Nam là một cậu học sinh phổ thông, tính tình khá lập dị nên cậu thường ít bạn bè. Năm nay, cậu 18 tuổi, khuôn mặt cũng khá điển trai nhưng cậu đã gặp một biến cố khiến con đường học vấn và cuộc đời cậu thay đổi. Vào 2 năm trước, cậu mắc phải một cơn bệnh lạ nên bị hỏng đi đôi mắt. Cậu phải sống trong bóng tối và tâm trạng đầy buồn tủi trong suốt hai năm. Có nhiều lần cậu đã nảy ra ý định tự tử,nhưng gia đình là lí do níu kéo cậu sống tiếp, để cho cậu nguôi ngoai nỗi nhớ trường lớp. Chị cậu thường đọc cho cậu nghe rất nhiều sách, từ đó Nam đều nằm lòng rất nhiều khái niệm và định lí. Nhưng cuộc đời cậu đã chuyển sang một trang mới vào một ngày.
Một ngày đẹp trời, dưới nhà hôm nay có vẻ ồn ào hơn mọi khi, chắc có chuyện gì đó vui lắm. Mới lòm chòm ngồi dậy, mẹ Nam mở cửa bước vào. Bà bảo:
-Tối qua bệnh viện thông báo là đã có mắt cáy ghép cho con rồi đấy Nam!
Cậu ta vui vẻ với gương mặt lạnh
- Vậy à? Vậy khi nào chúng ta đi hả mẹ.
-Chúng ta đi ngay bây giờ con trai!
Nói xong, mẹ Nam tiến đến dìu cậu ta xuống nhà, khi vệ sinh cá nhân xong dưới sự giúp đỡ của mẹ. Bố Nam lái xe đưa cậu đến bệnh viện cùng chị và mẹ.
Trên con đường đến bệnh viện, cậu ta lắng tai nghe mọi thứ xảy ra quanh mình, Nam ngửi thấy được mùi gì đó.
Nó hỏi bâng quơ:
- Mùi thịt nướng, tới quán cô Kim rồi à?
Chị gái bảo:
- Em thành siêu nhân rồi xa vậy cũng ngửi được. Đúng rồi quán cô Kim
Quán này trước kia Nam và cả nhà hay đi ăn lắm mùi vị thì khỏi bàn cãi. Bố vừa lái xe vừa hỏi:
- Nếu con nhìn lại được muốn bố chở đi đâu chơi nào?
- Mình tới nhà bà nha bố lâu rồi con không tới nhà bà rồi.
- Cái đó....
Trích lược 1 đoạn: Bà Nam là một vị pháp sư lão luyện, được thừa hưởng nhiều khả năng mà không ai có được, nhưng khả năng đó đến đời bố Nam thì không còn nữa, vì bố cậu ta làm trinh sát nên không tin vào những chuyện tâm linh mà mẹ mình kể, nên hai mẹ con thường cãi vã. Sau đó, bố Nam quyết định dọn ra ở riêng và ít khi lui tới nhà bà Nam.
Nam nói:
-Bố còn giận bà à?
- Không con trai khi dọn ra ở riêng bố cũng nhớ bà lắm nên cũng không còn giận nữa.. Được nếu con hồi phục mình sẽ về thăm bà.
- Con cảm ơn bố.
Đi được một đoạn, âm thanh xì xào từ từ rõ dần hơn, đột nhiên nó nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
- Cá tươi đây chị ơi ghé mua đi!
- Rau tươi đây bác ơi quẹ lựa.. quẹ lựa!
Nam nghĩ bụng:
- Chắc mình đến chợ rồi, 10 phút nữa là đến bện viện rồi.
Đến nơi bố Nam chạy vào bãi đổ xe, sau đó từ từ xuông xe mở cửa cho cả nhà. Bố nói với mẹ giọng hơi nuối tiếc:
- Em và các con vào trước đi anh cs công việc đột xuất ở đồn!
- Vậy hả anh? Tiếc quá, thôi anh làm việc vui vẻ nhé!
Sau đó, bố đặt tay trên vai tôi bảo:
- Chúc con trai may mắn nhé, bố đi tí về ngay
- Thôi bố cứ đi đi, con có mẹ và chị lo mà. Bố đi làm vui vẻ!
Sau đó chị gái Nam cũng nói với bố:
- Bố đi làm vui vẻ, thằng nhóc này cứ để con lo!
- Vậy bố đi nha cả nhà!
Bố Nam cười, sau đó lên xe và đi mất. Mẹ đưa Nam đi vào trong. Đi đến cổng của bệnh viện không khí trở nên lắng xuống và có phần dễ chịu hơn.
Đang đi bỗng nhiên Nam nghe thấy tiếng
- Chiếu tướng!! Ông thua rồi.
- Ông có gian lận không đấy? Con pháo ông nằm ở đó khi nào thế?
Thì ra, là hai ông lão đang đánh một ván cờ có vẻ gây cấn. Nhưng ai ăn gian thì không đời nào biết được. Đi được một đoạn.Nam hỏi:
-Bệnh viện có sen hả chị? Sao thơm thế?
- Ừ! Tiếc là em không thấy, nhưng trước mặt em là cả một hồ đầy sen và sen nở rất là đẹp!
Đi sâu hơn vào dãy phòng khám, thỉnh thoảng cậu ta còn nghe được vài tiếng "Hơ.. hơ.." đó là ngáp của bác sĩ và y tá trực ca đêm. Bỗng nhiên, cỏ vẻ con đường càng ngày càng khó đi, sau tiếng " cẩn thận " của mẹ, Nam hiểu rằng mình và mẹ đang leo lên từng nấc thang để tới phòng điều trị. Mẹ cậu ta dừng lại. Cậu ta nghĩ bụng:
- Chắc mình đã tới nơi rồi!
Mẹ Nam mở cửa ra, nhưng bên trong có vẻ như không có ai. Chị nó bảo:
- Chúng ta đến hơi sớm rồi mẹ!
Bà " ừ " một tiếng đồng ý rồi nhìn Nam bảo:
- Con đói chưa?
Cậu ta ôm bụng cười:
- Mới thì đi ngang quán cô Kim, nó cứ "đánh trống" nãy giờ.
Trong thời gian chờ bác sĩ đến, tôi mẹ và chị đến căn tin để dùng bữa sáng, đi gần đến căn tin,thì bỗng nhiên Nam nghe được tiếng còi xe cứu thương.Khi chiếc xe đó chạy thoáng qua, nó kèm theo một mùi máu tanh nhưng có vẻ chỉ mình Nam ngửi được. Nam nghĩ:
-Chắc có ai đó đang nguy kịch!
Đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua, nên cậu ta cũng không suy nghĩ gì nhiều. Sau 30 phút, tôi và mẹ trở lại phòng điều trị nhưng bác sĩ vẫn chưa tới. Mẹ dìu nó ngồi xuống rồi bảo:
-Chúng ta ngồi xuống nghỉ tí đi con!
Chị Nam tỏ vẻ khó chịu hỏi:
- Mấy giờ rồi mẹ? Sao bác sĩ tới muộn vậy?
- 9:30 rồi con! Chắc ông ấy có việc, đợi thêm một lúc nữa đi.
Tầm 10 phút,bác sĩ mở cửa bước vào nhưng có vẻ ông ấy khá mệt mỏi, sau tiếng thở dài. Ông ấy nói:
-Tôi thành thật xin lỗi vì đã đến muộn. Tôi mới cấp cứu một cô gái bị tai nạn, nhưng cô ấy đã mất cách đây 10 phút trước rồi.
Lúc này, tôi mới hiểu ra chiếc xe cấp cứu đấy là của cô gái gái bất hạnh đấy. Mẹ tôi bảo:
-Tội nghiệp quá!
Bác sĩ hạ thấp giọng tỏ vẻ nuối tiếc. Ông bảo:
- Tôi xin chia buồn với chị, mắt được hiến tặng để cáy ghép cho con chị. Đã được chúng tôi cáy ghép cho một nam bệnh nhân tối qua, chúng tôi cũng rất đắn đo về việc này. Nhưng xét thấy, con chị đã bị mù khá lâu tỉ lệ thành công cáy ghép của cậu ấy thấp hơn nên chúng tôi.... Thành thật xin lỗi!
Sau câu nói ấy, hi vọng của mẹ Nam như một tòa nhà bị sụp đỗ. Nhưng bà ấy vẫn bình tĩnh nói:
-Không... sao... chúng tôi hiểu mà!
Nhưng câu nói tiếp theo của bác sĩ, đã một lần nữa xây lại "toà nhà" hi vọng đấy. Ông bảo:
- Nếu có thể chúng tôi sẽ cầu xin thân nhân của cô gái vừa mất để hiến mắt cho con trai cô!
- Tôi sẽ đi cùng anh đến thương lượng với người nhà cô ấy!
Nói xong, mẹ Nam ra ngoài cùng bác sĩ.Chị gái Nam đứng lại bảo:
- Em ở đây,chị đi với mẹ. Nhớ không được đi lung tung nha!
- Nghe rồi bà cô khó tính!
Chị Nam gõ nhẹ vào đầu cậu nói:
- Này thì khó tính!
Dứt lời, cô ấy mở cửa đi ra.....
Nam: Ê!!! Cha tác giả khúc sau để tôi kể cho.
Tác giả: Mày kể không hay cho anh mày bị ném đá à!
Nam: Ai là nhân vật chính vậy?
Tác giả: Là mày..!!😂
Nam: Vậy Ok chứ!
Tác giả: Ok! Mày kể đi..
Chào các bạn, tôi là Nam đây. Sau khi chị bỏ đi tôi ngồi trong phòng điều trị như một pho tượng. Tôi tự suy nghĩ sau khi thấy lại mọi thây đổi sẽ ra sao? Có thể nói,mấy năm sống trong bóng tối nên tôi đã dùng tai thay mắt nên thính giác của tôi nhạy hơn người thường gấp nhiều lần.
Được tầm 30 phút, mẹ tôi và cả chị nữa mở cửa đi vào với vẻ mặt vui mừng. Mẹ bảo:
- Con chờ có lâu không?
- Cũng không lâu lắm đâu mẹ!
Bác sĩ vỗ vai tôi rồi bảo:
- Cậu thật là may mắn!
-Người ta chịu hiến mắt cho cháu rồi à?
- Đúng vậy.
Mẹ tôi hỏi bác sĩ:
-Khi nào có thể phẫu thuật vậy bác sĩ?
- 12 giờ trưa nay chúng tôi sẽ tiến hành, chúng tôi còn phải hoàn tất hồ sơ cho con chị và tôi còn một ca mổ nữa!
Gần đến giờ, bố tôi liền chạy đến. Bố hỏi tôi và mẹ mọi chuyện xảy ra từ sáng tới giờ. Bố nói với tôi:
- Cố gắng nha con trai! Khi nào lành bệnh chúng ta sẽ đi thăm bà.
Mẹ ứa nước mắt:
- Con vào đó ngủ một giấc, khi tỉnh dậy đâu sẽ vào đấy!
Chị liền bảo:
- Thằng nhóc kia, em mau nhìn thấy lại đi chị chán dọn phòng em lắm rồi đó nhóc!
Tôi thấy không khí quá nặng nề, nên an ủi mọi người:
- Thà ở ngoài này lo lắng, mọi người nên nghĩ nên làm gì để con đi học lại.
Bố cười, mẹ dìu tôi lên xe lăn, từ giã xong,y tá đẩy tôi vào phòng phẫu thuật. Vào phòng phẫu thuật, tôi nghe được tiếng máy đo èo ọt, sau đó là tiếng găng tay của bác sĩ và y tá. Một mũi tiêm, đã khiến tôi thiếp đi khi nào mà không hay biết.
Trong lúc mơ màng, tôi nghe được tiếng một cô gái tầm 20 tuổi.Cô ta than thở:
- Anh gì ơi? Hãy giúp tôi đi, tôi không chết do tai nạn, tôi bị kẻ khác giết hại.
Tôi giật mình ngồi dậy, tôi nhận ra mình đang nằm trên giường bệnh, đầu thì nặng như búa bổ, nhưng sao tối quá? Đùa nhau chứ, ông bác sĩ quắn quanh mắt tôi một lớp băng với đầy mùi thuốc lạ. Anh bạn giường bên ghẹo tôi:
- Cậu cần tôi tháo băng ra cho sáng không kkk?
Tôi bảo:
- Nếu cậu có thể lếch ra khỏi giường.
Cậu ấy do bị tai nạn xe máy, nên bị gãy chân do đó chỉ nằm liệt một chỗ.
Nhưng có một điều lạ, là sau khi cáy mắt được đúng 7 ngày thì tôi thường xuyên nghe được những tiếng nói chuyện xì xầm to nhỏ vào buổi tối ở cạnh giường bên và đôi khi cũng nghe nhiều tiếng cười đùa của trẻ thơ, tiếng chạy dưới sàn. Nhưng có lần tôi hỏi mẹ:
- Hôm nay có vẻ nhiều bệnh nhân mẹ nhỉ?
- Đâu con, phòng này có 4 giường thôi mà!
Những âm thanh đó, phát ra rất ít và đôi là không nghe rõ vào ban ngày. Nhưng vào buổi tối rất là ồn ào, đôi khi nó khiến tôi không thể tập trung ngủ được. Dần dần giường càng ngày một trốn, phòng tôi điều trị ngày một lạnh lẽo hơn. Đôi khi cũng có người nhập viện nên cũng không thấy cô đơn.
Sau 3 tháng nằm ở bệnh viên, tôi được phép về nhà tự điều trị. Tuy nói là được xuất viện, nhưng mắt của tôi vẫn chẳng nhìn được gì. Tôi rất mong nhanh chóng nhìn lại được, tôi thật sự rất háo hức.
Tôi ở nhà điều trị được 7 tuần, tuy có thể tháo băng nhưng vẫn hơi mờ và mắt tôi rất nhạy với ánh sáng. Nhưng trong 7 tuần ấy, ở nhà tôi xuất hiện vài chuyện lạ, mỗi khi vào giấc ngủ tôi luôn nghe thấy được tiếng nói chuyện ở bên gác mái, có điều mỗi khi tôi giật mình tỉnh lại thì âm thanh đó nhỏ dần rồi mất đi.Nếu tôi ở một mình,thì sẽ có người gọi tên tôi. Còn không thì bị gõ vào đầu, giống lúc trước khi tôi ngủ lại nghe thấy tiếng cô gái ấy đến kêu cứu cứ thế lập đi lập lại đến khi.....
__________Hóng ở Chap 2__________
☆Comment phía dưới để giúp Long phát triển và fix lại các chap chưa tốt để cho Soul Eyes hoàn thiện hơn. Cảm ơn vì đã theo dõi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT