Mặt Lâm Tịnh Minh thoắt cái trắng bệch, không tin nổi trợn to mắt, "Các anh chơi trò này à?"

Lận Lâm cười cười, "Em nói xem?" Giọng anh vẫn bình tĩnh, lúc này cô đã nghe ra được sự bình tĩnh này cận kề cái chết, "Bọn anh chỉ đánh bài tú lơ khơ thôi, lúc đó lần đầu uống say, chắc cũng là lần đầu tất cả mọi người uống say chăng? Cứ chơi cứ chơi, có người đề nghị rằng ai thua sẽ bị tiêm một mũi, coi như là phạt." Anh nói từ tốn, "Bọn anh đều uống say, không ai phản đối cả, tất cả mọi người đều high, cuối cùng, cô ấy thua, anh dùng kim tiêm đâm cô ấy một mũi."

"Sau đó thì sao?" Cô mở to mắt, "Không phải là mũi tiêm đó lây bệnh AIDS thật đấy chứ?"

Anh cười rất bình tĩnh, nhưng lại khiến cô cảm thấy sự thâm trầm chìm sâu trong sự bình tĩnh đó, như đang đau khổ quay cuồng dưới đáy hố sau, sự đau đớn kia đã mãnh liệt đến mức tĩnh mịch rồi, "Đương nhiên là mũi đó không dính bệnh AIDS, bọn anh chơi tú lơ khơ, uống rượu xong thì ai về nhà nấy. Hôm sau cô ấy hỏi anh tối qua anh có hôn cô ấy không? Anh nói không nhớ, cô ấy bèn nói cô ấy thích anh, hỏi anh có thể làm bạn trai của cô ấy không..."

Anh vẫn nói với vẻ bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay Lâm Tịnh Minh đã rịn mồ hôi từ bao giờ. Cô vươn tay ra nắm lấy cổ tay anh, giữa ban ngày ban mặt mà cô như nghe phải chuyện ma, chỉ thấy lông tơ cả người dựng đứng, rất đáng sợ.

"Anh nói không thể." Anh không di chuyển, để yên cho cô nắm, "Cô ấy hỏi tại sao, anh bảo chẳng tại sao cả, anh không tin vào tình yêu. Cô ấy lại nói không thể thử xem à? Anh nói anh không có cảm giác như thế với cô ấy, cô ấy là người bạn không quản giới tính của anh. Cô ấy không nói gì... Sau đó..." Anh dừng một chút, dường như cô có thể nghe được tiếng răng anh va lập cập, hơi lạnh mà ngay cả mặt trời chiều tháng 4 tháng 5 không thể ủ ấm truyền tới từ trên người anh, "Sau đó... không biết cô ấy hỏi ai chuyện mũi tiêm kia, khoảng hơn một tháng sau. Lúc đó còn cách một hai ngày nữa là thi tốt nghiệp trung học rồi, cô ấy hỏi một ngừoi bạn không biết tên trên mạng rằng "Mũi tiêm đó là mũi gì?" Kết quả là người nọ lại xấu xa nói rằng đó là mũi tiêm của người bị AIDS," Im lặng một chốc, anh thở dài, "Sau đó kì thi đại học của cô ấy liền tan tành."

"Trời ạ, không phải cô ấy tin thật đấy chứ? Sao lại thế được..." Lâm Tịnh Minh kêu lên, "Đây rõ là nói đùa mà!"

Anh nhìn cô với vẻ kì dị, "Nhưng cô ấy bị bệnh thật, mấy hôm thi đại học cô ấy vẫn bị bệnh, sắc mặt rất khó coi, thường bị nôn, người suy yếu, cô ấy nói với anh rằng cô ấy nghi ngờ mũi tiêm kia có dính bệnh AIDS thật."

"Bệnh mà không tới khám bác sĩ à?" Cô hỏi.

Anh nhắm mắt lại, rồi lại mở ra. "Cô ấy nghi mũi tiêm kia có vấn đề, hôm đó cô ấy gạt bố mẹ để đi offline, có bố mẹ nào dễ dàng tha thứ cho con gái ngoan ngoãn đã gần tốt nghiệp mà còn đến quán bar chứ? Cô ấy không dám nói với bố mẹ, cũng chẳng dám tới bệnh viện, cô ấy sợ bị AIDS thật."

"Không thể nào! Lý Sâm nghĩ nhiều thế?" Cô hỏi, "Cô ấy không biết... chỉ nghi ngờ mình bị AIDS mà đi nhảy lầu ư?"

Dường như anh không nghe cô nói, hai tay chống gối khép lại, mắt nhìn bậc thềm đá, từng bậc thang chỉnh tề khiến người ta có cảm giác thần thánh, "Anh khuyên cô ấy đi khám..."

Giọng anh hơi thay đổi, cô cảm thấy như anh đang khóc, hoặc cũng sắp khóc rồi, liền bất giác nắm chặt cổ tay anh, "Anh khuyên cô ấy đến bệnh viện, nhưng cô ấy không đi à?"

Anh lắc đầu, đưa một tay lên đỡ trán, "Anh nói cô ấy biết rằng không phải AIDS, anh khuyên cô ấy đi khám nhưng cô ấy không dám... Cô ấy không biết nên nói với bố mẹ rằng mình bị bệnh lạ bằng cách nào, anh bảo đấy không phải là bệnh lạ... Không, anh muốn nói với cô ấy rằng không phải bệnh lạ, nhưng từ đó về sau, cô ấy đã không duy trì nổi nữa rồi..." Anh hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, "Lúc đó bọn anh không có điện thoại, cũng chẳng có số điện thoại nhà của nhau, cô ấy không tìm anh, anh cũng chẳng tìm được cô ấy..."

Chợt anh ngẩng đầu nhìn cô, anh không khóc, nhưng đôi mắt kia đen đến đáng sợ, "Đương nhiên anh biết... có một loại bệnh, chỉ cần chứa 0. 00004 ml máu dính virus là đã bị lây bệnh rồi... Cô ấy không bị AIDS, mũi tiêm kia cũng chẳng phải do ai đùa dai cả..." Anh nói, giọng bình bình đến đáng sợ, "Bệnh của cô ấy là do anh lây, mũi kim kia đâm rách tay anh, đêm đó say quá."

"Cô ấy không tiêm vắc-xin phòng bệnh sao?" Lâm Tịnh Minh phản bác theo bản năng. "Người nhiễm bệnh viêm gan B nhiều lắm, đâu chỉ có mình anh."

Anh nhìn cô với ánh mắt kì lạ, mãi sau mới nói: "Vắc-xin không có tác dụng 100%, em có biết virus viêm gan B có thể dẫn đến bao nhiêu bệnh về gan không? Có một biểu hiện là viêm gan kịch phát cấp tính, chỉ cần 10 ngày thôi là sẽ dẫn tới bệnh não... Đến lúc đó sẽ xảy ra rất nhiều... rất nhiều chuyện kì lạ." Anh lại hơi dừng một chút rồi bồi thêm một câu, "Trong người anh có virus viêm gan B, chỉ cần dẫn đến viêm gan kịch phát là chỉ trong vòng ba ngày sẽ dẫn tới bệnh não, có thể là virus trên người anh bị biến dị?"

Câu cuối lướt rất nhẹ, anh hít sâu một hơi, khẽ giải thích: "Ví dụ như... tính tình điên cuồng, không phân biệt được ngày đêm, có vấn đề về định hướng và khả năng tính toán, hoặc ví dụ như bực bội, mắt mờ... không biết mình đi tới đâu... hoặc không biết mình leo lên chỗ nào..."

Lời anh nói khiến Lâm Tịnh Minh kêu lên một tiếng hoảng sợ, "Anh nói Lý Sâm vì bị bệnh nên đầu óc có vấn đề, leo lên lầu tự tử ư?" Việc này thật tàn nhẫn quá! Lý Sâm không muốn chết, không muốn tự tử, vì bị Lận Lâm lây căn bệnh đáng sợ nên khiến thần kinh cô ấy không bình thường dẫn đến bị ngã chết ư! Việc này quá... đáng sợ...

Anh chớp mắt nhìn cô, "Sau một năm Lý Sâm nhảy lầu, năm anh lên năm nhất đại học, chẳng hiểu sao bố anh lại bước lên làn đi bộ lúc đèn xanh nên bị xe tông chết. Nghe nói mấy hôm trước khi bị tông xe, ban ngày mà ông ấy cũng tưởng ban đêm..." Anh không tỏ vẻ gì, chỉ nói tiếp, "Anh chưa nói Lý Sâm chết như thế, anh chỉ nói có lẽ... có lẽ thật ra cô ấy chưa từng nghĩ tới chuyện tự tử..."

"Là anh hại chết cô ấy à?" Nhịp tim của cô dần bình thường trở lại, nghe câu chuyện rợn cả người, sự thật khiến cho người ta khiếp sợ, chỉ đơn giản là một nữ sinh nhảy lầu tự tử vì trượt đại học mà lại có nhiều điều kì lạ khúc chiết như thế...

"Là anh hại chết cô ấy." Anh nói bình tĩnh, "Sau khi cô ấy bệnh, bọn anh có cơ hội nói chuyện một lần, nếu lúc đó anh nói với cô ấy rằng cô ấy bị viêm gan B chứ không chỉ khuyên cô ấy đi khám thì chắc đã chẳng có chuyện gì."

"Sao anh không nói với cô ấy?" Cô hỏi.

"Anh sợ cô ấy sẽ sợ anh." Anh nói, vừa nhanh vừa trấn tĩnh, "Anh sợ cô ấy biết anh lây cho cô ấy, sau khi đi khám sẽ ghét anh."

"Anh yêu cô ấy à?" Cô nhìn anh, hỏi.

Anh tránh đi, "Không yêu."

"Cô ấy do anh hại chết." Cô nói với vẻ kiên định.

Anh hơi choáng váng, gật đầu, "Có lẽ cô ấy chưa từng nghĩ đến cái chết, là do anh hại cô ấy."

"Anh có từng nghĩ có lẽ cô ấy thật sự không biết gì cả mà thật sự muốn tự tử không?" Cô cầm cổ tay anh, khẽ vuốt ve đầu anh, "Thử nghĩ cô ấy muốn tự tử thật xem, anh sẽ thấy khá hơn một chút."

Anh mỉm cười, nụ cười rất cao quý, nói: "Anh không ngờ cô ấy sẽ tự tử."

"Anh cứ nhận lỗi về mình như thế sao?" Cô hạ giọng, "Những chuyện xảy ra với Lý Sâm đều là lỗi của anh hết à? Chẳng phải do ý trời hay gì khác ư?"

"Khác là cái gì? Số mệnh ư?" Anh cười, "Anh không tin vào số mệnh," rồi lại thở dài một hơi, nói: "Huống chi cũng chẳng phải chỉ có mình Lý Sâm.

"Cạnh Lan à?" Cô nghĩ, "Sao anh lại ở bên cô ấy? Hai người không hợp nhau."

Anh im lặng, sau đó cười cười, "Anh rất sợ người khác nói chuyện chết với anh."

Cô thấy khó hiểu, nhưng lại nhanh chóng thông minh nhận ra, "Anh sợ Cạnh Lan uy hiếp anh bằng câu "Để em chết đi cho rồi" à?"

Anh gật đầu, cười, "Buồn cười lắm đúng không?"

Cô ngẫm lại, thừa nhận, "Buồn cười, nhưng em hiểu." Cô lại nghĩ, "Đến giờ Cạnh Lan vẫn không nhận ra là cô ấy đang uy hiếp anh à? Cô ấy không tự tử thật chứ, chỉ là lời nói lúc đau lòng thế thôi, anh đừng tin."

Anh không nói gì, lại cười, "Anh có lỗi với cô ấy."

Cô khẽ gật đầu, "Anh nên kiên quyết chia tay thì sẽ tốt với cô ấy hơn, vốn hai người không hợp nhau."

"Cô ấy sẽ phải vào viện." Anh nói, "Cô ấy sẽ thật sự sinh bệnh nên phải nằm viện."

"Vậy cứ để cô ấy bị bệnh rồi nằm viện đi, qua một thời gian lại tốt thôi, cùng lắm chỉ mấy năm thôi mà." Cô nói, "Nếu không anh muốn cô ấy khóc đến bao giờ? Anh không yêu cô ấy, chẳng yêu chút nào. Tuổi xuân của con gái không thể phí hoài cho anh được, rất không công bằng, nhất là một cô gái xinh đẹp như Cạnh Lan, anh muốn cô ấy lãng phí thêm bao nhiêu năm vì anh nữa?"

Anh cười.

"Nếu anh sợ phải nói... thì em nói giúp anh." Cô nói, "Em sẽ giúp anh nói với cô ấy rằng bọn anh chia tay.

"Em rất kì lạ." Anh không đáp, chỉ nhìn cô với ánh mắt đầy hứng thú, "Em không sợ à?"

"Sợ anh à?" Cô nở nụ cười, "Em có tiêm vắc xin phòng Viêm gan B, em không tin chuyện xui xẻo như thế lại rơi vào em, em không sợ anh lây bệnh, anh cũng đâu cầm xilanh tiêm cho em.

Bốn giờ chiều rồi.

Ánh mặt trời lúc bốn giờ dần dịu dàng hơn, rọi lên đôi má hồng hồng của cô nữ sinh đang cười cười đáng yêu.

"Em rất đáng yêu." Anh nói.

Cô chun mũi, le lưỡi, "Em thế này sẽ càng đáng yêu hơn."

Anh bị cô trêu lại nở nụ cười, "Ở cạnh em như thể sẽ khiến tâm trạng tốt hơn hẳn vậy."

Cô nhướng mày, "Đương nhiên rồi, em tốt hơn Lý Sâm, tốt hơn Cạnh Lan, em là tốt nhất."

"Sau này nếu rảnh thì nói chuyện phiếm." Anh nói rồi đứng lên sửa sang quần áo, "Cũng sắp phải về rồi."

Cô cũng đứng lên, "Em sẽ không nói chuyện của anh ra đâu."

Anh cười cười, "Chưa có ai dám hỏi anh như vậy giống em."

Cô hào phóng nói: "Em đặc biệt mà."

Anh quay người lại phất tay, "Hẹn gặp lại, lần sau rảnh thì nói chuyện."

"Em sẽ chờ anh trên Văn Phong." Cô kêu lên với bóng lưng của anh, "Trong chat room."

Lận Lâm quơ tay lên, chẳng biết là từ chối hay tỏ vẻ anh không nghe thấy, dần dần đi xa.

Cô tỏ tình bị từ chối, nhưng cô rất vui.

Lận Lâm hại chết Lý sâm. Anh liên lụy tới Cạnh Lan, nhưng cô vẫn rất vui.

Cùng trò chuyện với anh về chủ đề mà anh chưa từng nói với anh, cô cảm thấy Lận Lâm là người tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play