tỷ tỷcũng cỡ tuổi A Xu ngày xưa...nhân vật này đúng là vừa yêu vừa hận, sinh sai thờiđiểm, được nuôi sai cách, không thì chắc cũng sẽ lập hội dán râu với họ Tônkia, cảnh tiểu tỷ tỷ mất giống mấy cảnh trước khi xuyên không/trọng sinh của mấybộ chị đại ngôn tình nữ cường ghê..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play