Anh đứng dậy, chống tay lên bàn, nhìn chằm chằm vào vị giám đốc kia:
“Thị trường mà các người vất vả phát triển lại có thể dễ dàng bị người
ta cướp đi như thế, suy cho cùng cũng là do các người không đủ năng lực
mà thôi! Tôi không quan tâm đối thủ cạnh trạnh nhiều bao nhiêu, mạnh bao nhiêu, tôi chỉ muốn nhìn thấy kết quả tốt, nếu năng lực của ông không
đủ để tôi nhìn thấy kết quả tốt thì nhường vị trí này lại cho người có
năng lực hơn đi!”
Nói xong, anh đứng thẳng người, quay lưng bước ra khỏi phòng họp, chỉ để lại đám cấp dưới lặng yên không dám ho he.
Nhìn bóng dáng rời đi của Mộc Du Dương, vị giám đốc kia mặt mày nhăn
nhó, muốn cầu xin nhưng lại không dám mở miệng với anh, trông như sắp
khóc đến nơi, hốt hoảng cực độ quay sang nhìn Lương Vệ Lễ.
Lương Vễ Lệ thở dài rồi cắn răng đi theo Mộc Du Dương.
Trong văn phòng tổng tài, Mộc Du Dương ngồi ở bàn làm việc, hai tay chống cằm, sắc mặt khó chịu.
Lượng Vệ Lễ rón rén đẩy cửa vào, nhìn Mộc Du Dương đang ngồi đối diện
mình rồi gãi đầu nói: “Anh, hôm nay anh sao thế? Sao lại nổi nóng như
vậy? Anh dọa cho giám đốc Trần sợ đến mức sắp phát khóc luôn rồi kìa, em còn tưởng anh thật sự đuổi việc ông ấy!”
“Cậu tưởng tôi nói đùa sao?” Mộc Du Dương không nhìn anh, lạnh lùng hỏi lại.
Lương Vệ Lễ cười hi hi rồi nói: “Em biết Mộc đại tổng tài nhất ngôn cửu
đỉnh, nhưng thành tích tháng trước sụt giảm cũng không thể hoàn toàn
trách ông ấy được, tập đoàn Tống Thị thời gian này có quá nhiều hành
động, rõ ràng có ý muốn lấn lướt, giám đốc Trần cũng đã cố gắng hết sức
rồi.”
Mộc Du Dương ngước nhìn anh rồi nói: “Cố hết sức? Tôi muốn ông ta phải
cố gắng hơn nữa! Nếu không cậu nghĩ làm thế nào mà Thịnh Thế Mộc Thiên
có thể phát triển lớn mạnh như bây giờ?”
“Vâng vâng vâng, anh nói rất có lí.” Lương Vệ Lễ gật đầu lia lịa rồi nói tiếp: “Nhưng ít ra anh cũng phải cho giám đốc Trần một cơ hội chứ, ông
ấy đến công ty cũng lâu rồi, thành tích luôn rất tốt, không thể vì một
lần sụt giảm mà đuổi người ta đi được, anh thấy có phải không?”
Mộc Du Dương không trả lời, một lát sau, dường như tâm trạng phẫn nộ đã
bớt đi mới trầm ngâm nói: “Lần này bỏ đi, cho ông ta thêm một cơ hội
vậy, nhưng nếu thành tích vẫn tiếp tục đi xuống thì không cần tôi mở
miệng, ông ta tự phải biết cuốn gói ra đi! Ông ta là nhân viên lâu năm ở công ty, Tống Đình Hi cho dù có lợi hại đến đâu cũng là người mới, tôi
muốn xem thử cái tên Tống Đình Hi này rốt cuộc có bản lĩnh lớn đến đâu!
Vừa nhắc đến cái tên Tống Đình Hi, Mộc Du Dương lập tức nhớ lại cảnh
tượng đêm đó Phương Tiểu Ngư được Tống Đình Hi bế trong lòng, ngọn lửa
giận trong lòng lại lập tức bùng lên, không thể dùng lí trí kiểm soát
được.
Cô gái đó…
Nếu vẫn còn dây dưa không dứt với Tống Đình Hi thì tại sao lúc đầu lại nhận lời lấy mình?
Lẽ nào cô ta trước nay luôn là loại phụ nữ bắt cá hai tay như thế sao?
Nếu cô ta thật sự là người như thế thì không cần nữa cũng được, Mộc Du Dương này sẽ không bao giờ nhớ đến cô ta nữa.
Có lẽ ở đám cưới hôm ấy, sự xuất hiện của An Ly chính là ý trời.
Ý trời muốn mình rời xa Phương Tiểu Ngư.
Ý trời muốn mình quay lại với An Ly.
An Ly…
Cô gái suýt nữa đã bị mình phụ ấy mới là người mà mình thực sự nên dành toàn tâm toàn ý!
Không hiểu từ lúc nào, một Mộc Du Dương có thể sánh ngang với trời lại bắt đầu tin vào ý trời, thật là nực cười!
Anh thầm tự cười bản thân, chợt nghe Lương Vệ Lễ nói: “Anh à, nếu anh đã nói như thế thì em sẽ đi báo với giám đốc Trần, để ông ấy yên tâm!”
Mộc Du Dương phẩy tay đáp: “Đi đi.”
Lương Vệ Lễ đi rồi, Mộc Du Dương mới lộ vẻ mệt nỏi, đưa tay trái lên xoa xoa thái dương, còn tay phải thì mở ngăn kéo bàn làm việc.
Anh lấy ra một lọ thuốc, dốc vài viên ra tay rồi cầm cốc nước trên bàn uống thuốc.
Anh nhìn lọ thuốc nhỏ trong tay mình, thuốc này đã lâu rồi anh không động vào.
Khoảng thời gian ở bên cạnh Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi, anh hầu như đã thoát khỏi sự phụ thuộc vào thuốc.
Nhưng từ sau khi đào hôn, anh lại bắt đầu phải uống thuốc.
Mộc Du Dương đặt lọ thuốc lại vào ngăn bàn, rút điện thoại ra nhìn theo thói quen, nhưng bất cẩn nhấn vào album.
Một bức ảnh hiện ra trước mặt anh.
Trong bức ảnh ấy, Phương Tiểu Ngư đang ôm Lạc Bảo Nhi ngồi trên ngựa gỗ, cậu bé có mái tóc dưa hấu đang cười rạng rỡ vô cùng đáng yêu, còn
Phương Tiểu Ngư đang ôm Lạc Bảo nhi cũng nở nụ cười tươi như hoa.
Nhìn bức ảnh ấy, Mộc Du Dương dường như cũng bị lây nhiễm tâm trạng,
khóe môi bất giác cũng nở nụ cười, nhưng chỉ rất nhanh, anh lập tức thu
lại nụ cười ấy.
Mình đang làm cái gì thế này?
Nếu đã quyết định không nhớ người phụ nữ ấy nữa thì hà tất phải lưu luyến mấy thứ này?
Mộc Du Dương chần chừ một lát rồi nhấn nút xóa tấm ảnh, sau đó gọi một cuộc điện thoại.
“An Ly, anh muốn gặp em, tối nay anh sẽ đón em tan làm.”
Sau khi nhận được lời đồng ý của đầu dây bên kia, Mộc Du Dương cúp máy.
Dưới lầu tòa nhà công ty thiết kế thời trang Gloria hôm nay vô cùng náo
nhiệt, vệ sĩ, phòng viên, nhân viên và người đi đường tụ tập rất đông.
Phương Tiểu Ngư tan làm bước ra khỏi tòa nhà đã rất ngạc nhiên khi trông thấy cảnh tượng ấy, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Cô chen vào đám đông thì nhìn thấy có một chiếc xe sang màu đen đang đỗ ngay giữa tầm nhìn của mọi người.
Có rất nhiều vệ sĩ xếp hàng đứng cạnh chiếc xe, các phóng viên thì đang
bấm máy lia lịa, mà sự tập trung của họ rõ ràng đang nhắm vào Mộc Du
Dương và An Ly đứng kế bên chiếc xe.
Vài người đứng gần đó đang nhiều chuyện bàn tán.
“Nhìn thấy chưa? Anh Mộc đẹp trai quá đi mất!”
“Cô An Ly này đúng là tốt số, có thể được tổng tài Mộc xem trọng như thế, đi đón lúc tan làm thôi mà lại hoành tráng thế này!”
“Nghe nói anh Mộc bỏ đám cưới cũng là vì cô ấy đấy!”
“Tuy cô An Ly này không còn đi lại được nữa, nhưng trông lại xinh đẹp
như tiên nữ, đứng cạnh tổng tài Mộc đúng là trai tài gái sắc, thật sự
xứng đôi!”
“Chứ còn gì nữa? Mà hơn nữa, nghe nói cô ấy còn là con gái một của chủ
tịch tập đoàn S nữa, đúng là môn đăng hộ đối với tổng tài Mộc, so với
cái cô Phương Tiểu Ngư không có gia thế gì kia thì không biết là hơn bao nhiêu lần nữa!”
Mấy lời bàn tán ấy khiến Phương Tiểu Ngư chua xót trong lòng, cô cúi đầu, nhưng ánh mắt vẫn liếc nhìn Mộc Du Dương.
Mộc Du Dương dặn dò mấy bảo vệ cất xe lăn của An Ly đi, còn mình thì cúi người bế cô lên xe, cảnh tưởng ấy khiến bao nhiêu cô gái xung quanh
phải xuýt xoa ngưỡng mộ.
An Ly mặc một bộ váy trắng liền thân, nằm trong lòng Mộc Du Dương, gương mặt có hơi đỏ lên.
Mộc Du Dương cẩn thận đặt cô vào trong xe, sau đó cũng bước lên rồi lái xe đi thẳng.
Chiếc xe đi được một lúc lâu rồi, đám đông mới chịu giải tán, có người nói lời chúc phúc, có kẻ trông lại đầy ganh tị.
Chỉ có Phương Tiểu Ngư là vẫn đứng lại rất lâu.
Sự ấm áp và quan tâm Mộc Du Dương dành cho An Ly, trước nay cô chưa bao giờ có được.
Từ trước đến nay, trong mắt của Mộc Du Dương thì Phương Tiểu Ngư luôn là một người thấp kém, lăng nhăng.
Ở trước mặt cô, Mộc Du Dương luôn ở trên cao, còn cô thì chỉ như một bông hoa nhỏ bên vệ đường.
Phương Tiểu Ngư có muôn vàn tâm sự, cứ đứng ngây người ra đó rất lâu mới chịu đi, nước mắt không kiềm được mà tuôn ra.
Khi cô đến trường mẫu giáo thì Lạc Bảo Nhi đang đứng đợi cô trước cánh
cổng lớn, hai tay đang nắm lấy thanh sắt cửa, vẻ mặt trông ngóng.
Cùng đứng chờ bên cạnh cậu chính là cô giáo Trương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT