NHẬT KÍ #29

IBARA

Courtney, hy vọng bạn đang đọc nhật ký này.

Và hy vọng bạn vẫn được bình thường. Có lẽ nói vậy thì nhẹ quá. Để lại bạn một mình trên Trái Đất Thứ Nhất mình vô cùng khổ tâm. Ước gì mình có cách khác, nhưng mình không đủ thông minh để nghĩ ra được cách nào khác nữa. Mừng là còn cô Dodger trong khách sạn. Cậu ta tỏ ra hơi mạnh bạo, nhưng bạn có thể tin tưởng cậu ấy. Vì ông Gunny đã tin tưởng cậu ấy. Nếu cần gì, đừng ngại hỏi Dodger.

Dù rất buồn vì để bạn tìm Mark một mình, nhưng việc mình tới Ibara là một điều tốt. Mình vẫn chưa kết nối được những gì Saint Dane đang làm tại đây, nhưng mình biết chắc một điều: Bước ngoặt đã cận kề. Dù chưa biết là gì, nhưng vài việc đã thấy làm mình tin lãnh địa này đang thay đổi lớn. Có thể là một sự thay đổi đáng sợ. Khi viết nhật ký này, mình đã tới đây được một tuần. Cứ với mỗi một mẩu thông tin mình mới có được, lại có nắm vấn đề nổi lên. Không có gì giống như mình vẫn tưởng, nhưng mình nghĩ là đã tìm ra cách kết nối những chuyện khó hiểu lại với nhau. Mình sắp lao vào một cuộc phiêu lưu và làm một điều mà chưa bao giờ mình nghĩ là

Mình sắp trở thành một kẻ sống ngoài vòng pháp luật.

Mình biết, chẳng là tin tốt lành gì, nhưng mình nghĩ đó là cách tốt nhất để đặt mình vào ngay giữa cuộc xung đột sẽ dẫn tới bước ngoặt của Ibara. Đó là lý do mình viết nhật ký vào lúc này. Chưa biết bao giờ mình mới lại có cơ hội viết, vì ngày mai mọi rắc rối sẽ bắt đầu.

Để mình tóm tắt nhanh gọn những gì đã xảy ra từ sau khi mình đi khỏi khách sạn Manhattan Tower. Chuyến đi tới Ibara không có gì bất bình thường.

Nhưng khi tới nơi thì có.

Mình rời căn hộ của ông Gunny trước khi bạn ngủ dậy. Chúng ta đã nói lời tạm biệt đêm hôm trước, và mình không thể trải qua sự đau khổ đó thêm lần nữa. Đi taxi tới ga tàu điện ngầm Bronx, mình thấy công nhân vận tải thành phố đã dọn dẹp vụ tai nạn tàu. Hệ thống dịch vụ đường sắt đã trở lại bình thường. Mình lẻn xuống đường ray, cấp tốc tiến tới cổng vào ống dẫn. Mình không lo quig, hay dado, hoặc bất cứ thứ gì khác ngăn chặn mình tới Ibara. Khi Saint Dane muốn mình tới một nơi nào, mình tới đó ngay. Mình cũng không quá bận tâm sẽ gặp gì tại lãnh địa mới đó. Mở cánh cửa gỗ, mình bước thẳng vào ống dẫn, thông báo “Ibara”. Có lẽ mình sợ nếu do dự, mình sẽ đổi ý. Cánh chỉ kịp khép lại trước khi mình bị cuốn đi.

Đầu óc mình đang ở trong một nơi xa lạ cùng với… toàn bộ phần thân thể còn lại của mình. Vì một lần nữa, lại trở lại là chính mình, mình có cơ hội để suy nghĩ. Đó luôn là điều nguy hiểm. Phản ứng lại hoàn cảnh là việc mình khá hơn nhiều. Khi đầu óc vơ vẩn lan man ý nghĩ mình lại hướng đến những câu hỏi lớn hơn, những câu hỏi mình không có câu trả lời. Trên hết là câu nói của Saint Dane. Hắn bảo Lữ khách tụi mình là ảo ảnh. Ảo ảnh. Là nghĩa chết tiệt gì? Chắc chắn mình không cảm thấy là một ảo ảnh, dù rõ ràng mình không biết một ảo ảnh phải cảm thấy ra sao. Hắn nói theo kiểu ẩn dụ, giống như: chúng ta không là kẻ chúng ta vẫn tưởng? Hay hắn nói theo đúng nghĩa đen?

Hắn bảo mình không là một Lữ khách cấp cao, nghĩa là mình không thể biến thành vật thể khác. Người chim, khói. Đúng. Nhưng Nevva Winter thì có thể. Hắn bảo là đã dạy cô ta. Đơn giản vậy sao? Với một vài bài học và một chút tập luyện, mình có thể biết cách trở thành người khác? Một phương tiện ngay trong tầm tay. Nhưng ngay cả không có khả năng biến hóa, thì vẫn có vài sự thật về Lữ khách mà mình không có giải thích. Chúng mình bình phục dễ dàng. Không tức thì, nhưng dễ dàng. Chúng mình có thể chi phối ý nghĩ của người khác, dù mình phải thú thật, chưa bao giờ mình làm rất tốt chuyện đó. Và, tất nhiên, sự thật hoang mang nhất là Loor đã bị giết chết, rồi qua sức mạnh ý chí gì đó mà mình có được, mình đã đưa cô ấy trở lại từ cõi chết.

Một vài điều đã biết đó làm mình tự nhủ, vụ ảo ảnh Saint Dane nói rất có thể là sự thật. Ý mình là, mình cảm thấy là một con người hoàn toàn bình thường. Nhưng người bình thường không thể sống lại. Chúng mình là máu và thịt? Hay là một thứ gì khác? Rắc rối là, mình không biết cái thứ khác đó là gì. Có lẽ nhiều người cho rằng biến hóa thành người khác là một điều rất tuyệt. Mình không ở trong số mấy người đó. Khái niệm thú vị hơn thực tế. Mình là Bobby Pendragon. Mình ra đời trên Trái Đất Thứ Hai. Mình có một ông bố và một bà mẹ tuyệt vời. Mình có một em gái nhỏ. Mình bình thường. Mình muốn cứ mãi bình thường. Không muốn là một ảo ảnh.

Mình cố không nghĩ hoài về điều này. Lo từng việc một thôi. Từng thử thách một thôi. Từng khủng hoảng một thôi. Trăn trở tất cả mọi chuyện cùng lúc làm mình quá khắc khoải. Mình chán trăn trở rồi. Mình muốn hành động.

Tiếng nhạc đã lớn hơn, báo hiệu mình sắp đi hết cuộc hành trình. Nhưng còn một âm thanh khác nữa. Một âm thanh mình không nghe trong cuối hành trình qua ống dẫn nước trước đây. Càng tới gần Ibara cái âm thanh nghe như tiếng xì-xào-xì-xào đó càng lớn hơn. Không còn đủ thời gian để thắc mắc đó là âm thanh gì, vì chỉ vài giây sau mình đã ở dưới nước.

Không hề cảnh báo. Mới giây trước mình đang bay đi, giây sau mình đã ướt sũng. Sức mạnh của cú hạ cánh làm nước bắn tung lên tới mũi, cứ như mình vừa từ trên cao phóng chân xuống nước trước mà không bịt mũi. Đau không là vấn đề tệ nhất. Tệ nhất là mình không thở được, vì… mình đang ở dưới nước. Chết đuối là cái chắc. Thật sự mình đã tự hỏi: nếu cư dân Ibara là cá, mình có thay đổi ý nghĩ không muốn có khả năng hóa thành sinh vật khác không. Mọc mang cá, hóa thành một con cá bơn ngay lúc này có ích lắm chứ. Mình không biết ngoi lên bằng cách nào, cũng chẳng biết đang chìm xuống bao sâu. Nhưng mình biết nếu không sớm tỉnh táo lại thì vài giây nữa mình sẽ tiêu luôn. Thư giãn, mình đẩy chút không khí quý giá còn lại trong phổi ra, để xem bọt nước trôi đi đâu. Chúng bập bềnh qua mắt mình, trôi đến một vòng ánh sáng rộng. Chắc đó là mặt nước. Mình đạp chân tiến tới.

Vui mừng báo cho bạn biết, mình mới chỉ chìm xuống gần một mét. Mình vội vàng ngoi khỏi mặt nước, hổn hển hít thở. Mình không sao, chỉ bị nhức đầu vì nước tràn vào mũi. Tống hết nước ra khỏi đầu, mình nhìn quanh. Mình đang đứng nước giữa một cái vạc tròn, được tạo bằng đá đen, trong một cái hang ngầm. Cái ao nước lớn này bề ngang chừng hơn bảy mét. Mình vội đạp nước tiến vào một bên vách, nắm lấy bờ đá để thở. Mình đã an toàn. Đã thành công. Đã ở trên Ibara.

Hang động được tạo ra bằng cùng một thứ đá giống như đá của cái ao, trông giống đá đen núi lửa. Mái trần không cao như cổng ống dẫn trên Cloral. Đây là một hang động nho nhỏ với bể nước khá lớn chiếm gần hết đáy hang. Đúng, ống dẫn đầy nước. Tóm lại, có khi nào cư dân Ibara là cá không?

Mình đu người lên khỏi ao. Thành ao cao khoảng tầm mươi phân, tạo thành một vòng tròn đá lớm chởm, làm cái ao giống như một núi lửa nhỏ. Vắt một chân ra ngoài, mình phát hiện bên ngoài ao là nền cát. Không là đất, mà là cát. Ngồi xuống mặt phẳng mềm, mình lại nhìn quanh. Ánh sáng lách qua những kẽ nứt dài trên vách hang đá, rải rác quanh mình. Điều đó có nghĩa hang động này không nằm quá sâu dưới đất. Hay dưới nước. Tất nhiên, bộ quần áo Trái Đất Thứ Nhất của mình ướt sũng, nhưng mình không hề lạnh. Mình chỉ cảm thấy nóng và dính dáp khó chịu. Nhìn quanh, mình thấy một chồng quần áo sặc sỡ gần chỗ mình đang ngồi. Có mấy cái quần ngắn, trông như quần lửng. Có vẻ như dài qua đầu gối mình. Mình thắc mắc, có thể đây thật sự là những cái quần dài và dân Ibara là những người nhỏ bé. Nếu vậy, mình sẽ là người khổng lồ trên Ibara. Hay ít ra là một gã thật sự cao lớn. Vậy cũng hay đấy chứ. Mình luôn là một gã có chiều cao trung bình. Sẽ chẳng áy náy gì nếu một lần được là một anh chàng cao lớn. Cái quần đơn giản, không khuy nút, không khóa kéo, chỉ có một sợi dây nịt. Vải nhẹ giống như vải bông, mặt sau không có nhãn hiệu. Mấy cái quần ngắn này cho mình biết, trên một mức độ nào đó dân Ibara là những người văn minh.

Có ba chiếc quần với ba màu chói lọi khác nhau: đỏ, cam và xanh lá. Sau vụ trên Quillan, mình không muốn mặc bất cứ thứ gì màu đỏ nữa. Vì vậy cởi bộ quần áo Trái Đất Thứ Nhất ướt sũng, mình xỏ vào cái quần ngắn màu xanh lá tươi rói. Tất nhiên là rất vừa vặn. Mình cân nhắc xem có nên mặc quần lót của mình không nhưng rồi thấy nó quá lộ liễu. Mình chơi kiểu người rừng luôn.

Còn có một chồng sơ mi. Ít ra mình nghĩ là sơ mi. Trông chúng giống như những cái áo vét… không tay. Mình không thể phân biệt mặt nào trước mặt nào sau. Mình đoán, điều đó không quan trọng. Nhặt lên cái áo màu xanh lá, phần nào “tông xuyệt tông” với cái quần cũng xanh lá, mình tròng qua đầu. Rộng rãi thoải mái, rất tốt vì trời Ibara nóng. Cái nóng nhiệt đới. Nếu có thể tìm hiểu được điều gì quacó thể biết người dân ở đây khá xuề xòa và sống trong thời tiết nhiệt đới ấm áp.

Ồ! Và họ.. không là cá.

Cuối cùng là giày, hay một thứ trông giống giày. Một đôi xăng-đan như được đan bằng chất liệu thiên nhiên. Mình nhặt lên một đôi vừa khít. Nó tuột vào giữa ngón chân mình như đôi dép tông, nhưng còn có một quai vừa khít ngón chân làm chúng không hẳn là đi dép tông. Chúng thoải mái, tiện lợi hơn dép tông. Mang chúng mình có thể chạy nếu cần. Mình đã sẵn sàng. Đã tới lúc ra khỏi nơi này.

Mình muốn nhìn Ibara.

Quan sát vách đá, mình thấy có nhiều kẽ nứt chạy thẳng từ nền cát lên. Có những chỗ nứt trông rộng như đủ lách qua. Đút đầu qua vài khe nứt, mình chỉ thấy bít bùng toàn là đá. Mình tiếp tục tìm kiếm vòng quanh mép hang, tin chắc một trong những khe hở đó là lối ra. Trong khi khảo sát, mình cảm nhận các âm thanh rõ hơn. Vẫn là âm thanh xì-xào-xì-xào mình đã nghe khi còn trong ống dẫn. Dù là gì, âm thanh đó đến từ bên ngoài vách hang động này. Còn một âm thanh khác nữa. Tiếng vo ve mờ nhạt, xa xa. Mình chỉ nghe loáng thoáng, nhưng rõ ràng là có. Liên tục. Đều đặn. Bí ẩn.

Đi gần trọn vòng hang, mình mới thấy lối ra. Khe hở này lớn hơn những khe khác. Đó là manh mối đầu tiên. Manh mối thứ hai là mặt cát trải dài bên trong. Chắc chắn đây là đường ra khỏi ống dẫn. Ra khỏi hang mình bước vào một đường hầm ngoằn ngoèo tăm tối. Hẹp tới nỗi, đôi lần mình phải quay ngang, mới qua lọt hai vai. Thỉnh thoảng đường đi dẫn vào một hang động khác, rồi lại thu hẹp lại. Qua những giao điểm, mình phải đoán nên đi theo lối nào. Những lối lắt léo bắt đầu gây cảm giác như một mê cung. Mình rẽ, bước mấy mét, và đâm ngay ngõ cụt. Đó là hàng loạt đường hầm rất phức tạp. Vậy cũng tốt, vì nó ngăn cản những kẻ vô tình phát hiện ra ống dẫn. Nhưng mặt khác, nó gây khó khăn khi tìm lối ra.

Khi tiếp tục đi, mình nghe tiếng vo ve lớn hơn. Qua một khe đá, mình nghe âm thanh đó càng rõ hơn. Mấy lần mình rẽ, âm thanh đó không còn rõ nữa. Càng lúc sự tò mò về Ibara càng tăng. Hang động ngoằn ngoèo tối om. Thỉnh thoảng một khe sáng giúp mình tiếp bước, nhưng hầu hết thời gian mình phải lấy tay mò mẫm phía trước vì sợ va mũi vào đá.

Sau cùng vừa qua một khúc rẽ, mình cảm thấy có sự chuyển động. Rất nhanh. Nhanh tới nỗi mình nghĩ là đã tưởng tượng. Đó là một tia sáng thoáng hiện, rồi biến mất. Mình dừng lại, nhìn lên nhưng không thấy gì. i thêm vài bước, mình lại thấy tia sáng chuyển động. Mắt mình vừa kịp nhìn là nó biến ngay. Cứ như mình đang cố nhìn một ánh sao băng vậy. Trừ khi bạn đang nhìn chăm chăm ngay nó trong lúc nó lóe lên, không thì bạn sẽ vuột mất nó.

m thanh xì-xào-xì-xào cũng trở nên lớn hơn. Có vẻ như mình đang tới gần bên ngoài. Mình rẽ, và thấy đang đứng trước một cái hang, nhỏ hơn hang có ống dẫn một chút. Mình nhận ra ngay sự thay đổi của âm thanh. Tiếng vo ve lớn hơn rất nhiều. Quá lớn, làm át đi âm thanh xì-xào-xì-xào. Dù vật gì đang tạo ra tiếng vo ve, thì mình cũng đang ở gần rồi.

Hang này không tối như phần mê cung kia. Nó tỏa ra một nguồn sáng mời gọi và thân thiện. Ánh sáng từ bên ngoài rọi qua những khe hở là ánh sáng trắng, như ánh sáng ban ngày. Nhưng ánh sáng tràn ngập hang này màu vàng kim. Mình đoán, chắc trong hang có một loại lân tinh. Tiến một bước qua khe hở, mình quan sát hang, tìm một khe hở khác để tiếp tục cuộc hành trình. Ngay khi mắt quen với nguồn sáng ấm áp, mình nhìn thấy… cuối hang, đối diện mình là một khe hở thẳng đứng. Đó là lối ra.

Không thể nói vì sao, nhưng ngay khi nhận ra lối ra, mình tràn ngập cảm giác khiếp đảm. Không có gì xảy ra. Chẳng có gì thay đổi. Chỉ là một cảm giác bồn chồn lo lắng. Giác quan thứ sáu cho mình biết cái hang này là một nơi không an toàn. Mình muốn ra khỏi đây thật nhanh, và bắt đầu bước về cuối hang. Mình mới đi được nửa đường, tiếng vo ve thoắt ngưng bặt. Im lặng. Mình chỉ còn nghe âm thanh xì-xào-xì-xào. Cái gì làm nó ngừng bặt? Câu hỏi đúng hơn là: cái quái gì tạo ra âm thanh đó? Mình có cảm giác, sự di chuyển đột ngột của mình qua hang đã làm âm thanh đó ngừng lại. Nhưng bằng cách nào? Đó có phải là một thứ gì bằng máy? Mình đã đi qua một cái nút làm tắt máy?

Tóc gáy dựng đứng, mình không biết nên tiếp tục di chuyển hay đứng im tại chỗ. Mình quyết định chờ một chuyện gì đó xảy ra. Không phải chờ lâu. Ánh sáng vàng kim bắt đầu sáng chói hơn. Tiếng vo ve trở lại. Lúc đầu thấp, nhưng khi ánh sáng tăng, tiếng vo ve tăng theo. Tiếng vo ve đều đều lớn hơn khi ánh sáng quanh mình tăng lên. Ánh sáng ấm áp.

Ánh sáng vàng.

Một vật gì đó lóc lên trước mặt mình. Đó là tia sáng biến nhanh như khi xuất hiện. Đúng tia sáng mình đã cảm thấy trong đường hầm. Lần này mình nhìn thấy. Một tia khác lướt qua. Nó phóng tới trước mình, ngừng lại, rồi vụt phóng qua ngả khác. Rất nhanh. Dù vật đó là gì, nó được điều khiển. Thêm một tia nữa vụt qua sát mặt mình. Mình nghe tiếng vù vù. Không là lân tinh. Đó là một lo ti côn trùng, giống như đom đóm. Thêm tia nữa vút qua, rồi một tia nữa. Ánh sáng vàng rực rỡ hơn. Tiếng vo ve lớn hơn. Mình nhận ra đó không phải là tiếng vo ve. Đó là tiếng vù vù. Ánh áng chói lòa hơn, như một ngọn đèn lớn trên đầu đang tăng độ sáng rọi khắp hang. Từ từ ngước lên, mình thấy một quang cảnh diệu kỳ.

Toàn thể trần hang đang lấp lánh. Cứ như mặt đá được trang hoàng bằng hàng ngàn ngọn đèn Giáng Sinh màu vàng đến lóa mắt. Mái trần sống động hẳn lên. Đây là nguồn năng lượng thiên nhiên kỳ lạ? Hóa chất? Điện? Hay là…

- Uiii!

Một vật gì đó châm vào chân mình. Vội vàng phủi văng nó đi, mình nhận ra đó là một con đom đóm. Những con vật nhỏ bé này châm chích như ong.

- Ui da!

Một con khác chích ngay vai trái mình, đau điếng. Một con vù vù trước mặt mình. Hai con vù vù trên đầu. Thực tế ớn lạnh làm mình bàng hoàng. Ánh sáng trên mái trần không là hóa chất hay điện. Cũng không là mái vòm thân thiện, ấm áp dẫn lối cho mình. Không. Mái trần phủ hàng ngàn những nữ thần báo tử nhỏ xíu. Chúng đang nổi giận, tiếng vù vù lớn hơn. Chúng đang tỏa ra màu vàng chói lọi. Tất cả tóm gọn lại một kết luận khủng khiếp:

Quig.

Quig trên Ibara là ong. Như có âm hiệu, mái trần sống động lên, những con quig-ong lao xuống như một bầy đom đóm hung dữ, nóng nảy. Chúng phóng tới mình! Mình co giò chạy lại một kẽ đá nứt. Cơn dông quig giận dữ. Mình không có đường thoát. Chỉ còn một hy vọng: chạy ra khỏi hang trước khi chúng tóm được mình. Hi vọng ánh sáng ban ngày sẽ ngăn chặn chúng. Tới khe nứt, vai va mạnh vào đá, nhưng mình không ngừng lại. Mình chỉ thoáng cảm thấy là bị va. Sợ thì đâu còn cảm thấy gì nổi. Mọi thận trọng đều tan biến trong khi mình nhảy nhót như điên qua cái hang lắt léo. Tiếng bầy ong lớn hơn, như tiếng cưa rì rì sau gót chân mình.

Phía trước, mình thấy đường hầm sáng dần lên. Chắc đã gần cuối đường hầm rồi.

Một con quig chích vào lưng mình. Rồi một con nữa. Vì sao chúng không nhào cả bầy, tấn công cùng một lúc? Mình không biết. Cóc cần biết. Điều đó chỉ làm mình chạy nhanhĐường hầm sáng dần lên. Lối ra đã gần kề. Mình phải tới được đó. Phải thoát ra ngoài. Phải tới vùng sáng. Phải hy vọng những con bọ sát nhân này sẽ không đuổi theo nữa. Đó là cơ hội cuối cùng của mình. Thêm ba cú đau nhói nữa. Chẳng khác nào bị kim đâm. Mình không đập chúng. Làm vậy chỉ thêm chậm bước.

Mình rẽ qua một khúc cua và đã thấy nó – khoảng trống sáng chói dẫn vào hang động. Lối vào Ibara. Hy vọng an toàn duy nhất của mình. Phải thành công. Mình sắp ra khỏi hang, vào vùng sáng trước khi bị đám quig gây thương tích trầm trọng.

Tin tốt là: mình đã thành công.

Tin xấu là: thành công cũng vô ích.

Mình phóng ra ngoài, để rồi thấy mình đang đứng trên một bãi biển. Phía trước là đại dương êm đềm xanh ngăn ngắt, trông như một tấm bưu ảnh vùng Ca-ri-bê. Mình nhận ra những cây cọ cao vút lắc lư trong làn gió nhẹ, mùi thơm ngọt ngào của hoa cỏ vùng nhiệt đới, và sóng vỗ dạt dào êm ả. Đó chính là cái âm thanh xì-xào-xì-xào: tiếng sóng vỗ. Hang đá có ống dẫn ở gần đại dương này. Khi chạy vào vùng sáng, mình cách bờ nước không tới ba mươi mét. Phóng qua cát, mình hướng tới bờ biển. Kế hoạch của mình là lao vào sóng, ngâm mình dưới nước để bảo vệ bản thân khỏi những con quig-ong kia.

Mình không thành công. Lũ quig tấn công. Đồng loạt. Ánh sáng mặt trời không ngăn được chúng mà còn làm cho chúng hung hăng hơn. Bây giờ đã ra ngoài, chúng không còn giống những con đom đóm phát ra ánh sáng vàng nữa. Bây giờ trông chúng giống những con ong bẩn thỉu, đen thui. Một bày ong. Những con ong giận dữ. Cứ như có một làn sóng nhỏ ập lên mình từ phía sau. Tiếp ngay sau đó là cái đau nhức nhối. Như hàng trăm mũi kim nhỏ xíu bỏng rát, lũ quig cắm phập ngòi chích vào mình. Chúng bu lấy chân mình. Một giây nhột nhạt. Một giây ngắn ngủi thôi. Ngay sau đó là sự đau đớn. Dường như cả bầy châm chích cùng một lúc. Khó diễn tả nổi đau như thế nào, vì mình chưa trải qua cảm giác này bao giờ. Chúng bu kín đầu mình. Chúng quá đông, đến nỗi bờ biển sáng rực dường như tối thui. Mình như bị một cái kén đen kịt bao phủ. Mình cố phủi chúng đi. Vô ích. Chúng quá đông. Thay vì đánh đuổi chúng, mình che kín đầu, sợ chúng tấn công vào hai mắt.

Chúng chích hai cánh tay mình. Hàng trăm, hàng trăm lần. Chẳng khác nào bị tra tấn bằng những giọt a-xít rát bỏng. Má, mũi mình đều bị châm chích. Hai tai, hai nách cũng không thoát. Muốn gào lên, nhưng lại sợ chúng bay tọt vào trong mi

Tiếng vù vù đến chói tai. Chúng đã tóm được mình. Mình là của chúng. Đau đến không còn cảm giác. Đau đến quá tải. Bộ não mình tê liệt. Lơ mơ, choáng váng. Dù nọc độc chúng đang tống vào mình là cái gì, nó đang hoạt động. Mình lảo đảo, cố tiến tới làn nước với hy vọng được nhào xuống, rũ sạch lũ quig. Không thể. Mình ở quá xa bờ nước. Bãi biển bắt đầu quay mòng mòng. Chỉ còn tiếng vù vù. Mình quỵ một gối xuống, cố tỉnh táo, dù không hiểu vì sao. Tỉnh táo đồng nghĩa với đau đớn. Mình nên đầu hàng nọc độc. Như vậy là giải thoát.

Ý nghĩ cuối cùng của mình là: mình không cách gì là ảo ảnh được. Ảo ảnh không thể nào đau đớn đến thế này. Rồi, tất cả trở nên tăm tối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play