Những tiếng mưa rơi rả rích vào ngày cuối tuần phá tan không gian vốn dĩ yên ắng và tịch mịch của khu rìa ngoại ô Komagome. Trên vỉa hè, từng tán ô xòe rộng, từ từ di chuyển rồi tản xuống các hầm đi bộ. Ở trên đường, những chiếc ô tô di chuyển chầm chậm dưới làn mưa.
Trong sân của một khu chung cư nhỏ nằm sâu trong con đường nhỏ, bầu không khí ấy bị phá vỡ bởi một tiếng động rất lớn: "Rầm...." Đi kèm ngay sau đó là tiếng thét rất dài: "Á...á... có người chết..." của một người dân khu chung cư vừa đi bộ từ bãi đỗ xe ngang qua sân. Đám đông tụ lại rất nhanh.
Trên nền xi măng của sân chung cư, thi thể của một người phụ nữ đang nằm sõng xoài ở một tư thế gãy gập, máu sau đầu chảy ra lênh láng. Người phụ nữ nằm ngửa trên nền đất, đôi mắt vẫn mở to chăm chăm khiến những người chứng kiến không khỏi kinh hãi. Mọi người nhận ra đó là chị Matsumi Akoyama, năm nay 35 tuổi, sống ở khu nhà này. Không hiểu vì lí do gì chị ta nhảy lầu tự tử. Chưa bao giờ ở khu nhà này có tiền lệ có người tự vẫn.
Một lát sau, cảnh sát và xe cứu thương mới tới, giữ nguyên hiện trường để điều tra. Những vệt máu cứ loang dần ra trên nền sân bê tông như những đợt sóng gợn, chảy ri rỉ ra xung quanh. Một vệt máu đó lan xuống và chạm phải chân một người. Đó là Minh, năm nay 22 tuổi, sinh viên năm 3 của trường đại học Seikei, Tokyo, khoa Kinh tế. Cậu đang trên đường tới thăm anh họ của mình, trọ ở một khu nhà gần đây. Thấy có vụ tự vẫn, cậu tò mò bước vào xem. 3 năm đi du học, Minh đã chứng kiến rất nhiều những vụ tự vẫn trên đất nước Nhật Bản, chẳng ở đâu xa, mà ở ngày trong thành phố Tokyo này. Minh có hứng thú kì lạ với việc tìm hiểu nguyên nhân những con người này từ bỏ cuộc sống của chính mình, bởi vì cậu chẳng sao hiểu nổi một người lại có thể sẵn sàng gieo mình xuống đường ray tàu điện ngầm?
Ở trên sân thượng tòa nhà, nơi người phụ nữ nhảy lầu tự vẫn, một sợi dây phơi quần áo bị đứt đang phất phơ trong gió. Cảnh sát đi lên tầng thượng để bảo vệ hiện trường. Lên tới nơi, cánh cửa sắt dẫn vào sân thượng đã bị cố định chặt bằng một sợi dây kẽm, chỉ có thể mở hé cửa chứ không thể ra được bên ngoài. Hai, ba viên cảnh sát cố sức đạp mạnh vào cánh cửa dẫn lên sân thượng, cánh cửa bật tung ra. Trên sân thượng không có một bóng người. Có vẻ như người phụ nữ đã nhảy xuống từ chỗ này. Một viên cảnh sát khác ngó đầu xuống phía dưới 9 tầng lầu, nơi đám đông vẫn xúm lại dưới mưa. Họ căng bạt lên sàn sân thượng để bảo vệ chứng cứ, Sợi dây phơi quần áo gần ngoài rìa nhất đã đứt. Trên sàn sân thượng chỉ chỏng chơ 1 chiếc điện thoại smartphone, đã được viên cảnh sát nhanh chóng cho vào túi nilon cất giữ. "Nếu khóa cửa trong như thế này, đích thị là một vụ tự vẫn rồi." Trưởng ban điều tra thốt lên. Một viên cảnh sát chạy về báo cáo: "Báo cáo sếp, tôi đã khảo sát xung quanh, không có lối thoát nào cả, chỉ có một đường lên duy nhất là cánh cửa sắt kia." "Thế là rõ rồi, đây chỉ là một vụ tự vẫn thôi, giờ tôi sẽ giao cho cậu nhiệm vụ điều tra nguyên nhân của vụ tự sát này và bàn giao thi thể cho gia đình nạn nhân nhé." "Rõ, thưa sếp!"
Mưa ngày một nặng hạt hơn như nhằm để che giấu một bí mật khủng khiếp nào đó. Một người đang lặng lẽ quan sát thi thể người phụ nữ được đặt vào trong bao, khiêng lên xe cứu thương chuẩn bị đưa đi mất. Lẫn trong đám đông, hắn ta thầm rồi quay lưng bỏ đi mất.
1 tuần sau đó, vụ án đã được khép lại, dù còn nhiều điểm chưa thực sự thỏa đáng. Khi họ phá khóa của điện thoại ra, thấy hiện lên tin nhắn của nạn nhân đã gửi cho chồng. Nội dung của tin nhắn là một lời thú tội vẻn vẹn 7 chữ: "Em xin lỗi, em đã ngoại tình!" Khi cảnh sát tới gặp người chồng của nạn nhân, anh ta xác nhận đã nhận được tin nhắn của vợ khi vẫn đang ở chỗ làm, rất ngạc nhiên và gọi điện lại luôn nhưng cô không nghe máy. Khi phóng về nhà thì anh đã nhận được hung tin, anh vô cùng đau khổ và vẫn chưa thể biết được sự thật: Vợ anh ta đã ngoại tình với ai, ngoại tình bao nhiêu lâu rồi? Khi được hỏi về trạng thái tâm lý của vợ mình, anh chồng khai nhận vợ mình mắc chứng trầm cảm sau sinh khi sinh đứa con thứ 2. Anh thấy vợ anh đôi lúc rất vui vẻ, lúc lại trầm ngâm thẫn thờ suy nghĩ, Anh ta bận công việc nên cũng không thể sát sao vợ mình để quan tâm chăm sóc. Nạn nhân làm chủ một cửa hàng quần áo, công việc không hề nhàn hạ nhưng lại có thể chủ động về thời gian, hơn nữa còn có nhân viên luôn túc trực ở cửa hàng. Vậy nên, trong khoảng thời gian anh đi làm, vợ minh có đi đâu làm gì với ai anh cũng không thể nắm rõ được.
Tổng kết các tình tiết lại, cảnh sát cảm thấy không ai có thể sát hại được người phụ nữ này, bản thân chị ta cũng không có tư thù riêng. Cộng thêm vào đó chị ta đã nhắn tin trước khi nhảy xuống, coi như một bằng chứng quyết định cho việc tự vẫn. Vụ án khép lại với kết luận sau cùng là Tự vẫn, lí do là chị ta xấu hổ và dằn vặt bởi việc mình đi ngoại tình sau lưng chồng và bệnh án tâm lý trầm cảm. Vụ việc trôi qua nhanh và hoàn toàn bị quên lãng bởi những vụ án khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT