- Kìa, Hannibal! Ronny phản đối. Trong chúng tôi, không có ai giống như kẻ trộm râu đâu!

- Chắc là hắn hóa trang! Hannibal tuyên bố. Râu hắn rất dày. Hắn đội cái nón tạo vùng tối trên mặt và đeo kính đen che mất cặp mắt. Kính đen... trong khi trời đã tối!

- Này sếp ơi, Peter nói. Nếu là người của hội chợ, thì ăn cắp con mèo trong xe rờ moọc dễ hơn.

- Đúng! Bob tán thành. Hắn đâu cần hóa trang và hành động dưới mắt công chúng.

- Bob, cậu lầm rồi! Việc hắn không thèm thử bẻ khóa xe rờ moọc là bằng chứng cho điều mình vừa mới nói! Hannibal khăng khăng giữ ý mình. Các cậu thử suy nghĩ xem. Nếu là người ngoài, thì đã bẻ khóa rồi bỏ chạy. Cả khi biết việc này gian nan, hắn sẽ không bỏ cuộc, vì hắn vẫn có thể chạy trốn. Có ai thấy, thì mặc kệ!

- Mình không hiểu! Bob nói.

- Thành viên hội chợ buộc phải hóa trang vì sợ bị nhận dạng. Ngoài ra, người hội chợ biết rõ rằng bẻ khóa xe rờ moọc rất khó khăn... và hắn không muốn mạo hiểm bị bắt và bị vạch mặt! Còn nữa: nếu lấy con mèo trong kho, hắn sẽ làm lộ giá trị con mèo!

- Babal! Peter thốt lên. Ý cậu muốn nói kẻ trộm không muốn vụ cắp của hắn trông giống một vụ trộm à...?

- Đúng! Khi đòi hỏi một phần thưởng mà hắn cho là đã giành được, hắn lừa được mọi người. Không ai biết rằng con mèo là món hàng có giá.

- Rất có thể cậu đúng! Ronny thở dài.

- Đương nhiên là mình đúng rồi! Việc tên trộm chờ cho đến tối hôm qua mới ra tay là một bằng chứng khác. Mà với tư cách là thành viên hội chợ, hắn có thể tự cho phép mình chờ đợi. Hắn muốn lấy con mèo đúng lúc hắn thích để không gây nghi ngờ. Chỉ là người hội chợ mới có thể theo dõi Ronny và xe rờ moọc để hanh động đúng lúc. Nhưng hắn đã chờ hơi lâu quá.

- Hơi lâu quá hả? Peter thắc mắc hỏi lại.

- Phải! Cậu hãy nhớ lại điều Ronny nói: mấy chú mèo nháy mắt chỉ được phong làm giải thưởng độc đắc khi đến Rocky. Và bốn chú mèo đã đi ngay. Tên trộm đã bị bất ngờ. Hắn để mất bốn chú mèo đầu và hắn định chiếm đoạt chú mèo thứ năm, nhưng đánh rơi trong khi chạy trốn. Nên hắn nỗ lực tuyệt vọng để toan lấy lại và hắn đã mở cửa chuồng Rajah.

- Rồi phải dẫn Rajah đến chỗ bọn mình tìm thấy nó. Ronny nhận xét. Chứng tỏ thủ phạm phải quen với sư tử!

- Và biết nó không nguy hiểm! Bob nhắc.

- Tên trộm không biết làm gì nữa - Hannibal nói. Và bây giờ hắn đành phải đăng thông báo trên báo để thử lấy lại bốn chú mèo bị mất. Tại sao hắn phải làm như vậy? Hoặc do chú mèo của Peter không phải là con hắn cần, hoặc do hắn muốn có cả lô mèo, như mình đã giải thích lúc nãy.

Bob gật đầu tán thành:

- Phải, có lẽ cậu nói đúng Babal à. Nhưng tại sao cậu lại nghĩ mấy chú mèo chỉ có giá từ mấy ngày gần đây mà thôi?

- Bởi vì không có gì xảy ra trong suốt ba tuần lễ trước vụ hỏa hoạn San Mateo - Thám tử trưởng trả lời - Nhất định phải tìm ra chuyện gì đang âm mưu và vạch mặt kẻ muốn lấy lại mấy chú mèo.

- Nhưng ta sẽ làm cách nào, hả sếp?

Hannibal suy nghĩ nhanh:

- Peter, cậu sẽ ở lại đây. Cậu hãy tìm một chỗ từ đó cậu có thể nhìn thấy tất cả những ai rời khỏi hội chợ... mà chính cậu thì không ai thấy được!

- Hừm... mình bắt buộc phải mọc rễ ở đây sao Babal? - Peter thất vọng hỏi.

- Mình chắc chắn kẻ trộm là người hội chợ! Hannibal giải thích - Nên thế nào hắn cũng chuồn đi để gặp những người trả lời thông báo... đương nhiên là trừ phi hắn có đồng lõa! Tuy nhiên, xét theo cách hắn hành động mình kết luận hắn đơn độc. Rất có thể cậu sẽ phát hiện được một điều gì đó hay hay. Bob ơi cậu để cho Peter máy định vị đi! Hai ta sẽ dùng chung một máy thôi!

- Các cậu định đi đâu à? Ronny hỏi. Mình đi theo được không?

- Nếu cậu thích, Hannibal cho phép, nhưng ta phải đi nhanh!

- Nhưng các cậu đi đâu vậy, Peter la với theo.

Câu hỏi của Peter không nhận được trả lời.

Ba bạn đang chạy về chỗ xe đạp... Khi có kế hoạch trong đầu, hiếm khi Hanmbal thèm bỏ công giải thích cho bạn bè. Peter nhìn thấy bộ ba biến mất qua khỏi giới hạn hội chợ. Còn lại một mình, Peter nhìn xung quanh. Cuối giờ chiều này thật là ngột ngạt. Dường như sắp có bão. Làm sao tìm ra một vị trí canh gác, nơi có thể quan sát mà không bị phát hiện? Đột nhiên ánh mắt Peter đụng phải hàng rào cao.

Hàng rào này có nhiều kẽ hở, phía trên hội chợ. Các xà tạo nên sườn Số Tám Lớn dựng sững cao phía trên, nhìn xuống toàn bộ quang cảnh từ phía trên cao, chắc chắn có được tầm nhìn tổng quát. Đó là vị trí lý tưởng để theo dõi kín đáo các lối ra vào hội chợ.

Peter nhìn xung quanh. Không ai có vẻ chú ý đến Peter. Mọi người quá bận rộn. Peter lấy vẻ tự nhiên, bước đi, rồi đến một lỗ hở trong hàng rào.

Khi đó, Peter nhanh nhẹn lẻn qua kẽ hở. Rồi Peter tiến hành leo lên giàn giáo xà nâng đỡ đường ray xưa kia có toa xe trượt lên xuống. Peter chọn một góc, ngồi cho thoải mái vào rồi thở dài hài lòng. Từ trên sào đậu này, Peter nhìn thấy rõ hai cửa vào hội chợ.

Peter bắt đầu canh gác, không bị ai thấy. Xung quanh chỉ là bóng tối và im lặng. Gió lạnh thổi từ đại dương vào, làm rung rinh các xà. Hàng rào như cách ly công viên giải trí cũ với thế giới bên ngoài.

Giữa Số Tám Lớn và hàng rào, Peter nhìn thấy "Lâu Đài Ma", dáng vẻ rùng rợn. Xa hơn bên phải, ngay cạnh bờ biển, là Đường Hầm Tình Nhân. Dòng nước yên tĩnh của một con kênh chật hẹp vỗ nhẹ lối vào, nơi xưa kia những chiếc thuyền nhỏ chở các đôi tình nhân đi dạo vào đường hầm ngoắt ngoéo.

Trên cao, Peter cảm thấy rất cô đơn. Đột nhiên, Peter cảnh giác ngồi thẳng người dậy: một bóng người vừa mới ra khỏi hội chợ qua cửa chính. Người này, sau khi nhìn xung quanh như để kiểm tra xem có bị ai theo không bước đi nhanh về hướng Rocky. Peter thắc mắc nhìn theo. Hình bóng này có cái gì đó hơi quen quen, nhưng do trời đang tối, Peter không nhìn rõ được. Cái bóng này... có đúng là Khan không? Peter thấy đôi vai vạm vỡ và bộ râu rậm thì rất giống. Nhưng cái nón vành rộng che mất mặt. Và tất nhiên là thay cho vớ quần bó đen vàng, Peter chỉ thấy một cái quần tây bình thường.

Peter vẫn còn tự đặt ra những câu hỏi, thì lại thấy một kẻ khác cũng đang đi ra qua cửa chính. Tên này cũng có vẻ rất quen. Nhưng một lần nữa, Peter cũng không dám chắc. Có phải là nhà dạy thú Dimitri đang mặc thường phục không?

Peter cảm thấy đau buồn. Sự thật vừa mới nổi bật lên: ở khoảng xa như thế này, Peter không tài nào nhận ra được các nghệ sĩ hội chợ nhất là khi họ mặc quần áo khác.

Nhận xét này càng được củng cố khi hai nhân vật mới xuất hiện, cũng đi cùng hướng hai người trước. Một người già, tóc bạc... tương đối cao. Người kia trung niên, trọc đầu. Có thể người cuối là người nuốt lửa? Còn người đầu tiên, thì Peter hoàn toàn không nhận ra. Tuy nhiên, Peter thầm càu nhàu và vẫn tiếp tục canh gác. Nhiều người khác rời khỏi hội chợ. Có lẽ các buổi diễn tập đã kết thúc. Các nghệ sĩ ra ngoài để thư giãn. Thật ra, mọi thứ đều bình thường.

Rồi một hình bóng cuối cùng ra đi. Peter nhận ra ngay: đó chính là ông Carson. Ba của Ronny bước ra qua cửa hông, đi nhanh về một chiếc xe nhỏ đang đậu, lên xe và rồ máy.

Peter thay đổi tư thế trên sào đậu. Peter tự hỏi không biết mình nên ở đây hay rời bỏ vị trí để thử đi tìm các bạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play