Đường Tuyết ngủ tiếp một giấc thật sâu, buổi sáng mở mắt ra, phát hiện Hạ Mộng Hoan đã rời giường, trong phòng thoang thoảng mùi sữa đậu nành và bánh quẩy.

"Sao cậu dậy sớm thế?" Đường Tuyết nằm úp trên giường nhìn cô ấy.

"Tại vì tớ rất vui!" Hạ Mộng Hoan duỗi tay đưa túi bánh quẩy cho cô, "Ăn bữa sáng không?"

Đường Tuyết nhận bánh quẩy cắn một miếng, miệng đầy bánh quẩy hỏi: "Có chuyện gì mà vui vậy?"

"Cái cậu Vu Vi kia sáng sớm đã gửi lì xì 50 tệ cho tớ qua Wechat, còn nói muốn đặt trước cơ hội đưa bữa sáng cho Lê Ngữ Băng lần nữa. Chơi thật vui."

Đường Tuyết có chút ngoài ý muốn: "Lê Ngữ Băng tin hả? Không nói gì khác?"

"Không."

"Ừm, xem ra mức độ cảnh giác của cậu ta chưa đủ cao. Chúng ta sẽ tiếp tục bán đấu giá cơ hội đưa bữa sáng, Lê Ngữ Băng không bảo dừng, chúng ta sẽ không dừng."

...

Đường Tuyết không có tiết, Hạ Mộng Hoan muốn dùng thời gian nhàn rỗi buổi chiều tới sân trượt băng làm việc bán thời gian, không thể chơi cùng cô. Đường Tuyết nhàm chán, bèn đi theo Hạ Mộng Hoan tới sân băng.

Cơ hội trượt băng miễn phí, nhất định phải tận dụng, đây chính là phúc lợi cô bán mình kiếm được.

Công việc của nhân viên hướng dẫn sân băng chủ yếu ở trên mặt băng, là công việc đòi hỏi thể lực, Hạ Mộng Hoan không biết trượt băng, phải tham gia khóa huấn luyện học trượt băng trước. Tuy nhiên chủ quản thấy cô gầy yếu, thể lực kham ưu, cho nên trực tiếp điều cô đi quản lý trang bị cho thuê.

Hạ Mộng Hoan hơi nghi hoặc, hỏi Đường Tuyết: "Cậu nói thư xem, rõ ràng điều kiện của tớ không tốt, sao lại được chọn nhỉ? Chẳng phải nói công việc bán thời gian này cạnh tranh dữ lắm sao?"

Cả cô và Liêu Chấn vũ đều không biết, bởi vì bọn họ là bạn của Đường Tuyết nên cũng được thông qua luồng xanh(*).

(*) Luồng xanh (Green Channel): thuật ngữ ngành hải quan để chỉ hình thức phân loại hàng hóa: miễn kiểm tra chi tiết hồ sơ, miễn kiểm tra thực tế hàng hóa. Ý câu này muốn nói là nhờ Đường Tuyết nên hai người cũng được đặc cách.

Đường Tuyết phỏng đoán khả năng tốt nhất: "Có lẽ vì cậu xinh đẹp."

Hạ Mộng Hoan tin.

Nơi hai người đang đứng là khu Đông sân băng trong nhà. Sân băng của Lâm Đại chia thành hai khu, khu Đông là sân nhà đội trượt băng, diện tích lớn nhất, xung quanh có hơn một ngàn chỗ ngồi, sân này dùng làm nơi thi đấu. Ngày nào không có trận đấu sẽ mở cửa cho người ngoài, số tiền thu được dùng để duy trì hoạt động thường ngày của sân băng. Nghe nói mấy năm trước sân trượt băng trong nhà của Lâm Đại liên tục lỗ lã, nhưng từ lúc giao cho Câu lạc bộ Kiêu Long kinh doanh, báo cáo tài vụ càng ngày càng tốt.

Hai bên hợp tác không chỉ mang đến phản ứng hoá học như vậy.

Các đội thể thao trên băng ở Lâm Đại bao gồm đội trượt băng tốc độ vòng ngắn, đội trượt băng nghệ thuật, đội băng cầu, trong đó đội băng cầu thành lập muộn nhất, thành tích kém nhất. Sau nhiều năm thành lập đội băng cầu cũng chưa giành được thành tích gì, không có thành tích thì kinh phí eo hẹp, hơn nữa băng cầu còn là môn thể thao đốt tiền nhất... Dần dần đội băng cầu trở thành một mớ hỗn độn.

Lâm Đại hết cách đành phải hợp tác với doanh nghiệp cứu đội.

Hai bên thảo luận chuyện hợp tác đã hơn một năm, song phương đều muốn chiếm nhiều lợi ăn ít mệt, không đạt được nhận thức chung, cục diện đàm phán gần như rơi vào bế tắc.

Cho đến khai giảng tháng chính năm ngoái, một sinh viên năm nhất tên Lê Ngữ Băng nhập học.

Sau khi tốt nghiệp phổ thông, cậu chạy đến sân nhà đội băng cầu, bày tỏ hi vọng gia nhập đội, còn nói có thể đưa bọn họ đi lên.

Huấn luyện viên đội băng cầu đã nhiều năm chưa gặp người nào kiêu ngạo như vậy, tuy hơi nghi ngờ nhưng không đuổi cậu đi.

Lê Ngữ Băng cũng không nhiều lời, thay trang phục vào sân thi đấu với các thành viên trong đội, ngày hôm đó thuận lợi gia nhập đội băng cầu.

Sau khi phát hiện tài năng của cầu thủ mới, Câu lạc bộ Kiêu Long nhanh chóng nhượng bộ, cùng Lâm Đại tá ký tên vào thỏa thuận hợp tác chiến lược.

Lê Ngữ Băng và Câu lạc bộ Kiêu Long gia nhập đã mang đến biến hóa lớn cho đội băng cậu. Tháng một năm nay tổ chức Đại hội thể dục thể thao sinh viên toàn quốc mùa đông, đội băng cầu Lâm Đại Băng vượt qua đội Lực Khắc, giành huy chương vàng, Lê Ngữ Băng một trận thành danh, được người người bàn tán. Mấy tháng sau cậu lại tham gia một số trận đấu, dần dần thu hút fan. Fan hâm mộ nam cảm thấy kỹ thuật của cậu rất tốt, fan nữ cảm thấy cậu rất đẹp trai, ông chủ Câu lạc bộ cảm thấy khắp người cậu dán nhân dân tệ, Ban lãnh đạo cảm thấy cậu là nhân tố quan trọng nhất trong chiến thắng của đội...

Tất cả mọi người đều coi cậu như tổ tông mà cung phụng.

...

Đường Tuyết ở chỗ thuê trang bị, nghe chị thu ngân tám chuyện bát quái.

Chị gái rất có tài khoe khoang, Đường Tuyết và Hạ Mộng Hoan nghe mà choáng váng. Đường Tuyết hơi khó tin: "Cậu ta á? Khoa trương vậy sao?"

"Đúng thế, người trong giang hồ đều gọi cậu ấy một tiếng "Băng Thần", em nghĩ là nói ngoa sao?"

Đường Tuyết bĩu môi, lắc đầu nói: "Em cảm thấy danh hiệu này không hợp với cậu ta."

"Vậy theo em danh hiệu gì mới thích hợp?"

"Cẩu Tử."

Chị gái sầm mặt, thở phì phò: "Chị là fan cậu ấy, nói chuyện chú ý chút!"

"Xin lỗi, xin lỗi chị." Đường Tuyết vội vàng nói xin lỗi, "Chị à, em muốn kể chị nghe một bí mật, về Lê Ngữ Băng, chị muốn nghe không?"

"Hả? Chuyện gì?"

"Cậu ta chơi băng cầu là do em dẫn vào đấy." Đường Tuyết vỗ ngực, "Là thật, không lừa chị. Em chính là người thầy cuộc đời của cậu ta."

Chị gái tỏ vẻ thán phục: "Rất nhiều người đều nói mình là bạn gái cậu ấy, chỉ có em tự xưng là người thầy cuộc đời. Cách ba hoa của em đùng là mới mẻ thoát tục. Nếu có cuộc thi ba hoa, chị nhất định sẽ bầu cho em một phiếu."

Đường Tuyết không được ai tin đành đi tản bộ.

Vốn dĩ cô định đi trượt băng, nhưng đi ngang qua cửa hông phía Tây của sân băng, cô nhìn thấy cửa mở, trên đề tấm biển "Không phận sự miễn vào".

Câu này càng khiến lòng người ngứa ngáy.

Cửa hông phía Tây không thông với lối ra, mà thông ra khu Tây.

Đường Tuyết biết rõ. Sân trượt băng chỉ mở khu Đông, khu Tây là nơi vận động viên huấn luyện, không mở cho người ngoài. Cô hơi tò mò bên trong kia thế nào, liếc ngang liếc dọc thấy không ai để ý mình, vì thế lách vào.

Đằng sau cánh cửa là một con đường, đi hết đường lại là một cánh cửa nữa.

Cô đẩy cửa ra, nhìn thấy một bảo vệ yên lặng nhìn cô chăm chú.

"Khụ." Xấu hổ quá.

"Cô tìm ai? Muốn tìm người thì đến cửa chính đăng ký."

"Cháu... Cháu chỉ xem thôi."

"Nơi này không thể xem."

"Xem cũng không được sao..." Đường Tuyết than thở, thấy thái độ của bảo vệ rất kiên quyết, cô xoay người định đi, đột nhiên nhìn thấy đằng xa có bóng dáng quen thuộc.

"Quản lý Ngô!" Cô gọi một tiếng.

Quản lý Ngô bị người ta gọi, nhìn theo tiếng vọng phát hiện ra Đường Tuyết, anh ta cười nói: "Đường Tuyết hả, em đến tìm Lê Ngữ Băng sao?"

"A? Dạ." Đường Tuyết gật đầu một cái.

"Đi thôi, huấn luyện cũng gần kết thúc rồi. Em có biết cậu ấy ở đâu không?"

"Em biết." Đường Tuyết trợn mắt nói dối.

Quản lý Ngô không hỏi gì nữa.

Vì thế Đường Tuyết tự đi bộ vào khu Tây.

...

Quản lý Ngô phải làm chút việc nhỏ ở khu Đông, lúc quay lại khu Tây vừa vặn bắt gặp Lê Ngữ Băng khoác ba lô ra ngoài. Ánh mắt quản lý Ngô nhìn Lê Ngữ Băng không khác khi nhìn cụ Mao(*) nhiều lắm, anh ta cười tủm tỉm nhìn Lê Ngữ Băng, hỏi: "Lên lớp à?"

"Ừm."

Thấy Lê Ngữ Băng cô đơn lẻ bóng, anh ta hiếu kỳ nói: "Đường Tuyết đi rồi sao?"

Lê Ngữ Băng dừng lại, "Đường Tuyết?"

"Đúng vậy, cô ấy tới tìm em, anh vừa nhìn thấy cô ấy mà."

Lê Ngữ Băng nhướng mày, thầm nghĩ, không biết người này lại muốn làm gì đây.

Cậu không đoán được trò hề của cô, cảm thấy lo lắng, bèn quay lại tìm người.

(*) cụ Mao = nhân dân tệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play