Siry để mình dẫn đi, nhưng căng thẳng như một sợ lò xo. Mình nghĩ điều đó có thể giúp ích nhưng không là ngay lúc này. Mình kéo nó ra khỏi trạm kiểm soát, đi dọc hành lang kính, tiến tới trung tâm kim tự tháp. Từ hàng ngàn màn hình, hình ảnh Saint Dane cười khẩy nhìn . Chẳng khác nào trong một ngôi nhà siêu thực ngộ nghĩnh, nơi đám hề quỉ quái còn vui đùa nhiều hơn chúng ta.
Mình bảo Siry:
- Chúng ta đang vào trung tâm kim tự tháp. Tất cả ống nhảy đều ở đó. Dù trong đó có gì, đó là thứ Saint Dane muốn chúng ta nhìn thấy.
- Sao chúng ta phải làm theo ý hắn?
- Để khám phá mưu đồ của hắn là gì. Phải luôn cảnh giác. Tại những nơi cần phải thoát ra ngay, hãy làm theo lời tôi, đừng lưỡng lự.
Siry gật. Mình đẩy cánh cửa cuối trung tâm, rồi cả hai cùng bước vào trung tâm rộng lớn của Nguồn Sáng Đời Sống. Thật đáng kinh ngạc, nơi này không khác gì nhiều so với lần trước mình tới đây. Ba thế kỷ trước. Rộng mênh mông như một hang động với nhiều ban-công dọc những vách xéo. Sân rộng như hai sân bóng đá liền nhau. Các cạnh bốn bên được xây thành góc dốc lên tới một đỉnh nhọn trên nền trời – đỉnh kim tự tháp. Một trụ trung tâm gắn thang máy chạy từ sàn lên đỉnh kim tự tháp là đường dẫn ra hàng trăm ban-công. Hàng trăm lối đi tỏa ra từ trụ tới các tầng khác nhau. Mình đã có lần đi dọc những cây cầu treo hẹp đó. Ký ức làm tay mình toát mồ hôi. Chẳng khác nào đi qua một sợ dây căng làm xiếc.
Mỗi ban-công có hàng ngàn phòng chứa ống nhảy Nguồn Sáng Đời Sống. Từ sàn nhìn lên, mình thấy nhiều cánh cửa đóng, giống như những gì mình còn nhớ. Nhưng lần này không có đèn sáng ngoài cửa để báo hiệu bên trong có người nhảy. Đây không còn là Nguồn Sáng Đời Sống nữa. Nó là một lăng tẩm. Sau quá nhiều năm, những người nhảy chỉ còn là những bộ xương khô. Hay cát bụi. Ý nghĩ hai đứa mình đang nhìn lên nấm mồ của hàng ngàn con người làm mình lạnh toát cột sống.
Mình liếc nhìn Siry. Nó khiếp sợ, dù mình nghĩ là nó không có chút khái niệm nào về Nguồn Sáng Đời Sông hoặc về việc nơi này đã trở thành nơi của người chết. Không sao. Chuyện đó đã là lịch sử xa xưa. Nhìn qua mặt sàn, mình nhận ra Siry không sững sờ hoàn toàn vì sự rộng lớn. Còn một điều khác. Một điều đáng lo hơn. Đúng cách tụi mình khoảng hơn mươi mét, khoanh tay trước ngực, là Saint Dane. Bằng xương bằng thịt. Hay bất cứ thứ gì tạo nên hắn. Thấy hắn đứng đó, một mình, bất động, làm mình nổi da gà. Trong hình dạng bình thường, hắn đứng cao gần hai mét với bộ quần áo toàn một màu đen. Bộ đồ đen càng làm nổi bật cái đầu sói lại bóng lưỡng của hắn. Dù xa như vậy, mình vẫn có thể thấy hắn trừng trừng nhìn hai đứa mình với đôi mắt lạnh như băng.
- Mừng mi trở lại, Pendragon.
Giọng cười mỉa mai nham hiểm của hắn dội vang khắp kim tự tháp.
Siry tiến lên một bước, gầm lên:
- Twig đâu?
Mình vội kéo nó lại:
- Ôi, làm thế không có ích gì đâu.
Saint Dane tỏ vẻ ngây thơ hỏi:
- Chính xác thì một cái que[15] là gì ta?
Siry lại gào lên, giằng khỏi mình:
- Tốt hơn là mi không được làm hại cô ấy.
Mình chụp lấy tay nó, để nó bình tĩnh lại.
Saint Dane lắc đầu thất vọng:
- Mi chưa giải thích cho nó hiểu là có nhiều điều còn đáng quan tâm hơn là mạng sống một con nhóc hay sao?
Siry giận dữ kêu lên:
- Mi là ai?
Mình ghì nó chặt hơn, kéo lại.
Saint Dane hí hửng nói:
- Mi không biết ư? Ta là ông kẹ đây.
Mình thì thầm với Siry.
- B lại. La hét với hắn chẳng ích gì đâu.
Siry vẫn chưa hết căng thẳng, nhưng nó lùi lại.
Mình quát:
- Mi muốn cho chúng ta thấy cái gì?
Nhẩn nha dạo bước, Saint Dane ngước nhìn lên những ban-công, nói:
- Mi biết không, đó là về Veelox từ khi khai sinh. Đây là nơi ta chuẩn bị cho cuộc chinh phục Halla. Mi có thể nói là ba trăm năm chuẩn bị. Ngay khi Ibara ngoẻo, Hội Tụ sẽ bắt đầu.
- Mi chưa cho ta biết Hội Tụ là gì.
Saint Dane dừng bước, nhìn mình, mỉm cười:
- Ta chưa nói sao?
Lúc này hắn cũng không nói. Khó lòng lừa hắn phun ra câu trả lời.
- Thật tình, Ibara không quan trọng. Ta chỉ coi như một bài tập huấn luyện thôi.
- Huấn luyện ai? Để làm gì chứ?
Làm bộ ngạc nhiên, hắn kêu lên:
- Sao, Pendragon? Ta tưởng mi đủ khôn ngoan để đoán ra rồi chứ?
Như một ám hiệu, mình nhận ra sự di chuyển. Siry căng thẳng. Rón rén bước ra từ bóng tối như lũ chuột, là đám Đào tẩu. Cả mấy chục tên. Không, như cả trăm tên. Phía sau, thêm nhiều tên khác xuất hiệu, ép hai đứa mình phải bước tới gần Saint Dane hơn. Chúng tạo thành một vòng tròn khổng lồ vây quanh bọn mình. Mớ quần áo rách rưới, mục nát của chúng giờ đã giải nghĩa tất cả. Chúng là ví dụ sống cho những gì đang xảy ra cho thành phố. Quần áo tả tơi từng mảnh, vì hàng mấy thế kỷ qua nơi này không sản xuất ra quần áo mới nữa. Chúng như loài gặm nhắm, sống trong dơ bẩn khôn cùng. Không có gì ngạc nhiên là Saint Dane có thể tổ chức cho chúng tấn công Ibara. Bất cứ thứ gì hắn hứa hẹn cũng sẽ tốt đẹp hơn những gì chúng đang có.
Mình nói với Saint Dane:
- Thật không xứng tầm với mi. Đây là những con người tuyệt vọng. Họ sẽ làm bất cứ điều gì mi yêu cầu. Thách thức ở chỗ nào?
- Đúng vậy. Quả là không khó.
- Vậy thì mấu chốt của vấn đề là gì? Mi luôn huênh hoang triết lý những nguyên nhân cao cả để nhắm vào một lãnh địa và chứng minh lòng tham, tính ngạo mạn, sự đói khát quyền lực của con người như thế nào. Bài học lớn ở đây là gì? Mi đang cố chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ là mi có thể cổ động một lũ người thất bại trong tuyệt vọng vào cuộc tấn công Ibara? Toàn bộ chuyện này có vẻ… thảm bại quá.
Mình hy vọng chọc tức được hắn. Không ăn thua. Hắn cười hô hố. Nhắc lại, mình đã nói ghét giọng cười đó bao nhiều lần rồi, chỉ chừng trăm lần thôi, đúng không?
- Pendragon, con trai ta ơi, ta đã từng hy vọng một ngày mi sẽ nhận ra nỗ lực của mi lạc lối đến thế nào. Ta đã cố, rất nhiều lần, giải thích: con người trên các lãnh địa là kẻ thù tồi tệ nhất của chính chúng. Nhưng bài giảng của ta chẳng bao giờ được ghi nhận. Ta đành miễn cưỡng thú nhận là đã thất bại trên mặt trận đó. Ta chịu, không giúp được mi nữa rồi. Mi đã có thể ở bên ta khi Halla vừa được tạo ra. Nhưng ta e là lời đề nghị đó không còn giá trị nữa. Bây giờ tất cả những gì còn lại là hoàn tất công việc ta đã khởi xướng.
Vòng vây của đám Đào tẩu khép chặt dần. Chúng trừng trừng nhìn hai đứa mình với những con mắt chết. Nhưng cái nhìn vô hồn của chúng không làm mình bận tâm bằng mấy câu nói của Saint Dane. Có cái gì đó ở hắn thay đổi. Vẫn tự tin như bao giờ, nhưng có điều khang khác. Hình như hắn không còn quan tâm tới mình nữa. Mình đã luôn có cảm giác, để chinh phục Halla, hắn cần phải hạ gục mình. Thái độ của hắn lúc này làm mình có cảm tưởng chuyện đó không thành vấn đề nữa. Tệ hơn, mình có cảm giác là đã bị hạ gục rồi. Cần phải “bám càng” lại vào cuộc chơi vậy, mình cười khẩy:
- Mi đùa, đúng không? Đây là tương lai của la sao? Thật sự mi tin cái đám uể oải chán chường kia có thể chinh phục được thứ gì sao? Đúng, chúng có thể đánh bại một lũ nhóc trẻ con, nhưng mi không nghiêm túc tin chúng có thể là mối đe dọa Ibara chứ? Và rồi mi định làm gì? Đưa những kẻ rình mò hôi rinh rích này đến điều hành trên Trái Đất Thứ Hai? Trên Trái Đất Thứ Ba? Màn Hội Tụ lớn của mi là thế sao? Ha ha? Tiến lên đi! Nhưng nhớ làm ơn bảo đảm sao cho ta có mặt, để được theo dõi trò vui ngộ nghĩnh đó.
Saint Dane tiếp tục mỉm cười. Mình cũng cố giữ nụ cười. Không dễ, vì mình biết hắn còn giở nhiều trò nữa.
Với nụ cười đầy nham hiểm, hắn nói:
- Tất nhiên. Điều ta muốn nhất là mi có mặt để được thấy cuộc vui.
Thình lình kim tự tháp tràn ngập âm thanh. Lúc đầu mình không biết là gì. Nó giống như tiếng cót két chói lọi. m thanh đó đến từ khắp nơi, vang ra từ những bức tường kim tự tháp và dội khắp các không gian như hang động này.
Siry lo sợ hỏi:
- Cái gì vậy?
Mình chú ý đến một sự chuyển động bên trên. Khắp chung quanh tụi mình, trên tất cả các tầng, cánh cửa vào những ống nhảy bật mở. Tất cả. Mình thoáng nghĩ, đó là hồn ma người chết đang đội mồ xuất hiện. Bất hạnh là không phải. Mình thích ý nghĩ người chết từ mồ đứng dậy hơn sự thật nhiều. Từ từ bước ra khỏi các phòng nhảy – nếu mỗi phòng là một người thôi – cũng đủ khoảng mười ngàn tên xuất hiện.
Siry hổn hển nói:
- Những kẻ Đào tẩu.
Đám người đó từ từ, cứng ngắc bước ra khỏi cửa, tiến tới chấn song ban công, nhìn xuống trung tâm kim tự tháp.
Siry gần như thất thần:
- Chúng ta không thể nào chống lại một đám đông như thế.
Mình lom lom nhìn lên mấy ngàn khuôn mặt đang lừ lừ tiến tới chấn song, nhìn xuống hai đứa mình. Cổ họng mình thắt lại. Mình biết là đang nhìn thấy gì, nhưng thâm tâm mình không chấp nhận. Trong thoáng giây đó, mưu đồ của Saint Dane rõ ràng đến khủng khiếp. Một lần nữa, mình lại đánh giá hắn quá thấp. Từ những gì mình đang thấy, hắn hoàn toàn có khả năng xâm chiếm Ibara. Không, còn khủng khiếp hơn nữa. Mình hiểu vì sao hắn coi Ibara chỉ là một bài tập huấn luyện. Hòn đảo tí hon ấy không thể chống lại đoàn quân này. Đầu óc mình quay cuồng. Mọi khả năng đều quá khủng khiếp đến không thể hiểu nổi. Mà đây có thể chỉ là sự khởi đầu.
Saint Dane cười khùng khục:
- Vẫn muốn có mặt để chứng kiến chứ, Pendragon?
Kế hoạch của hắn với Ibara đã rõ ràng. Kế hoạch hăn với Veelox đã rõ ràng. Kế hoạch dùng Veelox là bước đầu để hủy diệt Halla của hắn đã rõ ràng. Sự thật, đang ở khắp chung quanh, trừng trừng nhìn xuống hai đứa mình từ trên cao.
Giọng run run, Siry nói:
- Pendragon, những người đó không là kẻ Đào tẩu.
Cũng quần áo rách bươm như những kẻ Đào tẩu, nhưng đó là điểm giống nhau duy nhất. Những con người này to lớn hơn nhiều. Mình có thể nói là béo tốt. Nhưng mình biết lý do rồi. Mình biết những gã này. Mình đã từng chiến đấu với chúng. Trên Trái Đất Thứ Nhất. Tại cổng ống dẫn. Mình đã nắm một mớ quần áo và nó tan rã trong tay mình. Bây giờ mình đã hiểu vì sao. Chúng đi thành một bầy. Trên Trái Đất Thứ Nhất chỉ có vài tên. Tại đây, chúng có hàng mấy ngàn, chưa biết phía sau chúng còn bao nhiêu tên nữa.
Mình bảo Siry:
- Chúng không là những kẻ Đào tẩu. Chúng được gọi là dado, và Ibara hết cơ hội rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT