- Không hiểu mấy người đó đang âm mưu cái gì, Peter tuyên bố ở cuối phần báo cáo, nhưng mình dám cá tiền túi tháng tư của mình là nó chẳng có liên quan gì đến liên đoàn ca nhạc.
Đã qua sáng hôm sau, Ba Thám Tử Trẻ đã tập hợp ở bộ tham mưu.
- Sợ cậu bị thua độ, Hannibal thản nhiên khẳng định khi đọc lại đoạn thông báo nhỏ trong Tuần báo Los Angeles. Đúng là sẽ có liên hoan ca nhạc ở Coliseum trong ba tuần nữa.
Hôm qua Bob không tìm được gì thêm về ông mù ăn xin và rất buồn bực. Nhưng bản tường thuật của Peter làm cho Bob quên mất nỗi thất vọng. Bob ngước mắt lên khỏi quyển Atlas đang đọc và thông báo:
- Peter ơi, lá cờ mà cậu mô tả không phải là cờ Mêhicô hay cờ Tây Ban Nha. Mà cũng không phải là quốc kỳ của một quốc gia Trung Mỹ.
- Có thể không phải là quốc kỳ của một nước, Hannibal nói, mà là cờ của một tổ chức nào đó.
- Khoan đã! Bob đã chúi đầu vào sách và la lên. Mesa d Oro! Là quốc gia nhỏ xíu ở Nam Mỹ. Theo quyển sách này thì nước đó có hai quốc kỳ. Cái thứ nhất màu xanh lục với con sư tử biển ở giữa, cái thứ nhì màu xanh dương với những lá sồi vàng ở giữa. Cái đầu tiên là quốc kỳ chính thức, cái kia là của nền Cộng Hoà cũ. Màu xanh dương vẫn được sử dụng tại một tỉnh xa, bởi một số nhóm bảo thủ.... Mesa d’Oro (tiếng Tây Ban Nha nghĩa là cái bàn vàng) có cảng ở Thái Bình Dương. Quốc gia này xuất khẩu cà phê và len. Nước này trồng đại mạch ở vùng cao nguyên phía nam thủ đô là thành phố cảng mang tên Cabo de Razon. Dân số ba triệu rưỡi.
- Còn gì nữa không? Peter hỏi.
- Vậy thôi. Quyển Atlas bình thường đâu có cung cấp nhiều thông tin lắm.
- Hay lắm! Hannibal tuyên bố. Cuộc họp có quyên góp tiền, có lẽ cho một quốc gia nhỏ ở Nam Mỹ. Những người tổ chức cuộc họp hành động lén lút và không ngần ngại nói láo với người đại diện luật pháp. Hình ông mù có vết thẹo. Người chủ trì buổi họp chẳng ai khác là nhân viên của gia đình Denicola, cũng chính kẻ đã tỏ ra bối rối khi bà Denicola già kể lại giấc mơ thấy ông mù lượm bóp tiền. Cần phải biết những người tập họp ngày hôm qua làm cái gì. Họ có dính líu đến vụ cướp ngân hàng không? Hay chỉ là một vụ bí ẩn thêm, hoàn toàn riêng biệt? Có một điều chắc chắn: họ không thèm nói thật với cảnh sát!
- Chắc chắn họ không có âm mưu tội phạm gì, Bob tuyên bố. Không thể vậy được. Có quá đông người và họ không giữ ý lắm. Bằng chứng là Peter đã dễ dàng trà trộn vào họ được.
Hannibal nhíu mày, véo môi dưới, dấu hiệu đang suy nghĩ dữ dội. Peter gợi ý:
- Hay người có thẹo trên hình không phải là người mà Bob đã thấy trước ngân hàng. Trên thế giới này đâu chỉ có một người mù có thẹo duy nhất!
- Trùng hợp quá lớn! Hannibal nhận xét. Đừng quên rằng: có lẽ ông Sebasstian đã đánh rơi bóp tiền ở chỗ Denicola và Erny đã tái mặt khi bà Denicola mô tả người mù trong giấc mơ. Chắc là cùng một người. Nhưng có mối liên quan gì với Mesa d Oro? Và ông có đồng loã với bọn cướp hay không?
- Có thể Erny làm tình báo và ông mù là người liên lạc của Erny? Peter nói thử. Nếu Erny là tên gián điệp, thì đương nhiên phải giấu tên tuổi với cảnh sát đi môtô và chỉ nói mình là ca sĩ.
- Peter! Bob lầm bầm. Cậu xem phim truyền hình nhiều quá. Ngoài đời, đâu có ai làm thế.
- Còn mình, mình nghĩ có khi ngoài đời còn ghê hơn nữa kìa - thám tử trưởng khẳng định. Tạm thời ta còn biết quá ít về Erny và đồng bọn để hiểu chuyện. Báo cáo của Peter cũng cung cấp thêm cho ta manh mối. Trước tiên là Mesa d’Oro. Ta phải tiếp tục điều tra để chứng minh ông Bonell vô tội.
- Mình phải có mặt ở thư viện lúc mười giờ - Bob nói. Ở đó mình sẽ cố gắng thu thập thêm thông tin về Mesa d’Oro.
- Hannibal ơi! Giọng thím Mathilda gọi. Hannibal! Cháu đang ở đâu vậy?
- Rồi! Peter thở dài. Thím cần cậu rồi đó!
Bob mở cửa sập dưới sàn xe lán. Cửa sập này dẫn xuống một ống gang rộng lớn. Đó là Đường hầm số Hai, chạy dưới một núi đồ phế thải và dẫn ra xưởng của Hannibal, ngoài sân. Đó chỉ là một trong rất nhiều lối đi mật mà Ba Thám Tử Trẻ dùng để trốn tránh ánh nhìn của thím Mathilda và chú Titus, khi muốn đi lại tự do.
Ba Thám Tử Trẻ chỉ mất có vài giây để bò ra khỏi đường hầm. Ở cuối ống gang có tấm lưới, phải đẩy ra để vào xưởng. Từ đó, ba bạn bước ra sân.
- À! Cháu đây rồi! Thím Mathilda nói với cháu. Sao cháu không trả lời khi thím gọi! Hans cần cháu giúp một tay để giao hàng. Peter! Cháu đi luôn đi, sẵn có cháu ở đây! Giao bàn ghế... các cháu nhớ không, mấy cái bàn và băng mà chú Titus đã sơn màu xanh dương, xanh lục và vàng ấy? Không hiểu ông này còn tưởng tượng ra cái gì nữa... phải thấy tận mắt mới tin được! Vậy mà có một bà đến xem, thấy đẹp và mua ngay. Bà ấy sẽ mở vườn trẻ ở Sana Monica, đại lộ Dalton. Cũng may là bà ấy thích lô bàn ghế này, nếu không chắc phải để đó đến ngày tận thế. Bob, cháu đi đâu vậy?
- Cháu đi làm. Cháu phải có mặt ở thư viện trong vòng mười phút nữa!
- Vậy thì cháu đi nhanh đi!
Chính thím cũng vội vàng trở về với công việc đang làm, trong khi Hannibal và Peter đi tìm Hans, một trong hai anh em người Đức làm thuê cho ông bà Jones. Khi đã giúp anh Hans chất bàn và băng lên xe, hai bạn leo lên ngồi cạnh anh và lên đường!
Vườn trẻ tương lai nằm trên một con đường Santa Monica vuông góc với bờ biển. Ngay bên cạnh là tòa nhà của Câu lạc bộ những người lớn tuổi, giữa bãi cỏ xinh đẹp. Đúng lúc đó, bốn người đàn ông dang ngồi chơi bài quanh một cái bàn trong vườn. Một nhân vật thứ năm chống gậy đứng nhìn mọi người chơi. Trông ông có vẻ mệt mỏi và buồn bã. Khi thấy ông, Hannibal không nén được tiếng thở dài. Đó là Walter Bonell. Peter cũng đã để ý thấy ông.
- Dường như bác ấy không chợp mắt được cả đêm - Peter nhận xét.
- Đúng.
- Trừ phi mình tưởng tượng. nhưng dường như mấy bác kia không thèm để ý đến ông ấy.
- Dường như thế. Khi bị tình nghi, là vậy đó! Người ta không biết phải có thái độ như thế nào với bác.
- Hai em biết ông này hả? Hans tò mò hỏi.
- Bác là một khách hàng - Hannibal nói ngắn gọn. Lát nữa em sẽ ra nói chuyện một chút với bác, mặc dù không có gì nhiều để nói. Tụi em đang cố giúp bác ấy.
- Vậy thì bác ấy có thể yên tâm! Hans tuyên bố.
Anh chàng người Đức bước xuống xe và đến bấm chuông ở cửa vườn trẻ. Trong khi chờ mở cửa, Peter, đang nhìn phía bên Câu lạc Bộ, thúc cùi chỏ vào Hannibal.
- Cẩn thận! Xem ai đến kìa!
Peter trượt xuống sàn xe, để không bị thấy. Khi đó Hannibal nhìn thấy một cô gái rất xinh đang bước đến hướng hai thám tử. Mái tóc vàng dài gợn nhẹ trên vai. Con chó to đi cùng cô.
- Ai vậy? Hannibal thì thầm. Cậu quen cô này hả?
- Cô gái ở buổi họp... chính cô phát biểu được mọi người vỗ tay.
- Hừm!... À, cô ấy quẹo vào lối đi dẫn đến Câu lạc bộ. Và đúng rồi... cô ấy hôn hai má bác Bonell.
- Cái gì? Peter thốt lên và chồm dậy để xem.
Cô gái tóc vàng xinh đẹp, thả dây dắt chó, quàng tay quanh vai bác Bonell và mỉm cười thân thiện với ông. Ông bảo vệ ngân hàng đỏ mặt, dường như vừa do bối rối vừa do vui mừng.
- Ra thế! Peter thốt lên. Đây chính là mối liên quan giữa bác Bonell, vụ cướp ngân hàng, ba anh chàng chỗ Denicola, bóp tiền ông Sebastian và ông mù có vết thẹo!
- Vậy cậu nghĩ cô gái này chính là mối liên quan đó hả? Hannibal hỏi.
- Chứ còn gì nữa! Đơn giản thôi. Cô gái thuộc băng cướp. Cô ấy đã xoay xở để làm quen với bác Bonell và moi thông tin: giờ mở cửa, giờ đóng cửa, hệ thống báo động, giờ đến của đội làm vệ sinh, và mọi thứ khác! Ông mù là thủ lĩnh bọn cướp. Chính hắn đứng canh gác trong khi bọn kia đánh cướp ngân hàng. Tại sao cô gái kia không thể là một tên trộm? Rất có thể cô ta đã hoá trang để bác Bonell không nhận ra được. Trừ phi cô ta chỉ là một tên chỉ điểm.
- Giả thiết của cậu nghe cũng được, Hannibal thú nhận. Nhưng còn mấy người tham dự buổi họp tối hôm qua thì sao?
- Thì... ừ... có thể những người vô tội bị lừa, Peter gợi ý. Bọn cướp dùng họ để... để...
Peter dừng lại, không biết nói gì nữa.
- Cậu có nghĩ rằng những kẻ vừa mới cướp được một phần tư triệu đô-la - Hannibal hỏi - lại vẫn cần tiền đến nỗi phải đi quyên góp không?
- Ừ… phải... dĩ nhiên....
- Dù sao - thám tử trưởng nói tiếp - đây lại thêm một sự trùng hợp lạ lùng. Cô gái tối hôm qua giữ vai trò hàng đầu trong cuộc họp, lại có vẻ quen biết nhiều với bác Bonell. Khi nào nói chuyện riêng được với bác, ta sẽ hỏi bác xem cô gái này cỏ hỏi gì bác về ngân hàng hay không.
Đúng lúc đó, con chó bị mắc dây vào cây dâm bụt và cô gái đang cố gỡ nó ra.
- Cậu ở lại đây để giúp anh Hans, Hannibal nói. Mình sẽ theo dõi cô gái này, xem cô ấy ở đâu, bạn bè cô là ai. Nhanh lên, núp xuống! Cô ấy đến kìa!
Một lần nữa, Peter trượt xuống sàn xe để không bị cô gái khả nghi nhìn thấy. Nhưng cô bước qua mà không thèm nhìn chiếc xe tải.
Hannibal chờ một hồi, rồi nhảy khỏi xe, lao theo cô gái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT